Chương 138: Sinh vật kỳ dị

Không gian đối không gian.

Sức mạnh không gian vi diệu của Tinh Diệu lại là điểm mấu chốt trong cuộc phiêu lưu này.

Vô số cửa tử vì có nàng mà bước qua và bước tiếp. Vô số lần lạc lối trong vô định, vì có nàng mà cả đám thoát khỏi u mê lạc lối.

Đứng trước tấm gương trắng xóa kia, tất cả cảm nhận một lực lượng khủng bố bố sẵn sàng cắn xé họ.

"Truy Thiên, ta cần sức mạnh của ngươi, tất cả sẽ dồn sức mạnh vào kích của ngươi, thành hay bại đều ở một kích này"

"Tinh Diệu, tin ta"

Một nam nhân mang nét phong trần, đối mắt sắc bén tiến về phía trước. Một ngón tay chỉ điểm về tâm điểm xoáy ốc, một cây kích vạn trượng xuất hiện, lao thẳng về phía trước. Sức mạnh xé nát không gian.

Sáu nghìn chín trăm Đại Năng của sáu mươi chín chủng tộc, trải qua cánh cửa tầng tầng quy tắc thứ nhất, giờ chỉ còn lại sáu trăm chín mươi người.

Tất cả tinh hoa đều dồn lên Truy Thiên tiếp sức. Tinh Diệu dùng không gian bao bọc tất cả tu giả, điều hướng tất cả lực lượng dồn vào cây kích.

Lực lượng khổng lồ đó, đột kích một điểm, là điểm tận cùng của bình chướng.

Một vết nứt tích tắc hiện ra. Một lực lực lượng vô hình cuốn lấy tất cả vào bên trong vết nứt bình chướng.

Trải qua bao lâu?

Đây là đâu?

Sáu trăm chín mươi tu giả nhìn bốn phương tám hướng, không một điểm đen hiện ra, tất cả lơ lửng trong một không gian không màu sắc, trong suốt, vô định. Không điểm đầu, không điểm cuối.

"Chúng ta thành công rồi ư?"

"Chúng ta thất bại rồi ư?"

Tinh Diệu dẫn đường đưa lối tu giả tới đây, giờ phút này cũng hoang man, không suy nghĩ được gì. Tất cả đều nhìn vào nàng, trải qua gian nguy, tất cả đều tuyệt đối tin tưởng nàng, chờ nàng quyết định.

Đi tiếp cũng không có đích đến.

Quay lại cũng chẳng biết điểm về.

"Ta, Tinh Diệu, sẽ tiếp tục dẫn đường các ngươi, không nhìn thấy gì, cũng không có nghĩa sẽ không có gì, đi thôi"

Sáu năm chín tháng lại trôi qua tẻ nhạt. Nơi đây giống như nhà tù không vách. Cô đơn biến những kẻ thù không đội trời chung trở nên thân thiết. Đi và đi, sáu trăm chín mươi tu giả một đường tiến về một hướng.

"Bắt lấy"

Cả đám tu giả Đại Năng đang ở trạng thái tinh thần đóng băng ngủ yên, chỉ thân thể hoạt động tiến về một hướng, đột ngột thức tỉnh.

Mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng theo hướng chỉ tay của Tinh Diệu, đều xông tới. Một canh giờ sau, một điểm đen bé nhỏ hiện ra trước mắt họ.

"Là tu giả"

"Không thể nhìn rõ tu vi"

"Nhìn biểu hiện, có lẽ đang trọng thương"

Điểm đen hiện ra là một nam nhân, cuối đầu bước đi thất thểu, mái tóc rối bù, xòa xuề, nhếch nhác. Hắn cũng cảm nhận ra có kẻ lạ xuất hiện, ngước đầu nhìn lên, rồi lắc đầu thở dài bước tiếp.

"Dừng lại" - Tinh Diệu hét lên.

Hắn vẫn bước tiếp.

"Bắt lấy"

Tinh Diệu lại hét lên, trải qua bao năm tháng, tên kia chính là bí mật mà nàng cũng tất cả tu giả muốn tìm kiếm.

Hắn vẫn bước tiếp.

Một vài tu giả lĩnh xướng tiên phong, dùng một loại công pháp bao vây kẻ lạ mặt.

Hắn lại ngước đầu lên, lại lắc đầu thở dài. Đôi tay khẽ điểm về phía trước một vài cái. Một tu giả Đại Năng cứ thế lại bị hắn nắm đầu kéo lại, tích tắc phủ phục dưới chân hắn, nằm yên bất động, không rõ sống chết.

Sức mạnh khủng bố gì đây?

Đại Năng là đỉnh cao tu giả, lại nhẹ nhàng bị gãy gục. Hắn lại ngước lên, thở dài, đôi mắt nhìn thẳng Tinh Diệu, làm nàng cũng có chút lạnh người.

"Ta chỉ mượn tên này để hiểu các ngươi nói gì, giờ thì, nếu không muốn chết hết, hãy để ta đi, các ngươi cũng đi đi"

Hắn lại bước tiếp, dáng người lặng lẽ, cô độc.

"Bắt hắn lại" - Tinh Diệu hét lên.

Kẻ này rất mạnh, vô số tu giả lao lên tấn công cản bước hắn. Ngạc nhiên là, hắn không hề phản kháng. Cơ thể hắn nổ tung thành từng mảnh. Ngạc nhiên là, khi cả đám tưởng mọi chuyện đã xong, kẻ lạ đã chết, đồng nghĩa cả đám sẽ không còn biết, phía trước kia là gì.

Ngạc nhiên là, khi cả đám đang sững sờ, nơi hắn nổ tung, từng mảnh thân thể hắn dần dần tụ lại, hình thành nên thân thể.

Rồi, hắn lại bước tiếp.

"Tiếp tục"

Tinh Diệu lại lên tiếng. Đối với nàng và tất cả, kẻ này rất quan trọng. Theo như lời hắn nói, tất cả sẽ chết hết. Theo lời hắn nói, cũng đồng nghĩa là không được tiến lên, là quay về nơi xuất phát. Tất nhiên nàng và tất cả tu giả còn lại, không thể cam tâm.

Lại thêm mấy loạt tấn công, kẻ lạ mặt kia tan nát rồi tụ lại. Không rõ hắn là quái vật gì, nhưng chắc không phải là bất tử. Cứ mỗi lần tan nát, thì tốc độ tụ lại của hắn chậm hơn một khắc.

Hắn vẫn lầm lũi bước đi, không hề phản kháng.

Lượt truy kích thứ sáu mươi chín, thân thể hắn tụ lại, hắn gục ngã, nằm im bất động.

"Tinh Diệu, chúng ta làm gì tiếp đây, mang theo hắn, và tiếp tục đi chứ"

"Không, ta có dự cảm không lành, các ngươi mang theo hắn, quay lại đường cũ. Ta, Tinh Diệu, sẽ đi tiếp. Nếu phía trước là thứ chúng ta muốn tìm, hoặc là thứ khủng bố nào đó, ta sẽ quay lại báo các ngươi"

Tinh Diệu thi triển thủ pháp, một vùng không gian loạn lạc vây lấy tất cả tu giả.

"Thứ này sẽ giúp các ngươi đi đúng hướng, còn nếu ta bất trắc, đây sẽ là cánh cửa giúp ta trở về nhanh nhất"

Tinh Diệu nói xong liền biến mất, sự tính toán chu đáo của nàng, làm tất cả đều tin tưởng. Vừa an toàn, vừa không rời bỏ mục tiêu.

Phía trước là gì, phỏng đoán chín phần nguy hiểm, và Tinh Diệu, nữ nhân kiên cường ấy, không sợ hãi.

Lại thêm sáu tháng chín ngày trôi qua, Tinh Diệu độc bước trong tinh không trong suốt. Kẻ lạ mặt xuất hiện mặt dù bí ẩn, kỳ quái, nhưng chứng tỏ phía trước là một thể giới khác, điều vĩ đại họ làm đã có thành tựu.

Lại thêm một thành tựu. Từ rất xa, sáu mươi chín chấm đen lao tới vun vút, bao vây lấy nàng. Là một loại sinh vật kỳ dị, trên thân thể đầy những lỗ xoáy đen, dị hợm. Một áp lực như muốn xé nát thân thể Tinh Diệu vây lấy nàng.

Xi xô xi xa siêu xay ra xa ku ta ra...

Một tràng âm thanh nàng nghe được, tất nhiên nàng không hiểu. Tiếng cười khúc khích ghê tợn của đám sinh vật lạ vừa tiến tới, làm nàng phỏng đoán, đang bàn tán về nàng.

Không báo trước, sáu mươi chín lỗ xoáy xuất hiện xung quanh nàng, như muốn chia thân thể nàng thành sáu mươi chín phần khác nhau để ăn thịt.

Một tầng không gian loạn lạc, đứt đoạn bao quanh nàng, bảo vệ nàng, đối kháng với những lỗ xoáy kia.

Hí hí...

Ầm ầm...

Đối kháng hai bên tạo nên những chấn động dữ dội. Tinh Diệu nghe thấy những tiếng cười man rợ, dường như không xem nàng ra gì.

Tinh Diệu nhìn thấy xung quanh nàng là sáu trăm chín mươi lỗ xoáy bao quanh, nàng nhìn thấy những giọt máu tươi rơi ra từ khóe miệng.

Nàng nhìn thấy không gian chiêu thức nàng tạo ra, bị những lỗ xoáy hút sạch, nàng nhìn thấy thân thể nàng bị kéo về mọi hướng, như muốn tan ra thành từng mảnh.

Tích tắc, sáu trăm chín mươi lỗ xoáy vây ráp sát thân thể nàng.

Tích tắc, Tinh Diệu biến mất tại chỗ, nàng bỏ chạy, nàng chủ tu không gian, đã mở ra rất nhiều cánh cửa truyền tống trên đường đi, nên nàng có thể thoát.

Nếu là tu giả khác, đối kháng cũng không thể, bỏ chạy cũng không thể, thì bỏ mạng là điều đương nhiên

Thời gian trôi đã hơn sáu năm chín tháng, vẫn chưa thấy Tinh Diệu quay lại. Đám tu giả trong lòng lo lắng, suy đoán đủ điều. Đã thử nhiều cách, mà tên lạ mặt kia vẫn không tỉnh lại.

"Chạy, ta, Tinh Diệu, sẽ đưa các ngươi chạy trốn"

Không gian xung quanh đám tu giả hỗn loạn, vô vàn tia sét hiện ra, và một thân ảnh nữ nhân tàn tạ, rách rưới, chi chít vết thương hiện ra.

Chưa kịp hỏi chi, nàng đã khởi động không gian pháp tắc, lấy tất cả sức mạnh truyền tống cả đám tu giả về đường cũ.

Đứng trước tấm gương trắng xóa, Tinh Diệu hét lên.

"Truy Thiên và tất cả, mở ra lối thoát, quay về"

Tinh Diệu thốt lên đầy sợ hãi, rồi quay qua bất tỉnh.