Chương 134: Việc khó thì phải có cách hóa giải

Đại Thành chủ, đương nhiên nàng biết tính nhỏ mọn của Tên Tiểu Thần Huyết Tộc.

Hắn sinh ra ở vùng sỏi đá nào đó, tài nguyên chẳng thể bằng Cổ Tinh được.

Hắn ham hố tài nguyên tu luyện như Bổn Nguyên khí là chuyện bình thường.

Đến Thành chủ như nàng. Nếu cớ cơ hội, cũng ham, cũng tước đoạt, nói chi là tên Tiểu Thần nghèo kiết xác kia.

Nhưng giờ chẳng phải lúc nàng để ý, cho dù là lúc khác nàng cũng chẳng thèm để ý, trong lòng lại có chút đắc ý.

Nhỏ mọn là tính xấu, thế mà bây giờ lại hay cho nàng, cho nàng được đớp trước cơ hội cứu lấy Đại Du. Dù nguy hiểm, nhưng sau việc này, có lẽ Đại Du sẽ không còn ghét nàng tội đồng lõa với Giáo Thảo nữa, một công đôi chuyện, nàng lại có cơ hội trả ơn cho tộc nhân, trái ngọt quá nhiều, ngại gì không hái.

Sướng nhất cái cảm giác chiến thắng tình địch, thật là sảng khoái. Thời gian tu tiên càng dài, vóc dáng thời thanh xuân càng phải mờ, nàng không thể là đối thủ với thân thể mỹ miều của sứ giả, muốn trẻ đẹp trở lại, có chăng là tiến cấp mà thôi. Bao năm qua, bị cao tầng sinh vật khống chế, Đại Lục Nữ có ai tiến cấp được lên Thần. Nhan sắc nàng cố giữ, nhưng nét xuân cũng phai mờ theo thời gian.

Cũng may được cái ngực to hơn à.

Nàng là Đại Tiên, nửa chân bước vào cánh của của Thần, đối diện với những lỗ xoáy với hoa văn kỳ dị ấy, vẫn thấy lạnh người. Nơi quỷ dị ấy có sức hút mạnh mẽ lạ thường, như muốn ăn tươi nuốt sống tất cả. Muốn Đại Du còn tình ý, thích mặn nồng với nàng, chỉ có thể liều cái mạng nhỏ cùng thân thể luống tuổi này thôi.

"Ngươi nghĩ xem Đại Thành chủ có làm được không?" - Tiểu Thần Huyết Tộc dò xét hỏi, Tinh huyết của hắn chẳng phải thứ linh tinh, đưa ai cũng được.

"Ngươi đã chọn ả, sao còn hỏi ta?"

"Ta chọn, nhưng ta không tin Đại Thành chủ"

"Ta có cách của ta, còn Đại Thành chủ kia, vì cảm tính mà làm liều, mười phần sẽ bại"

"Thế thì ngươi sẽ bớt đi một tình địch đấy, khà khà"

Tiểu Thần Huyết Tộc nhếch mép cười nham hiểm. Hắn cũng nghĩ rằng Trâm Trinh nói đúng, để khống chế thằng điên kia, có lẽ cần một vị Thần có "Giới" trở lên. Mà tên Đại Du kia hay thật, mới hôm trước sứ giả đòi giết hắn, thế mà bây giờ sống chết để cứu hắn.

"Đừng để ta chửi rằng ngươi rất ngu dốt, chắc rằng, chỉ có một người đủ sức làm tình địch của ta, mà ta thì không bao giờ xứng làm tình địch người đó"

"Ai mà ghê gớm vậy?" - Tiểu Thần Huyết Tộc nghĩ thầm, đám nữ nhân nhân tộc ảo tưởng này, liệu rằng tên nhãi kia có sâu sắc với các ngươi không, hay chỉ chịch dạo qua đường, mở mồm ra là đề cao mình lên, tình địch khỉ gió gì.

Đáp lại lời hắn chỉ là ánh mắt nghiêm nghị của Trâm Trinh nhìn về Đại Thành chủ, người mà nàng nghĩ tới là Du Sa ở Thể Tôn Tinh. Trâm Trinh với vẻ mặt trăm phần ả thành chủ đó sẽ chẳng làm nên chuyện. Vầng trán có chút nhíu lại, lo lắng điều chi không ai biết.

Lỗ xoáy đi có chủ đích, dễ tránh, đằng này nó cứ bay loạn xạ, lại quá nhiều, quá nhanh, quá nguy hiểm.

Dốc hết tiên lực, Đại Thành chủ tỏa ra khí thế mạnh nhất, tiên khí hợp thành hàng chục khôi lỗi hình dạng nữ nhân tu vi tương đương bản chủ, xoay quanh bảo vệ nàng, đám khôi lỗi tỏa ra hàng trăm "Vực" nhỏ vây lấy các lỗ xoáy, lạng qua lách lại, tìm đường đi vào.

Lại có kẻ địch tiến tới, Đại Du nhìn lên trời cao, không phân biệt rõ bạn hay thù, chỉ tay phóng thẳng về hướng Đại Thành chủ. Hắn đang rơi vào trạng thái điên loạn, như kiến cắn mà chẳng thể gãi, nhưng hắn không có ngu, đứa nào bu vào là hắn đánh.

Đối chiến giữa khôi lỗi và lỗ xoáy làm rung chuyển đất trời, hai vị trên cao cũng phải lùi lại. Sức mạnh của Đại Thành chủ, quả nhiên không thể khinh thường được.

Ôi thôi...

Chỉ tiến được tới nửa đường, toàn bộ khôi lỗi vừa bị hoa văn kỳ dị quây lấy, ăn mòn từng con từng con, vừa bị lỗ xoáy đen hút sạch từng phần. Đại Thành chủ chật vật né tránh, bay rồi lại huyễn hóa, điều khiển con rối còn lại, mà lỗ xoáy như oan hồn bất tán di chuyển quấn lấy nàng, sơ sẩy là mất ngay một phần thân thể.

"Đại Du, là ta, Đại Thành chủ đây, đừng tấn công ta nữa"

Đại Thành chủ thấy sự không thành, xuất hiện sợ hãi, hét lớn liên hồi về phía Đại Du. Đáp lại lời nàng, là hàng loạt lỗ xoáy dày đặc hơn vây lấy. Đại Du có nghe được không, cho dù nghe thì sao, bây giờ hắn chẳng tin ai, mạng mình mình giữ.

"Tiêu đời con đó rồi" - Tiểu Thần Huyết Tộc lảm nhảm.

"Hừm"

Lỗ xoáy xung quanh Đại Thành chủ đột nhiên nổ tung, không gian xung quanh chấn động đến vặn vẹo. Bỏ cuộc giữa chừng ư, nàng có thể nhưng không muốn, Đại Thành chủ liều mạng tự hủy tu vi của mình, xông thẳng vào lỗ xoáy, xung lực đối chọi làm cả một vùng trời chuyển màu, các hòn đảo vốn bị lỗ xoáy hút cạn sinh mệnh, giờ thì bị san phẳng lì. Đến cả nơi Đại Thành xa xôi, cũng cảm nhận được sự khốc liệt nơi đây.

Tu vi nửa chân rớt vào cánh cửa của Thần rớt xuống Đại Tiên, rồi Chuẩn Tiên, rồi Sơ Tiên, cứ như vậy, Đại Thành chủ tiêu tan tất cả tiên khí, bảo vật trấn thân, cả đời tu luyện còn lại chỉ là Âm Dương luân hồi cửu kiếp, nàng hy sinh không hề nhỏ, nhưng thôi, nỗ lực đến thế cũng chỉ giúp nàng phá tan mấy lượt lỗ xoáy, tiến thêm một đoạn, nhìn rõ Đại Du hơn một tí, cuối cùng vô lực ngừng lại.

Một thân thể già nua tóc bạc trắng trôi nổi trên không trung, từ từ rớt xuống không kiểm soát. Nàng quá liều, liều và bại. Tiên khí không còn, thân thể hao mòn, từ phụ nữ hồi xuân đã biến thành bà già sắp xuống lỗ. Mấy ai già mà đẹp lão.

"Quả nhiên là kẻ thù"

Trong cơn điên loạn, Đại Du nhìn thân hình rơi xuống, càng lúc càng rõ, là một con quỷ già, xem ra đã bị thương nặng. Kẻ này hắn không biết a, nơi tu chân giới này, hắn có quen hay lái bà nào đâu, hú hồn, may mà đánh nó kịp. Láo, thật, chọt phát nữa cho chết mụ già chết sớm luôn.

Ngay khi thân hình già nua vừa rơi xuống trước mặt hắn, một cú đấm như trời giáng lọi thẳng vô bụng của mụ già. Thân thể già nua vô lực ấy lún sâu dưới đất, thoi thóp thở, mắt chẳng mở nỗi để nhìn nam nhân đã từng lao đầu vào bú dú mình.

"Đi đâu đấy?"

Thấy sứ giả huyễn hóa biến mất, Tiểu Thần Huyết Tộc hỏi lơ, Bổn Nguyên khí thì hắn đã nắm trong tay, chờ qua chuyện này, kiếm nơi nào đó yên tĩnh, tái tạo lại thân thể mà thôi. Thân thể được tạo từ Bổn Nguyên khí này, ngon lành hơn cái do cha sinh mẹ đẻ ra nhiều a. Cho dù đang ở Huyết Tộc, hắn cũng không có cái diễm phúc này, phần ngon bề trên hớt tay trên hết rồi, đụng vào chỉ có sinh chuyện rồi ảnh hưởng đến sinh mạng.

"Đại Du, hắn đã từng nói, hắn không muốn nữ nhân nào của hắn phải chết cả" - Chẳng nhìn mặt Tiểu Thần Huyết Tộc, Trâm Trinh chỉ thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn lên trời cao thì thầm.

Lợi dụng lúc Đại Du chỉ chú ý đến Đại Thành chủ, Trâm Trinh một đường tiến thẳng, nang không còn là nàng, nàng đã trở thành hình dạng của Du Sa.

"Lại một kẻ thù đi vào"

Đại Du lẩm bẩm, tạm bỏ qua bà già thoi thóp kia, điều khiển lỗ xoáy đập vào kẻ sắp tới. Lại một trận chiến mà không chiến vang lên. Sứ giả Trâm Trinh bảo vật vô số, tu vi cao hơn hẳn Đại Thành chủ cũng phải chật vật vượt qua ma trận lỗ xoáy.

"Đại Du, là ta, Du Sa đây, đừng tấn công ta nữa"

Cố gắng hét lớn, hy vọng Đại Du nghe thấy, thứ có thể cản hắn thôi điên loạn, chỉ có thể là chân tình, người mà hắn chân tình nhất, chính là Du Sa.

"Du Sa"

Đại Du lẩm bẩm, chợt hiểu ra điều gì. Nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng vội vàng điều khiển lỗ xoáy bay sang hướng khác. Giả sử kẻ mới tới là ai khác, hắn cũng không ngại đối chiến a. Quả nhiên hiệu nghiệm, Trâm Trinh lấy nhanh tốc độ tiến tới, đến bên cạnh Đại Du.

"Đại Du, chàng bình tĩnh lại, cao tầng sinh vật đang cố gắng chiếm lấy chàng, ta tới là để cứu lấy chàng, nữ nhân già nua kia là Đại Thành chủ, nhằm mắt lại đi"

Đơn giản như ăn cháo, việc khó thì phải có cách hóa giải, sứ giả không liều như Đại Thành chủ, sứ giả có trí tuệ mà. Trâm Trinh phóng thẳng tia tinh huyết vào người Đại Du, rồi ôm Đại Thành chủ huyễn hóa bay mất. Để đến gần Đại Du, bao nhiêu tiên khí đã toát ra, ở lâu không ổn.