Sứ giả Trâm Trinh run run cởi từng manh áo trên người. Thỉnh thoảng khẽ liếc tên sát thần trước mắt, Trâm Trinh không khóc nhưng tiếng thút thít không ngừng.
Thân thể lõa lồ hiện ra trước mắt, một tay che hai vếu, một tay che vùng bí hiểm. Lưới trời tuy thưa mà khó lọt. Bàn tay có che thì hắn cũng nhìn phát biết ngay là chỗ đó sạch trơn, không một cộng lông tơ.
Là bạch hổ trong truyền thuyết, bạch hổ này, hắn đã gặp ở đâu rồi nhỉ, thời gian trôi qua, ký ức phai mờ, là chuyện hiển nhiên.
Nhìn là muốn lao vào húp quá đi, cứ từ từ, không nên lộ liễu. Manh động quá, con khóc nhè này cương cứng người lên, thì làm sao ăn cho ngon.
Ăn sạch, uống sạch, ở sạch, hắn lấy một đống trang phục trải ra trên mặt đất, rồi ra lệnh cho sứ giả.
"Nằm xuống, nằm ngửa ra, dang hai tay hai chân"
Hic, lại thút thít, sứ giả Trâm Trinh e thẹn làm theo lệnh, nhẹ nhàng nằm xuống, quay mặt sang một bên, tránh nhìn trực diện hắn.
Ánh sáng trên cao chiếu xuống, làm giọt nước mắt trên má Trâm Trinh lung linh lấp lánh.
Ăn thôi.
Đại Du nhanh chóng thoát y, lao vào như hổ đói. Mục tiêu đầu tiên là khám phá con bạch hổ kia.
Mắt nhìn chăm chắm, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái, bóp một phát.
"Ưm, ưm"
Sứ giả Trâm Trinh có chút quặn người, vì hy vọng sống mong manh, đành chịu thằng quái vật trước mắt thỏa mãn thú tính trên thân thế mình.
Dù sao, cũng đỡ hơn bị hắn cắn rứt từng miếng da, nhai từng miếng thịt, gặm từng khúc xương.
Bàn tay Đại Du rờ lên làn da láng bóng ấy, đôi tay mát mẻ, sướng tê tê. Càng đã hắn càng làm nhanh, làm mạnh, hai tay hắn đưa vào xoa xát liên hồi.
Ưm ưm ưm ưm... tốc độ của hắn làm sứ giả quằn quại, định đưa tay đẩy người hắn ra nhưng không dám, đành chới với lung tung kiềm chế cảm xúc trong vô lực.
Nhìn hai cái mép hồng hào, hắn đưa miệng vào húp lấy húp để, đôi bàn tay đưa lên trên, chiếm lấy đôi vếu căng mọng.
Sướng thế này thì không cần biết sống chết thế nào, sứ giả Trâm Trinh đã không còn kiềm chế cảm xúc nữa rồi. Hai tay lúc ôm đầu hắn ghì vào trong háng, lúc cầm chặt tay hắn áp chặt vào đôi vếu.
Sướng thế này thì giết cái gì mà giết, chơi xong rồi tính. Đại Du như hổ đói, lao lên ôm chặt lấy Trâm Trinh. Hai đôi môi hòa quyện vào nhau, quấn nhau chặt cứng. Bàn tay hắn tham lam vấy bẩn không sót chỗ nào trên người sứ giả.
Hai thân thể ôm nhau lăn qua lăn lại, không cẩn thận làm thằng em lỡ trớn chui tọt vào trong lỗ động.
Dâm tình lên láng, ra vào trơn tru, bức tường mong manh của Trâm Trinh đã vỡ, bảo bảo cứ thế đại náo công thành.
Tiếng thở phì phò, tiếng sóng vỗ bạch bạch, tiếng rên rỉ kéo dài, cao trào lại rú lên từng hồi. Hai bên quên nhau mất là kẻ thù không đội trời chung. Sứ giả Trâm Trinh cũng chẳng còn khóc nhè, sướng thì khóc sao nổi.
Trải qua sáu mươi chín tư thế thần thánh, Trâm Trinh cưỡi ngựa trên người hắn vài cái rồi kiệt sức lăn ra ngủ.
Ánh nắng xế chiều chiếu rọi, vừa hé mắt ra, đã thấy mũi kích dí trước mặt, sứ giả Trâm Trinh khóc ré lên, thân thể lõa lồ giựt lên nức nở từng hồi, thù gì thì thù, mặn nồng đến thế mà tên này cứ giết là giết.
"Huhu, tha cho ta, ngươi đã nắm mệnh hồn ta rồi, ta cũng cố gắng thỏa mãn ngươi rồi"
"Không thể tha, kẻ đứng sau lưng của ngươi, ta không thể là đối thủ, giết ngươi diệt khẩu, là cách tốt nhất"
Chơi nhau rồi, lòng hắn có chút xáo động, nhưng nghĩ lại, là hại mình, nên giết là phải giết. Nếu hiện tại hắn không mang trên mình sức mạnh nhiệm vụ hệ thống, kẻ phải chết là hắn.
"Đừng mà, huhu, ta sợ ngươi ăn ta, ta sẽ theo ngươi cả đời, ta sẽ để ngươi chơi liên hồi, đừng dí kích vào người ta nữa"
"Được, ở đây có hai thứ, đoản đao màu máu này, cắm vào sẽ hút sạch máu và linh hồn ngươi, nếu ta đủ mạnh, lúc đó, ta có thể sẽ thả ngươi ra"
"Huhu, ta sợ, ta không muốn, như thế có khác gì bị ăn thịt chứ, ta có xấu quá đâu, ngươi cũng rất thích thân thể ta mà, sao không để chơi mà giết chi"
"Không thể để ngươi sống, vậy cái này, thanh kiếm này lia ngươi một phát, ra đi rất nhẹ nhàng đấy"
Hắn lấy Thanh Thượng Huyền Lục Kiếm ra, chỉ thẳng vào mặt sứ giả Trâm Trinh.
"Huhu, cái nào ta cũng không muốn, huhu, Du Sa là gì của ngươi, mà ngươi lại có đôi mắt tà thuật hóa đá của nàng ta trên thanh kiếm này chứ"
"Ngươi nói ai?"
"Du Sa, huhu"
"Ngươi biết Du Sa?"
"Huhu, sao lại không biết, Du Sa mấy vạn năm qua bị Tôn giả Cự Phú nhốt ở bí cảnh không gian loạn lạc ở Thể Tôn Tinh. Vạn năm qua, ta tuy là kẻ hầu hạ, nhưng chỉ có ta là bầu bạn với nàng ta thôi"
"Hoang đường, Du Sa ở cấm địa, là xà nữ, là nữ nhân của ta, nàng hóa thân thành nhân tộc một ngày rồi ra đi mãi mãi rồi. Lừa ta sao, đáng chết"
"Không, không"
"Xin ngươi, đừng dọa giết nữa, ta sợ, xin ngươi, nhìn ta"
Sứ giả Trâm Trinh sợ quá hét lớn. Thân thể lại trở về hình dạng vô định. Phút chốc liền hóa thành một người khác, không ai khác là Du Sa, là thân thể Du Sa.
"Ngươi?" - Đại Du căng người, tim đập thình thịch.
"Huhu, ta không phải Du Sa, nhưng thiên phú của ta là "Hóa hình", ta có thể biến thành bất kỳ nữ nhân nào, giống về thân thể, giống cả về khí tức, ta ngày ở bên cạnh Du Sa, tắm cho nàng, ta hóa hình thành nàng không thể sai được, tin ta đi"
"Không tin, đám tu giả các ngươi lắm mưu lắm mẹo, chuyện gì cũng có thể làm, trò gì cũng có thể bày ra"
"Ngươi nói Du Sa là nữ nhân của ngươi, ta mới là kẻ không tin, chẳng lẽ Du Sa không nói gì cho ngươi sao, yêu nhau gì lạ"
Đệch, giờ nó chửi mình à, thời gian hắn bên cạnh Du Sa rất ít, chơi còn chưa đã, rảnh đâu mà hỏi với chả han.
Đai Du tiến tới, nâng cằm Trâm Trinh lên, trợn to đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng, muốn tìm sự dối trá nào đó trên khuôn mặt sứ giả. Trâm Trinh lại khóc to hơn nữa, liên tục bảo hắn tin nàng.
"Tin ta đi mà"
"Tha cho ta, từ từ rồi ta sẽ nói"
"Huhu"
Chụt chụt... hàng giả cũng được, có còn hơn không, hắn nhẹ nhàng hôn lấy đôi môi ấy. Mọi thứ diễn ra như hiệp đầu, chỉ là, bạo lực không còn, chỉ còn cảm giác êm đềm như tiếng sóng vỗ.
"Du Sa, à không, Trâm Trinh, ngươi muốn biết Tuyệt đại kỳ bảo Ba Con Sâu có tác dụng gì không?"
"Ta chỉ biết, cho dù là liệt dương, chỉ cần có nó, cũng hoan lạc được"
"Còn hơn thế nữa, thử phát nào"
"Ưm, ưm, á á á... sướng quá, sướng chết mất, sao nó lại thay đổi hình dạng được thế này, á á"
"Kỳ bảo mà lị"