Chương 131: Dị tượng

Trời xanh, mây trắng, nắng vàng...

Đại Du nằm ngắm trời, nhìn mây, suy ngẫm về Du Sa. Bên cạnh, sứ giả Trâm Trinh đã hiện nguyên hình, nàng như bé hổ con rúc vào người hắn, thích thì ngoi lên hôn hắn một phát, chán thì lại mò xuống vọc vạch thằng nhỏ, chăm chú như đang khám phá điều gì thú vị lắm.

"Bảo bảo tốt nè, bảo bảo hay khóc nhè, bảo bảo lại thẳng đứng rồi nè"

Mới mất trinh thì trái tim nàng nào cũng rung rinh, chỉ cần hắn ra lệnh là nàng nằm ngửa.

"Đại Du, hứa với ta đi, đừng giết ta nữa"

Hắn gật đầu, hắn còn mãi suy nghĩ, Trâm Trinh đã kể cho hắn về chuyện Du Sa ở Thể Tôn Tinh. Chuyện khó tin, nhưng hắn thà tin còn hơn không, nữ nhân của hắn mãi sống trong lòng hắn, giờ thì còn sống thật rồi, hắn phải tin.

"Lột Xác" ư, gặp nhau được không, gặp nhau thì sao?

Bản thể Du Sa ở Thể Tôn Tinh cũng không biết hắn là nam nhân của bản thể nàng ở Nữ Tích Cổ Tinh. Nàng đã có tình nhân là kẻ mạnh mẽ, theo lời Trâm Trinh, hắn chắc rằng đã tiến cấp Đại Năng. Đoạt bảo cướp hoa ư, ít nhất phải cùng đẳng cấp cái đã. Thể Tôn Tinh, hành tinh gần bình chướng, tu giả như mây, Đại Năng cũng chẳng ít, sợ rằng mới mở mồm ra đã bị vả cho rụng bộ hàm, làm trò gì cũng được, đừng làm trò hề là được.

"Trâm Trinh"

"Ta đây" - Nghe giọng nói nhẹ nhàng của hắn, Trâm Trinh đang cầm bảo bảo chuẩn bị đút vào, cũng dừng lại.

"Đây là mệnh hồn của ngươi, ngươi được tự do"

Hắn xuất mệnh hồn như giọt nước lung linh, rồi đưa vào ấn đường của Trâm Trinh. Thứ cần biết hắn cũng đã biết, không biết thì cố hỏi, biết rồi thì vô lực, đối thủ của hắn là loại mà hắn không phải chỉ cố gắng bình thường sẽ vượt qua được.

"Huhu" - Trâm Trinh khóc lớn.

"Lại khóc, ngươi đã đạt được ý nguyện rồi"

"Huhu, ngươi bỏ ta ư, chơi ta chán rồi bỏ ư, ngươi giết ta đi, ta không muốn sống nữa"

Ặc, lúc trước thì sống chết đòi sống, giờ thì sống chết đòi chết, nữ nhân thật khó hiểu ả, nữ nhân này lại hay khóc nhè nữa.

"Ngươi muốn sao?"

"Ta muốn theo ngươi, ở bên ngươi, không muốn rời xa ngươi, ta muốn là nữ nhân của ngươi"

"Chắc là không được rồi" - Hắn lên tiếng thở dài.

"Huhu, ngươi ác lắm, tên Đại Thành chủ luống tuổi kia còn là nữ nhân của ngươi được, xinh đẹp như ta, thân thể mỹ miều của ta, trí tuệ ta, bản lĩnh ta, chẳng lẽ không xứng hay sao, không thích sao đè ra triền miên vậy?"

"Xứng"

"Xứng thì sao ruồng bỏ ta, đừng ác với ta như thế, ngươi bỏ ta, ta chết cho ngươi xem, chết liền bây giờ luôn"

Trâm Trinh đổ sập trên người hắn, khóc nức nở, nước mắt ứa ra ướt đẫm cả một bên vai.

"Những nữ nhân của ta, đều chết thảm, không một ai không thảm, ta sợ, ngươi cũng thế, ta nghĩ, ngươi đã phát tín hiệu về Thể Tôn Tinh, tên Cự Phú kia, đường nào cũng đến đây, theo ta, ngươi cũng sẽ chết rất thảm"

"Ta không sợ chết nữa là được, ta sợ ngươi bỏ ta hơn, ta, ta..."

"Nhưng... Ta sợ nàng chết" - Đại Du lần đầu giở giọng thân mật với Trâm Trinh, khỏi phải nói, làm hai má em í ửng hồng.

"Chàng bỏ ta cũng được, nhưng bảo bảo chàng không được bỏ ta, ta với nó có duyên lắm á"

Trâm Trinh đưa thẳng thằng nhỏ vào lỗ động, vừa nhún nhảy trên người hắn, vừa hôn môi hắn vừa khóc, vừa nắm tay hắn để lên cặp vếu và khóc.

Oài, kiểu này thì bỏ thế éo nào được. Mỗi lần hắn nhìn con bạch hổ kia, tính dâm của hắn lại động, mà động thì phải đè.

Mà đè ra thì phải có tiếng kêu ú ớ á á....

Lại một hiệp nữa...

"Tèng teng teng teng, tèng téng tèng teng, chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ"

Đại Du đang ở tư thế từ phía sau đâm tới, tiếng báo hiệu của hệ thống làm hắn đột nhiên dừng lại. Quan sát bên trong hệ thống, một phần thưởng hiện ra, lâu lắm rồi hắn mới thấy a.

Hắn hướng ý thức mở ra phần thưởng, cái nhiệm vụ khó khăn, kéo dài mấy vạn năm thế này, chắc là quà nhận được cũng không tồi đâu nha.

"Tèng teng teng teng, chúc mừng ký chủ nhận được thiên phú "Thôn phệ""

Trâm Trinh thấy hắn đột nhiên dừng, bảo bảo có đâu hiệu thun lại, liền ngoái đầu nhìn. Thân ảnh vàng đen lấp lánh trên người Đại Du đã mất. Khí tức sức mạnh là Sơ Tiên, chẳng còn khủng bố như lúc nào.

Trên người hắn, từng lỗ xoáy nhỏ tí dần dần hiện ra khắp cơ thể, Trâm Trinh sợ quá vội vàng thoát khỏi người hắn, lại nhanh chóng bị hút lại, vội vàng la toáng lên, khóc lóc thảm thiết.

Tiếng khóc làm hắn bừng tỉnh, liền bình ổn lại khí tức, rồi huyễn hóa biến mất về một hòn đảo khác, bỏ lại Trâm Trinh ngơ ngác.

"Không thể nào, chẳng lẽ cao tầng sinh vật chưa chết, chàng ấy, chàng ấy bị nó chiếm lấy thân thể rồi ư"

Một tiếng hét thật to, một tiếng khóc thật lớn bởi nỗi sợ hãi vang lên khắp đảo. Nàng sợ cao tầng sinh vật, nhưng nàng sợ mất Đại Du hơn nhiều. Rời đi hay ở lại, Trâm Trinh rối bời, nhìn trời mà khóc.

Đối với nàng, sức mạnh đáng sợ mà Đại Du hiện ra khi có thân ảnh màu vàng lấp ló kia, không kinh hoàng bằng dáng dấp của cao tầng sinh vật.

Bên trong hệ thống, một thân ảnh đen thù lù thấp thoáng hiện ra. Thân ảnh tạo ra từ vô số lỗ xoáy đang chuyển động không cố định một vị trí nào cả. Có lẽ là thiên phú Thôn phệ.

Thế cớ mà, thân ảnh thế nào thì thân thể hắn y chang vậy. Hắn chẳng hiểu cách nào để trở lại thân thể bình thường. Lỗ xoáy trên người hắn càng lúc càng lớn, càng nhiều.

"Vô Linh, chuyện gì đang xảy ra?"

"Ăn cho cố vào còn hỏi"

"Là..."

"Trải qua vô số chuyện, xuất hiện hàng loạt ký ức, ta thấy Vương Nữ thật đáng sợ. Thiên phú, trí tuệ, dường như đều thuộc về ả. Mục tiêu của ả ta không chỉ đơn giản là kẻ mạnh nhất, mà ả ta mạnh nhất để làm điều vĩ đại nhất, hàiiiiiii"

"Này, này. Ta đang hỏi vấn đề của ta"

"Do ngươi thôi, nhiệm vụ hệ thống chỉ là giết và đoạt lấy thiên phú Thôn phệ. Còn ngươi vì gái mà điên lên, ăn thịt sống, lại là cao tầng sinh vật. Việc này chưa từng xảy ra. Ta biết thế nào được"

"Tại lúc đó, ta..." - Lúc đó hắn mạnh như súng.

"Lúc đó hay lúc nào cũng đều là tại ngươi"

Cả người hắn hừng hực như muốn nuốt sống tất cả. Để ý xung quanh, từng cành cây ngọn cỏ trở nên héo úa, rồi lan rộng ra.

Chỉ vài khắc, quang cảnh chết chóc đã hiện ra khắp đảo, lấn cả xuống biển, mọi sinh vật đều bị hút sạch sinh mệnh, xác chết héo khô nổi lềnh bềnh.

Trâm Trinh phá hiện dị tượng, đã bay lên rất rất cao, nhưng vẫn cảm nhận được sức hút mạnh mẽ đó. Sức hút khiến nàng muốn trốn chạy, nhưng nàng không muốn bỏ chạy, cứ thế trên trời cao khóc huhu, nhìn Đại Du xa xa mà chẳng thể đến gần.