Chương 132: Ngại quá

Không đau đớn nhưng thân thể biến hóa không dừng lại được, làm cảm giác bực tức dâng trào.

Chuyện gì thế này, làm cách nào đây.

Hắn liên tưởng tới một từ, là đồng hóa, thứ gì mạnh hơn sẽ chèn ép thứ kia, biến đổi thứ đó thành nó.

Nếu như Giáo Thảo nói, thân thể hắn không có mầm mống linh khí, chẳng khác nào cái bình rỗng tuếch để đổ thứ chất của cao tầng sinh vật vào. Cơ thể tầm thường của hắn, là miếng mồi ngon, rõ ràng không thể đấu lại thứ mà hắn đã ăn vào.

Thứ mà tu giả cũng sợ hãi.

Kiếp trước ăn bậy bị ngộ độc xyanua, nghẻo.

Kiếp này ăn bậy bị đồng hóa, biến dị thân thể, tởm.

Cho dù sống, cho dù mạnh, lại mang dáng dấp cao tầng sinh vật, liệu rằng có sống một ngày yên bình mà không bị truy sát, liệu rằng có nữ nhân nào dám tới gần hắn.

"Không, chàng nhất định sẽ không sao, huhu"

Trâm Trinh đã lùi thật xa, thật cao, đôi mắt vẫn dõi theo thân hình nhỏ như hạt cát của Đại Du bên dưới, lo lắng và sợ hãi cùng yêu thương.

"Không"

Hắn hét lên một tiếng thảm thiết. Đệch mẹ đời sao đen thế, đen đến thế là cùng. Hắn nổi đóa đến nổi điên, Ác Văn Siêu Thuật tỏa ra khắp người, phừng phừng như hắc hỏa với những ký tự kì dị. Hắn muốn dùng nó để hủy diệt những thứ ăn vào.

Phút chốc, Ác Văn đó lại biến hình, hình thành các lỗ xoáy đen như thứ xuất hiện trên cơ thể hắn. Rõ ràng đến công pháp cũng bị đồng hóa luôn rồi.

Thứ duy nhất khác màu là vòng tròn màu đỏ trên trán hắn đang nhấp nháy. Đen là tử, đỏ là sinh, có lẽ hệ thống cũng đang cố bảo vệ thân thể hắn.

Nhưng rồi, đen luôn.

Lỗ xoáy đen cứ thế xoay quanh người hắn. Một cái, hai cái, rồi cả đống.

Còn đáng sợ và ghê tởm hơn cả hình dạng của cao tầng sinh vật.

Hắn muốn bỏ thứ quái quỷ này ra khỏi người. Tay chân quơ tứ lung tung, chỉ chỗ này trỏ chỗ kia. Theo hướng hắn chỉ, lỗ xoáy hiện ngay nơi đó.

Trên trời, trên không, dưới biển. Nơi nào chạm vào, nơi đó sinh mệnh bị hủy diệt. Cả ngàn hòn đảo xung quanh trở nên trơ trọi.

Tu giả Đại Thành phát hiện dị tượng xa xa, nhưng không kẻ nào món mén tới gần. Thầm mong cái vòng xoáy quái quỷ đó đừng hướng về Đại Thành.

Chỉ có hai kẻ dám đến, đến bên sứ giả Trâm Trinh.

"Ngươi chưa bị hắn đánh chết hay sao?" - Tiểu Thần Huyết Tộc hỏi móc sứ giả.

"Chết, chàng ấy làm ta sướng muốn chết, không phải vậy, ta còn ở đây sao" - Sứ giả Trâm Trinh móc lại cũng không kém.

"À, ra vậy, cứ lên giường thì thù oán cũng tầm thường, ta phục tên nhãi đó quá" - Tiểu Thần Huyết Tộc gật gù.

Đại Thành chủ ở bên cạnh lòng không vui lắm, sứ giả ra tay tranh đoạt nam nhân với nàng, nàng hết cửa thắng rồi.

"Tên này, khi còn ở Tiểu Tinh Thanh Lục Tinh, đến ta là Thần, lại bị một Sơ Tiên như hắn đánh cho banh xác, ta hận tới chết. Đến Đại Lục Nữ này, cao tầng sinh vật còn bị hắn ăn thịt, ta phục tới chết"

"Đừng nói chuyện phiếm, ngươi không ở trong thành, tới đây ắt có lý do, có thể nói cho ta nghe không?" - Trâm Trinh lên tiếng hỏi.

"Ta chỉ tới xem thôi, từ khi nào ta với ngươi trở nên thân thiết tới vậy, để ta nói cho ngươi nghe"

Đôi trai tài gái sắc này, không ngừng xỉa xói nhau a.

"Nói đi" - Không nhiều lời, sứ giả Trâm Trinh liền xuất ra Bổn nguyên khí, lấp lánh trước mặt trên Tiểu Thần.

"Ngại quá, kể ra ngươi là nữ nhân của hắn, cũng không phải người lạ của ta"

Tiểu Thần Huyết Tộc nhanh chóng đưa tay lụm ngay Bổn nguyên khí, lại bị Trâm Trinh giữ lại.

"Nói"

"Làm thôi, nói chi nhiều, ta là Thần mà"