Chương 135: Vô dụng

Nơi đây chỉ có một người là hắn tin có thể tin tưởng, là Trâm Trinh, chỉ Trâm Trinh mới có thể hóa hình hoàn mỹ mang khí tức Du Sa, và hiện tại cũng chỉ có nàng không vì lợi ích mà theo hắn, theo hắn có nghĩa là phản bội lại tên Cự Phú kia, đồng nghĩa với lựa chọn mất cái mạng.

Kẻ còn lại hắn cũng tạm thời tin, vì lợi ích lẫn nhau nên hắn tin, là tên Tiểu Thần Huyết Tộc kia, tên hắn là gì, cũng chưa hỏi, chắc thân.

Tia tinh huyết của Tiểu Thần Huyết Tộc thuận lợi đi vào ngay trái tim Đại Du, tim đập máu bơm, hắn không có thời gian hỏi thứ đó để làm cái gì, nhưng hắn biết là của tên Tiểu Thần kia. Hắn, chưa thể giết mình được, trên người mình còn có thứ hắn cần, là thứ mà tộc của hắn mấy vạn năm, trăm phương nghìn kế đi tìm, Tinh Diệu.

Rõ ràng, Tôn giả của hắn, sống chết ký thác tinh huyết bản mệnh vào Tinh Diệu, ắt hẳn vật này có lợi ích chi cực kỳ đặc biệt với Huyết Tộc.

Mà tầm Tôn giả đứng đầu dị tộc như lão, làm chuyện lớn phải vì lợi ích lớn, tu giả nhỏ nhoi như hắn không hiểu được.

Không lâu, cả người Đại Du trang phục rách toan, từng đường máu to hơn cả cơ bắp nổi lên trên thân thể. Y rằng lấy kim chọt một phát có mà phun cao tới tầng mây. Tên Tiểu Thần Huyết Tộc kia làm bừa mà cũng không biết rằng, nếu cơ thể Đại Du không phải mang tố chất cứng rắn của Thể Tôn Tinh, thì... không có nếu và thì cho những quyết định một đúng, một sai này.

Khỏi nói, Đại Du bất con mẹ nó tỉnh, sức mạnh của Tôn hiện ra, loại như hắn không banh xác là cũng có lý do, chứ không phải vì hắn mạnh.

"Khà khà, ta đã ngủ mấy vạn năm rồi, ta đã tỉnh rồi sao, hậu bối cuối cùng đã tìm ra ta, tìm ra Tinh Diệu, khà khà"

"Lão Tôn ta ác chiến nơi bình chướng để đoạt vũ vật, Lão Tôn ta tính chẳng sai, chỉ cần có một món vũ vật thôi, dưới sự dẫn dắt của ta, Huyết Tộc sẽ là bá chủ, Tinh Diệu đó, ta vì mang nó về cho tộc, mà đã không tiếc bạo thể, ký thác tinh huyết bản mạng vào nó, kỳ vọng hậu bối sẽ tìm ra, mọi kỳ vọng vào hậu bối, cuối cùng đã đại thành"

"Khà khà, hậu bối còn có năng lực để ta đoạt xá một Sơ Tiên nữa chứ, tiểu bối nào mà ưu tú vậy, đáng thưởng, phải bồi dưỡng"

"Khà khà... éc, khí tức cao tầng sinh vật, éc, cái éo gì thế này"

Từ bên trong thân thể Đại Du, phóng xuất ra sáu vạn chín trăm giọt máu, tích tắc hợp thành hình, bao phủ lấy hắn, bao phủ cả một mảng trời, nơi Đại Thành còn thấy rõ mồn một.

Một hình hài to lớn tận trời cao, đỏ hỏn, mái tóc dài bay bay làm từ máu. Bốn cái răng nanh nhọn hoắt, hai cánh máu vỗ lên vỗ xuống, làm bão táp nổi lên ngập trời. Huyết Tộc, đó là hình thái của Huyết Tộc.

"Khí tức của Tôn giả" - Sứ giả Trâm Trinh cảm thán, mặc dù ở Thể Tôn Tinh, Tôn giả chẳng hiếm, nhưng với bản lĩnh của nàng, gặp Tôn giả nào cũng phải cảm thán cuối đầu, tu vi đó là cả đời nàng mong mỏi, thêm rằng, Tôn giả dị tộc, trời phú đặc dị mà tu giả hình hài nhân tộc không thể nào có.

"Còn phải nói, ở Tiên Tinh chúng ta, tài nguyên hiếm hoi, tu giả có thể tiến cấp Tôn giả, mấy vạn năm mới có một, đâu phải ra đường là gặp như Thể Tôn Tinh, ngài là thần tượng của mọi tộc nhân Huyết Tộc. Ta gọi tổ tông ra, ta có mệnh hệ gì, cặp tình lữ các ngươi đừng quên cái ơn này"

Lão Tôn giả Huyết Tộc vừa hiện ra, chưa kịp mừng đã chửi bới ầm lên.

Đại Du bất tỉnh thì rõ ràng không cố ý, nhưng lỗ xoáy nó hiện cứ hiện, nó hút thì cứ hút, làm kẻ mới xuất hiện phải vội vàng phản kháng. Tôn giả Huyết Tộc sau một khắc hốt hoảng, định hình lại thì nhìn ra đúng là khí tức của cao tầng sinh vật, nhưng chẳng có cao tầng sinh vật nào hiện ra cả, với lại sức mạnh khí tức này rất yếu, vì sao nó yếu thì hỏi mới biết.

"Thằng kia, lên đây ta bảo" - Tôn giả Huyết Tộc vừa chống chọi lỗ xoáy, vừa dáo dát cảm nhận xung quanh, thấy ngay đồng tộc là tên Tiểu Thần Huyết Tộc đang ở dưới nhìn lên, vẻ mặt hâm mộ, liền nắm đầu tra hỏi.

"Kính kiến Tôn chủ, hậu bối đời thứ sáu mươi chín Huyết Tộc, tự xưng Xích Chu, thuộc chi tộc..." - Mặc dù là Thần, nhưng đối diện với Tôn chủ, vẻ bố láo và tính sỉ diện tên này cũng mất sạch, núi cao còn có núi cao hơn.

"Dài dòng, có phải ngươi kích hoạt tinh huyết?"

"Đúng, là hậu bối" - Nơi đây còn ai ngoài ta có thể gọi Tôn chủ ra chứ, Tôn chủ vĩ đại thông minh lắm mà còn hỏi.

"Tinh Diệu đâu?" - Tôn giả Huyết Tộc nhận thấy sức mạnh cao tầng sinh vật hiện tại hắn có thể khống chế, liền tập trung chuyện chính, chuyện hắn đã đợi mấy vạn năm rồi.

"Kính thưa Tôn chủ, là hắn đang giữ" - Tiểu Thần Huyết Tộc Xích Chu chỉ chỉ về phía Đại Du đang nằm hôn mê bất tỉnh.

"Vô dụng, sao ngươi không giữ, mà để hắn giữ, tổ tông nhà ngươi có bảo ngươi làm thế không"

"Hậu bối không giữ được, chỉ biết rõ là Tinh Diệu hắn đang mang trong người"

Xích Chu hối hận, mặt méo có chút muốn khóc, hắn biết hắn gọi Tôn chủ ra sẽ gặp nhiều rắc rối, nhưng không thể không gọi, nếu cao tầng sinh vật chiếm lấy Đại Du, vũ vật Tinh Diệu và tinh huyết bản mệnh Tôn chủ coi như xong. Mà xong rồi thì nhiệm vụ của hắn coi như bỏ. Nhiệm vụ này hắn đã nhận mấy vạn năm, trải qua ngàn cay vạn đắng, thậm chí thân xác cũng nổ banh tành. Nhiệm vụ thất bại, y rằng ý nghĩa cuộc đời hắn thất bại.

"Vô dụng, mà thân thể ngươi đâu, sao chỉ còn thần hồn thế kia?"

"Là... là, tên này rất quỷ dị, lúc hắn còn là Sơ Linh, tiện lúc hậu bối đối chiến với một Tiểu Thần có "Giới" nên trọng thương nặng, hắn lại có thể điều khiển vạn vạn oan hồn từ đoản đao màu máu Phệ Huyết Linh bạo hồn, bức bách hậu bối phải bạo thể để bảo vệ danh dự"

Xích Chu lần này khóc thật rồi, chuyện này là nỗi nhục của hắn, là vinh quang của tên nhãi kia, hắn muốn nói dối, nhưng đứng trước Tôn giả vĩ đại, hắn không thể. Giấu đầu sẽ lòi đuôi, kẻ làm bề trên thường có vẻ uy nghiêm và con mắt tinh tường, nhìn phát biết ngay, thậm chí dễ hiểu kẻ khác đang nghĩ gì, nói thật chưa chắc Tôn giả tổ tông đã tin, huống chi nói dối.

Chuyện đoản đảo Phệ Huyết Linh, là bảo vật không tầm thường, đáng sợ và quỷ dị, là vật ân sủng mà Huyết Tộc giao cho hắn đi làm nhiệm vụ tìm Tinh Diệu. Bình thường, vật đó ít ra cũng phải Chuẩn Thần quản lấy. Hắn, mây mưa có mấy lần, hắn cho nữ nhân Huyết Tộc Sophie Ann mượn đi giết tu giả chơi chơi cho vui, thế éo nào cuối cùng lại rơi vào tay Đại Du, trùng hợp là Đại Du lại mang cái nhẫn trữ vật chứa Tinh Diệu và giọt máu Đại Tôn lão Tổ, rồi giọt máu lão Tổ lại ký thác vào người hắn, để rồi hắn điều khiển được đoản đao, và truy sát chính chủ nhân của nó.

Chơi gái thì sướng, nhưng đâu nghĩ mọi chuyện xảy ra lại sâu xa như vậy chứ. Làm chuyện gì cũng phải tính đến hậu họa, chừa một đường lui. Mà riêng chuyện này, tính thế quái nào ra cho nổi.

"Gì, ngươi nói cái gì, vô dụng, Huyết Tộc từ khi nào có tu giả làm được chuyện kinh thiên động địa, mang tiếng cho cả tộc như ngươi hả?" - Mẹ kiếp, hậu bối nhu nhược đến thế sao, Tiểu Thần lại bị Sơ Linh đập cho nát thân thể.

"Hậu bối vô dụng"

"Vô dụng thì chết mẹ ngươi đi"

Mới hiện thân lại gặp chuyện bực mình, đang ngứa tay gặp ngay đứa vô dụng, Đại Tôn Tôn chủ Huyết Tộc chỉ gầm gừ một cái, thần hồn của hắn vặn vẹo, tinh mắt có thể thấy màu đỏ đậm đang nhạt dần. Nhìn rõ nhất là thần thái của Xích Chu, đau đớn vô cùng mà không thể la. Tồn giả Huyết Tộc đang giết hắn, giết hắn một cách từ từ. Không biết Xích Chu có hối hận khi vì Bổn Nguyên Khí của Trâm Trinh mà mất mạng không, chắc là không, là tu giả, không làm mới là thứ hối hận nhất.

"Tôn giả tiền bối, ngài không thể giết Xích Chu được"

Thấy tình huống diễn tiến quá nhanh, đoán rằng chẳng bao lâu nữa, thân thể Đại Du sẽ bị cao tầng sinh vật chiếm lấy. Trâm Trinh cũng không muốn nhìn Xích Chu chết được, hắn tuy là kẻ nhỏ mọn, ích kỉ, nhưng đó cũng chỉ là bản tính, quan trọng hắn nói được làm được, quan trọng hắn có thể ra tay cứu Đại Du thì nàng cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ được. Hét to một tiếng, Trâm Trinh bay lên tầng mây xanh, thân hình nhỏ bé lơ lửng trước khuôn mặt khồng lồ của Tôn giả.

"Nửa chân bước vào Thần, humh, nữ nhân rất khá, mà ngươi là ai, tình nhân của tên Xích Chu này hả, tộc nhân của ta ta giết, liên quan gì tới ngươi, ta không thích giết nữ nhân, nhưng lắm chuyện thì kẻ tiếp theo sẽ là ngươi" - Tôn giả Huyết Tộc thoáng dừng lại, kẻ dám ngăn lại hành động của Tôn giả, ắt có lý lẽ cần nói, mà nghe nữ nhân nói, ắt hẳn cũng dễ chịu hơn nghe cái tên vô dụng kia lãi nhãi.

"Hậu bối là Trâm Trinh, đến từ Thể Tôn Tinh, theo như hậu bối biết, Xích Chu có nhiệm vụ mà tộc của Tôn giả giao cho là tìm ra Tinh Diệu"

"Đúng vậy, ngươi đến từ Thể Tôn Tinh, cũng đáng giá đấy, nhưng ngươi có biết rằng, không tộc nhân tu giả nào ưa tu giả Thể Tôn Tinh hay không"

"Hậu bối chỉ là tu giả nhỏ nhoi, không xứng để Tôn giả như ngài ưa hay không ưa, hậu bối biết, Xích Chu chẳng phải đã tìm ra Tinh Diệu, đã hoàn thành tâm nguyện mấy vạn năm của tiền bối đeo đuổi"

"À, cũng đúng, thì sao, tìm ra mà chẳng thể đoạt lấy, có phải vô dụng không?"

"Ắt hắn có nguyên do, Tôn giả tiền bối, mời tiền bối hãy thử tự mình lấy xem, rồi sau đó ra tay với Xích Chu cũng chưa muộn"

"Ngươi thách ta đấy ư?" - Tôn giả gầm gừ, Tôn giả như hắn có gì mà không làm được với một tên Sơ Tiên nhỏ nhoi, thách đố với Tôn giả, tội lớn.

"Tiền bối, hậu bối có nói lỡ lời thì cũng không dám gọi là thách đố, mà hậu bối đang khẩn cầu"