Chương 136: Chuyện truyền thuyết

Khẩn cầu...

Rõ ràng con bé này dùng chiêu khích tướng quá khôn khéo, nữ nhân thông minh thường rất ít thấy, số ít thấy ấy mới là tinh hoa nữ cường.

Một đóa hoa giữa sa mạc bão táp, quý giá hơn trăm hoa đua sắc nơi mưa thuận gió hòa.

Nam nhân vĩ đại đến đâu, có thể làm nữ nhân nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành phũ phục dưới gối của mình, nhưng nếu đó là trí tuệ của nữ nhân, đều phải dùng con mắt khác để đối đãi.

"Tách"

Nhẫn trữ vật Đại Du đeo trên tay tích tắc nứt vỡ, một mảnh không gian hiện ra, vài bộ trang phục cùng cuốn công pháp Bàn Tay Vàng lơ lửng trước mắt Tôn giả.

"Thằng này là Sơ Tiên ư, Sơ Tiên gì nghèo dữ"

Độ nghèo nàn của Đại Du làm Tôn giả cũng kinh hãi.

Thật ra hắn có rất nhiều bảo vật lấy từ tháp nhỏ của thất nữ, nhưng đều bị Tinh Diệu cuốn lấy rồi nằm bên trong hệ thống. Cả kho tàng đó ắt hẳn nhiều món vô giá, Tàng bảo cát hay Tàng linh cát của Đông Nhạc Thái Sơn tông, bé chẳng bằng cái hột vịt lộn.

Xem ra Tinh Diệu không có ở đây rồi, trên người hắn cũng không có, vậy nó ở đâu, tu giả thấp kém này chẳng lẽ có thể ẩn vũ vật trong thân thể, khó tin nhưng phải thử. Một sức mạnh bao phủ lấy Đại Du, rà soát từng ngóc ngách, rồi đến não hãi.

Một khắc trôi qua, Tôn giả Huyết Tộc lùi lại một bước, chút hành động nhỏ này làm cho Trâm Trinh và Xích Chu ngạc nhiên.

"Quy tắc, não hãi của hắn bị bao phủ bởi tầng tầng quy tắc, cơ thể hắn đã có vật ký sinh, đến ta cũng chẳng hiểu hết được, tên này, Tinh Diệu có lẽ đã nằm trong đó, thật đen đũi, vũ vật này hy vọng nằm trong tay Huyết Tộc lại khó khăn vạn phần rồi"

"Cao tầng sinh vật, thân thể hắn đang bị cao tầng sinh vật đoạt xá, cải hoán, có một sức mạnh đang cố gắng kiềm chế nhưng có lẽ sắp vô lực"

Tôn giả Huyết Tộc nhìn vòng tròn đen bé bằng chiếc nhẫn đang lấp lóa trên trán Đại Du. Tên nhãi này sắp toi rồi, đến não hãi của hắn cũng bị xâm chiếm, đến thân thể cũng bị tước đoạt.

"Xích Chu, nói cho ta biết, chuyện gì đã xảy ra với tên nhãi này"

"Hậu bối cũng không rõ"

Xích Chu đang vểnh tai nghe tung tích Tinh Diệu, lại bị hỏi ngược lại chuyện đời tư thằng mặt âm hộ kia, liền giật cả mình. Nói gì nói, tên nhãi đó từ cứ địa bí mật của Đại Thành chủ lao ra, rồi đánh nhau loạn xạ, rồi rượt đuổi sứ giả tới đây. Thế thì làm sao mà ta biết được.

"Vô dụng, chết mọe ngươi đi"

Tôn giả Huyết tộc lại lần nữa bực mình với tên hậu bối này, hỏi cái gì cũng không biết, làm cái gì cũng không nên chuyện, rác rưởi thì vứt, giữ lại làm gì.

Giết thì giết đi, có kẻ cũng bực không kém Tôn giả Huyết tộc, liền bất mãn rủa thầm. Nói gì nói, cả đời ta tu luyện, chỉ làm một thứ duy nhất là tìm ra Tinh Diệu, tìm ra tiền bối như ngươi, kể ra cũng đã hoàn thành. Lão già này cũng không lấy được Tinh Diệu, lại đòi chém giết. Ta tuy là hậu bối, ta cũng có quyền lấy tính mạng ra chửi một câu rồi chết cũng được, đâu để ai cứ hễ làm lớn là làm láo.

"Chuyện đó hậu bối biết rõ, nam nhân Đại Du đã kể cho ta nghe"

Thấy tình thế diễn tiến phức tạp, Trâm Trinh lại lần nữa lên tiếng. Đại Du hỏi nàng trong cơn điên cuồng, hắn đã làm những gì. Đại Du cũng đã kể mọi chuyện về trò lừa lọc của Giáo Thảo và Đại Thành chủ.

Đâu đó có tiếng thì thầm cảm tạ lần thứ hai của Xích Chu.

"Ta cho ngươi nói, còn tên Xích Chu kia, nhìn nữ nhân mà học hỏi, vô dụng, Tiểu Thần gì mà để nữ nhân nửa chân bước vào cánh cửa của Thần, cứu vớt những hai lần, phải là ta, ta tự thiến luôn cho rồi"

Xích Chu lặng tiếng, trong lòng bão tố, đợi đấy lão già, một ngày nào đó trong cuộc đời, kẻ thống lĩnh Huyết Tộc sẽ là ta, kẻ phải tự thiến là lão. Mọi thứ có thể bắt đầu bằng việc hoang tưởng, bằng nhục nhã, bằng việc ghim gút một điều nào đó.

Trâm Trinh vội kể ngắn gọn mọi chuyện cho Tôn giả. Việc Đại Du đối đầu với cao tầng sinh vật Giáo Thảo rồi ăn luôn thịt, gặm luôn xương, uống luôn máu. Nàng kể lại sức mạnh của Đại Du khi đó, và tất nhiên nàng không biết, lực lượng khủng bố của Đại Du, từ đâu mà có.

"Ăn tươi nuốt sống cả cao tầng sinh vật ư"

Là Tôn giả như hắn, cũng có chút buộc miệng kinh ngạc. Lão ký thác tinh huyết bổn mệnh lên tên này, đổi lại tên nhãi này cũng có chút hình thái Huyết Tộc, là đôi cánh đen với hàm răng nanh đỏ. Chẳng ngờ tên này lại dùng nó để cắn xé thứ sinh vật bậc cao nhất nơi vết nứt không gian đó.

Chuyện gì chứ chuyện này, cho dù là lúc hắn mạnh nhất, điên cuồng nhất, hắn cũng không làm được. Tôn giả như hắn, nghe mùi cao tầng sinh vật, lo tránh né sợ rằng còn không kịp.

"Chậc, chặc" - Nghe xong câu chuyện dị hợm ấy, Đại Tôn giả cũng có chút cảm thán.

"Cầu xin tiền bối, cứu lấy nam nhân của tiểu nữ"

Chuyện cũng kể xong rồi, Trâm Trinh liền quỳ xụp xuống đất cầu xin. Xích Chu nói, người có thể cứu Đại Du lúc này, chỉ có thể là Tôn giả Huyết Tộc. Dù rằng, nàng không biết bằng cách nào, chỉ biết Tôn giả cũng là kẻ ký thác trên thân thể Đại Du, dễ gì để loài khác xâm lấn.

"Chuyện này ta cũng hết cách"

Một tiếng khóc vang trời vang lên, tiếng của ai, thì ai cũng đã biết.

"Khóc cái gì, cùng lắm thì tên nhãi kia bị cao tầng sinh vật đoạt lấy, rồi hắn sẽ nuốt chửng ngươi, thế chẳng phải ngươi sẽ được bên hắn mãi mãi hay sao?"

Huhu...

"Tên nhãi quỷ dị này bị những thứ khủng bố ký sinh, không chỉ làm khó hắn, rốt cuộc, lại làm khó cả Huyết Tộc ta rồi. Ta có thể khống chế cao tầng sinh vật trong người hắn, nhưng cùng lắm chỉ được sáu mươi chín năm, lúc đó chính ta cũng bị nó thôn phệ, vì cứu tên nhãi này, nữ nhân Thể Tôn Tinh ngươi cho rằng, ta sẽ làm ư"

Huhu, Trâm Trinh vừa khóc vừa lắc đầu, Đại Du đối với nàng bây giờ có thể quý giá hơn tất cả, nhưng đối với kẻ khác, chàng không là gì cả, kẻ đó lại là Tôn giả vĩ đại.

"Mà ta không làm cũng không được, ngươi kể ta nghe chuyện của hắn, đúng là Tôn giả như ta cũng phải nể, ăn thịt cao tầng sinh vật ư, dù cao tầng sinh vật này đã bị áp chế sức mạnh, nhưng khủng bố vẫn là khủng bố. Ta cũng kể cho ngươi nghe một câu chuyện"

"Chuyện là thế này, à không, không phải câu chuyện, mà là truyền thuyết về Vô Cực Chân Vị"