Chương 137: Vô Cực Chân Vị

Vô Cực Chân Vị... đó là truyền thuyết đã bị lãng quên.

Thuở hồng hoang ấy, vũ trụ chẳng lớn như bây giờ, đổi lại, linh khí thời ấy vô cùng dồi dào. Linh khí là cội nguồn hình thành mọi sinh vật, triệu triệu tháng ngày trôi qua, sản sinh ra những chủng loài có ý thức, có khả năng thu nạp linh khí, cảm ngộ nhân sinh, nắm bắt quy tắc, gọi là tu giả.

Thở hồng hoang ấy, thời đoạn đầu tiên của tu giả, sinh vật kỳ dị thì nhiều, nhưng chủng tộc tu tiên khá ít ỏi, sáu mươi chín chủng tộc tu giả, sống riêng lẻ, rải rắc khắp nơi, Huyết Tộc là một trong số ấy.

Huyết Tộc là chủng tộc cổ xưa, đặc dị, ngoài thu nạp linh khí, còn lớn mạnh bằng hấp huyết muôn loài, tạo nên tinh huyết bản mệnh bất tử bất diệt. Cho dù bạo thể xác, bạo linh hồn, những chỉ cần một giọt tinh huyết trôi đi trong gió, gặp thiên thời, địa lợi, vẫn có thể tái sinh.

Nói như thế không có nghĩa là không có tử vong, tinh huyết bản mệnh trường tồn vời thời gian, nhưng gặp sức mạnh có thể hủy diệt tinh huyết, vẫn ngủm như thường. Trường sinh bất tử dài đằng đẳng, chuyện sớ lỡ sinh sự với kẻ mạnh rồi bị thịt là chuyện như cơm bữa.

Càng mạnh, càng tranh đoạt, càng liều lĩnh. Tu tiên không phải là chuyện tháng ngày ròng rã ngồi đó cảm ngộ, để đến chết ngộ ra chân lý cũng chỉ là một cách sống. Nhân sinh muôn vạn nẻo, không bao giờ có một hướng nào đúng nhất, đừng nói chi là đúng tuyệt đối.

Bình sinh, chuyện gì trôi qua quá lâu, cũng sẽ bị lãng quên, vì nhớ cũng chả rõ để làm gì. Huống chi là truyền thuyết, cái gọi là đa phần ảo tưởng, nghe cho vui thì được.

Nhưng Huyết Tộc thì không, là chủng tộc thời đại đó, lại vì khả năng tồn tại lâu lắc, nên truyền thuyết này dễ lưu truyền từ đời này sang đời khác, và tu giả đứng đầu Huyết Tộc, vạn vạn đời nay, chỉ làm một việc duy nhất, tìm ra di tích Vô Cực Chân Vị.

Sáu mươi chín chủng tộc đỉnh cao khi ấy, hoa nở rồi cũng lụi tàn, tàn vì tự diệt, những kẻ sống sót hạ cấp lai tạp đa dạng nên các chủng loài khác nhau.

Ngoài Huyết Tộc không thể lai tạp với loài khác, nên truyền thuyết không thể lãng quên, còn một chủng tộc đặc dị khác là Tà La Đen. Đặc dị của tộc Tà La Đen là có thể lưu truyền ký ức từ đời này sang đời khác.

Tộc Tà La Đen có thể biết về Vô Cực Chân Vị, nhưng họ không có hứng. Ám Linh là cách tu luyện duy nhất của họ, cho dù có được di tích Vô Cực Chân Vị, có ám được đâu mà tìm.

Giữa vũ trụ mênh mông này, biết tìm đâu ra Vô Cực Chân Vị. Muốn tìm phải có một thứ, đó là vũ vật Tinh Diệu.

Vì sao lại thế?

Thuở xưa đến nay, tổng cộng có sáu mươi chín vũ vật, chủng tộc khác có thể không biết, nhưng Huyết Tộc thì biết. Vì sao vũ vật rất mạnh, tu giả càng mạnh, thì sức mạnh vũ vật càng lớn.

Vì đó là... Mỗi vũ vật là tinh hoa cả đời tu luyện của mỗi một thống lĩnh trong sáu mươi chín chủng tộc thời viễn cổ.

Vì sao vũ vật chỉ xuất hiện nơi bình chướng?

Thuở ấy xa xưa có một nàng, một nàng thiếu nữ... nàng là Tinh Diệu, thống lĩnh tộc Tinh Không, chủ tu sức mạnh không gian.

Nàng vì tình mà phản bội lại tất cả.

Tình nhân của nàng, hắn tên Vô Cực.

Khi ấy, giống như thuở đầu của các bộ lạc hay thị tộc thơi nguyên thủy ở địa cầu. Chiến tranh liên miên. Tộc nào cũng muốn làm bá chủ nơi bình chướng.

Cho tới một ngày, trong một lần đầy đủ sáu mươi chín thống lĩnh.

Tinh Diệu nhìn về phía điểm tận cùng của bình chướng, khẽ thốt lên một câu hỏi.

"Ta hỏi các ngươi, phía sau bình chướng kia là gì?"

Một câu hỏi bình thường, một câu hỏi chưa ai hỏi, và dĩ nhiên, chưa có câu trả lời.

Im phăng phắc, nhưng điểm chung của những thống lĩnh kỳ tài ấy là một suy nghĩ.

Trước kia sáu mươi chín chủng tộc là kẻ xa lạ, đánh riết rồi quen mặt. Chủng tộc chiếm được bình chướng rồi cũng bị đoạt lại. Được rồi mất.

Trước kia sáu mươi chín chủng tộc đều coi đoạt được bình chướng là vinh quang nhất, vinh quang ấy đã bị lu mờ chỉ bởi một câu nói của nàng Tinh Diệu.

Trong mắt họ, một mục tiêu to lớn, vĩ đại hơn tất cả xuất hiện, phá vỡ bình chướng, vén bức màn bí mật đằng sau ấy.

Bình chướng như tấm gương tròn trắng xóa xoáy ốc bao la, lấp lánh quy tắc rối rắm đủ màu. Chưa nói tới việc tiếp cận mặt gương trắng xóa kia. Chỉ cần tới gần, là phải bung tất cả sức lực để chiến đấu với quy tắc.

Thắng được một sợi quy tắc, là đoạt được một quy tắc.

Nơi đây cũng là nơi luyện bảo tốt nhất, cũng là nơi cảm ngộ quy tắc để tạo nên những công pháp, tiên thuật, hỗn độn thuật tốt nhất.

Quy tắc của Tiên Tinh, có chăng, bé chẳng bằng cái hột vịt lộn.

"Ta, Tinh Diệu, nắm giữ sức mạnh không gian, ta sẽ là người dẫn đường cho các ngươi"

"Ta đồng ý"

Sáu mươi tám thống lĩnh khác đồng loạt hô lớn, phía trước họ là không phải là những thành tựu thấp hèn nữa, mà là làm một việc, vô số thế hệ trước chưa từng nghĩ tới.

"Ta, Tinh Diệu, ta muốn tất cả sức mạnh của các ngươi, ta cần các ngươi sẵn sàng bỏ mạng"

"Chúng ta đồng ý"

Một tiếng hét vang cả tinh không, khí thế hào hùng vô cùng.

Cả đám giải tán, ai về nhà nấy, chuẩn bị chu toàn mọi thứ cho chủng tộc.

Sáu mươi chín năm sau, sáu mươi chín chủng tộc lại đến điểm hẹn, bắt đầu một hành trình vĩ đại.

Lại sáu trăm chín năm nữa, họ đã vượt qua cánh cửa thứ nhất, là tầng tầng quy tắc trên tấm gương trắng xóa xoáy ốc kia.

Gian khổ không kể đâu cho hết... Có những cái chết hóa thành bất tử. Những kẻ còn sống, lại thu được những thành tựu cảm ngộ quy tắc vô cùng quý giá.

Buồn có, vui có...

Và có tất cả nhũng đau thương khi trùng kích bình chướng.

Diệt tộc.

Vì........