Chương 129: Thọt kích

Giữa biển rộng mênh mông, đủ lối đi nhưng không lối thoát.

Sứ giả Trâm Trinh chuệnh choạng phóng ra giọt máu của Đại Năng, sức mạnh cuối cùng có thể đối chọi với cây kích ghê rợn đang truy sát, sức đối chọi với hồn lực Kích Truy Thiên làm cả Nữ Tích Cổ Tinh rung động, nứt vỡ, núi đổ, sóng vồ khắp nơi.

Xài nhiều cũng hết, hết bài, đuối sức, sứ giả rơi từ trên cao xuống một hòn đảo nhỏ, tích tắc hòn đảo xinh đẹp bị san phẳng lì, thương tích khiến Giáo Thảo phải hiện nguyên hình rồi.

Một tín hiệu được sứ giả Trâm Trinh phát ra, bay về Thể Tôn Tinh.

Một nữ nhân, trang phục tả tơi, tay cố cầm mũi kích để khỏi bị lọi thẳng vô thân thể trắng phớt, mỹ miều này.

Sự tàn bạo của tên này,nếu hắn chỉ biến mình thành tổ ong là may mắn lắm rồi, liệu hắn có bốc từng miếng thịt mình lên mà ăn, và bắt mình phải chứng kiến cái chết thương tâm của mình..

Đại Du nhìn nữ nhân trước mặt, giờ có xinh hay không xinh cũng chẳng làm hắn động lòng thương cảm, thương cảm với nữ nhân này thì thật có lỗi với thằng em. Thương cảm với nữ nhân này, ai thương cảm hắn đã mất đi bảy tình nhân, vả lại, còn mất trước mặt hắn, chết một cách đau đớn, thống khổ bởi cực hình.

"Nói, ngươi cần Tuyệt đại kỳ bảo Ba Con Sâu làm gì, làm tình hả, dâm đến thế sao?"

"Là, là... ta không cần, nhưng Tôn chủ của ta cần, giao cho ta đi tìm lại kỳ bảo này"

Nhìn vẻ mặt dữ tợn của Đại Du, sứ giả Trâm Trinh mặt mày sắp khóc, ú ớ nói ra.

"Nói, Tôn chủ của ngươi vì sao lại cần thứ này"

"Vì, vì... ngươi mặc cái quần vào đi đã, rồi nói chuyện được không?"

Ẹc, Đại Du giờ mới để ý, lúc chơi Giáo Thảo xong, liền điên cuồng truy sát ả, chút chuyện nhỏ này hắn không để ý tới, thôi rồi, hàng họ của hắn đã bị ba quân thiên hạ thấy hết rồi.

Mặc dù hắn không để ý đến nữ nhân trước mắt, nhưng thằng em lại rất để ý, thẳng tắp và mở to mắt nhìn nữ nhân trước mắt lúc nào không hay, qua hoạn nạn cái là thằng em tính nào tật nấy liền.

Nhanh chóng lấy từ nhẫn trữ vật ra một bộ trang phục rồi quấn tạm, tay vẫn giữ mũi kích hướng về sứ giả. Hắn chưa có ý định giết, hỏi cho rõ ràng rồi giết cũng chẳng muộn.

"Nói"

"Ngươi giở cây kích này xa xa tí được không, ta sợ huhu"

"Lắm chuyện, giờ thì nói hết đi" - Thứ hắn muốn biết là sự thật, vô vàn thứ liên quan đến hắn, mà hắn không biết con mẹ gì cả.

Để cho con này nói, hắn cũng đưa cây kích lên cao, nhưng vẫn giữ tư thế ngắm thẳng vào sứ giả, sẵn sàng một phát lấy mạng kẻ thù. Giáo Thảo có thể chịu đựng một kích, chứ cái loại tu giả này, cắm phát chết ngay.

"Ta nói ra, ngươi đừng có giết ta được không, ta sợ, ta rất sợ ngươi" - Nữ tu giả oai nghiêm khi nào, giờ mặt mếu máo đến tái mét, khóc thật sự chứ không phải đùa.

"Giết" - Đại Du lạnh lùng lên tiếng, ý ông đã định, thằng nhỏ ông đã chọn số cho ngươi, là số chết, sống được sao, trả với chả treo, mà tu giả gì lạ, đụng tí là khóc. Hắn cũng không thể nói là không giết, sử giả trước mắt sẽ không tin.

"Huhu, tha cho ta, ta sợ lắm"

"Tha, ngươi định cắt thằng nhỏ ta, thế khác nào đưa ta vào chỗ chết, lúc sứ giả nhà ngươi xuất hiện, uy vũ lắm mà, giờ khóc lóc cái gì"

"Huhu, ta đến từ hành tinh cao cấp hơn Nữ Tích Cổ Tinh, không nghiêm thì không ai nghe, ta không thực hiện lệnh của Tôn chủ không được, tha cho ta đi mà"

Tha con mẹ ngươi chứ tha, hỏi bất kỳ nam nhân nào xem, tội cắt chym có tha được không. Thấy con nhóc này cứ khóc lóc, không chịu nói, nó sợ kệ mẹ nó, phải cho nó tí áp bức nó mới biết điều.

"Chết đi" - Đại Du hét lớn, lấy tư thế giả bộ chọt kích tới.

"Dừng, dừng, huhu"

Sứ giả đột nhiên nhanh như chớp lao tới, quỳ xuống trước mặt hắn, hai tay nhanh chóng tụt quần hắn xuống, một tay nắm ngay thằng nhỏ của hắn.

Bỏ mẹ rồi, mới lơ là tí là bị hố ngay, hiện tại hắn có thể rất mạnh, nhưng sứ giả không phải là kẻ tầm thường.

Hắn đang thế thượng phong, giờ lại rơi vào thế lưỡng bại câu thương, giết nó thì dễ, để thằng em không bị thương mới là vẫn đề.

"Huhu, là ta có lỗi với ngươi, có lỗi với bảo bảo của ngươi, để ta phục vụ ngươi và bảo bảo của ngươi, nếu ta không làm ngươi thõa mãn, ngươi có thể giết ta cũng được, không, để ta phục vụ tiếp, ta muốn sống, ta sẽ cố gắng hết sức, với lại, với lại... huhu, ta không có dâm, ta còn trinh trắng mà, huhu"

"Thả tay ngay ra, ngươi định có ý đồ gì với ta sao, bảo bảo của ta, ngươi muốn đụng là đụng sao?"

Vãi cả tu giả, nói dữ thế thôi, chứ hắn cuối đầu nhìn nữ nhân nước mắt dàn dụa đang quỳ trước háng hắn, một tay vuốt vuốt bảo bảo, cái miệng đưa ra đưa vào kêu chẹp chẹp, động tác vụng về vô cùng, một cảm giác phê phê dâng lên, hắn thấy không thể giết lúc này được.

Nữ nhân này nói thẳng ra không liên quan gì đến cái chết của bảy nữ nhân của hắn. Nhưng đã thù là kẻ thù. Trước khi cho nó chết, phải hành hạ lấy lại tí vốn do tổn thất về tinh thần cái đã.

"Ta lỡ, huhu, ta không có ý đồ gì đâu, ta sợ chết thật mà, đừng giết ta như giết cao tầng sinh vật kia. Đây là mệnh hồn của ta, tha cho ta đi mà, ta muốn sống, sống sao cũng được"

Ngon rồi, nắm giữ mệnh hồn, chỉ một suy nghĩ cũng đủ để nữ nhân trước mắt hẹo ngay. Hắn nhanh chóng bắt lấy mệnh hồn.

Hắn lặng yên, không nói không rằng, ra uy đến cực độ, giả bộ không động sắc tâm. Chuyện thằng em, là phản ứng tự nhiên thôi a.

Tiếng khẩu dâm đãng cứ thế phát ra nơi đảo vắng. Trải qua bão táp, hắn tự dưng cảm thấy cần phải hưởng thụ a. Kẻ thù của mình, phải quỳ gối bú kiu cho mình, phê còn gì bằng.

"Huhu, ngươi thõa mãn chưa, ta mỏi tay mỏi miệng lắm rồi, bú vuốt nữa canh giờ rồi"

"Chưa, tiếp đi"

Con này không dám vận một tí linh khí, sợ rằng hắn lại hiểu lầm, chuẩn bị cắn kiu hắn. Cây kích kia chưa hạ xuống, cây kích trong đũng quần hắn lại giương lên.

"Huhu, ta mỏi thật mà, ta phải làm gì để ngươi thõa mãn đây"

"Cởi hết đồ ra" - Bị kích thích nãy giờ, mà không đè ra đ-t thì không phải hắn nữa rồi, giũa chốn mênh mông biển rộng trời cao nay, cộng thêm gió thôi vi vu, lấy đất làm nhà, tha hồ mà chơi.

"Huhu, ngươi tính làm gì ta"

"Giết" - Đại Du mặt hằm hằm giờ cây kích lên cao.

"Cởi, cởi, ta cởi, huhu"

"Nhanh đi, khóc nữa ta thọt cây kích vô miệng bây giờ"