Chương 127: "Hủy"

"Ọt"

"Ọt"

"Nhanh, nhanh, có thứ gì đó trong thân thể này đang muốn phun ra từ chỗ ngươi chọt vào"

"Con mẹ ngươi, nhanh nữa cho ta"

Đại Du vừa chơi Giáo Thảo vừa bị ả chửi sấp mặt, nhục không thể xiết. Hắn đã dùng hết tốc lực rồi. Bản lĩnh trên giường có cao cường cỡ nào cũng không thể làm con mẹ này khuất phục được, khác giới nhưng khác loài mà.

"Bú dú bên trái, nhanh"

Chẹp chẹp....

"Bú dú bên phải, nhanh"

"Chụt, chụt"

"Đổi tư thế, nhanh"

"Ưm, a a a a... ta ra rồi, ngươi nhanh đi, xuất ra bên trong ta, nhanh"

"Ta sợ ta không ra được" - Đại Du thở hổn hển lên tiếng.

"Không ra thì ta sẽ dùng miệng ta bú cho ngươi ra, ngươi thích thế lắm mà, ra xong ta cắn đứt luôn"

"Ra, ra... ta sẽ ra, đảm bảo a"

"Chơi gái sướng thấy mẹ còn lắm lời"

Con ác ôn, hắn vừa nhắm mắt vừa chơi, lòng vừa chửi, tưởng tượng đủ loại idol bên xứ hoa đào để tăng cảm hứng. Trời cao có mắt, cưỡng ép lắm hắn cũng phóng được hàng triệu tinh binh ra ngoài, à không, là vô cái hang động của ả.

Xong, cương cứng người, thân hình giựt giựt lên mấy chục cái liên hồi, hắn rút bảo bảo ra bên ngoài, ngã người nằm xõng xoài, lọt ngay xuống nước.

"Ta có bảo ngươi nghỉ hay sao, bú, liếm, mút vào chỗ đó, khi nào ta cho phép, ngươi mới được dừng lại, nhanh"

Chưa kịp hoàng hồn, hắn phải lọ mọ từ dưới nước bò dậy, đưa cái miệng vào nơi Giáo Thảo chỉ chỉ, chỉ ngay háng. May mà tắm xong nó có mùi thơm, chứ mà là mùi mắm tôm như lúc chưa tắm, thề là giá nào hắn cũng từ chối, thối ai chịu nỗi.

Mấy thanh niên trai tráng đòi qua xứ vạn đảo đóng phim đâu rồi. Hắn cũng từng nghe tâm tư bọn con trai nghĩ thế, hắn cũng tưởng tượng thế, sau trận này, chừa tới già.

Đại Du khổ cực bú liếm cắn mút các kiểu, đột nhiên Giáo Thảo ngồi dậy, khoanh chân kẹp đầu hắn sát háng, đôi mắt ả trầm tư, một tay xoa nhẹ nhàng mái tóc của hắn.

Cử chỉ yêu thương này là gì, đã thõa mãn ư, đối với ả này thì không, chỉ có thể là...

Một hồi lâu cực lâu, Giáo Thảo mới nhìn mắt hắn rồi lên tiếng.

"Ngươi rất lạ, ta hấp thụ tinh khí của ngươi vào thân thể, ta thấy ngươi càng lạ"

"Ực, lạ gì" - Hắn cố gắng thoát khỏi háng Giáo Thảo một chút, ra sức thở rồi hỏi, nay giờ uống cả lít dâm thủy rồi, không táo bón mới lạ.

Tới công chuyện rồi, Giáo Thảo đứng lên, phút chốc hóa lại hình dạng của cao tầng sinh vật, đôi mắt đảo lên đảo xuống, nhìn nam nhân trần như nhộng trước mắt.

"Lạ, nhưng không độc, ăn được, thôn phệ được"

Theo bản năng, hắn liền lùi lại mấy bước, dang tay che chở cho Nhất Nhi và Thất Nhi. Hai nàng bị thôn phệ hành hạ, đã chẳng còn cử động hay nói năng gì nữa, chỉ còn ánh mắt nhìn hắn đầy lo lắng.

"Ngươi biết ngươi lạ cái gì, nhưng ngươi không nghĩ là nó lạ"

"Là gì?"

"Có phải, ngươi không thuộc về vũ trụ này"

Tim hắn đập đùng đùng, bí mật hệ thống cũng bị ả phát giác, tới cái hộ khẩu địa cầu cũng bị ả đoán ra, gật đầu hay không gật đầu đây.

"Căn cơ bất kỳ sinh vật nào ở vũ trụ này, đều có dấu vết linh khí, còn ngươi thì không, người gật đầu hay không gật đầu cũng được, thân thể và hệ thống của ngươi ta sẽ nuốt hết rồi từ từ nghiên cứu, hên thật, chỉ cần nắm được hệ thống, vạn năm tìm hiểu nó, lối thoát ra khỏi vũ trụ này, ta lại nắm được, haha"

Ả ta cười điên cuồng, chói tai, đến nỗi hai nữ nhân vốn kiệt sức của hắn cho dù là Đại Tiên cũng bị ngất đi bởi áp lực từ âm thanh đó.

"Vương Nữ ơi Vương Nữ, thứ mà thiên phú siêu việt của ngươi cả đời nghiên cứu, lại rơi vào tay ta, hahaha"

"Vương Nữ ơi Vương Nữ, năm đó ngươi suýt nữa hủy diệt ta, là nỗi nhục kiếp này của ta, hóa ra lại là giúp ta, à à, còn một kẻ định ăn hôi núp sau trận chiến đó nữa, ta cảm nhận là một tộc nhân của Tà La Tinh, đáng tiếc yếu quá xá lại đi phá, cuối cùng xớn xác bạo thể, bạo hồn, haha"

Ả vẫn cười không dứt, Đại Du nhẹ nhàng tiến đến bên Nhất Nhi và Thất Nhi, trao cho hai nàng những nụ hôn cuối, hắn biết, còn gì nữa đâu mà khóc với sầu.

"Giáo Thảo"

"Giáo Thảo"

"Gì?"

Đang cười thỏa thích, nghe giọng nói nghiêm nghị của Đại Du, Giáo Thảo dừng lại ngắm cảnh ngôn lù.

"Cái gì ngươi muốn, ngươi đã đạt được, ta xin..."

"Xin, con mồi bé nhỏ, xin xỏ cái gì, hai con này đã biết nguyên hình của ta, sống thế nào được, ta còn muốn ở nơi này, học hành thành thục quy tắc hệ thống Vương Nữ, ta mới đi a"

Á á á, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, đau xót, hắn nhìn Nhất Nhi và Thất Nhi, bị các vòng xoáy xé rách từng phần, từng phần thân thể, đến máu cũng chẳng rơi nổi xuống đất một giọt.

Không bao lâu, hai nữ nhân đầu ấp tay gối của hắn vĩnh viễn không còn. Không nói được lời biệt ly.

Bất lực, đau đớn, thống khổ, vì hắn mà bao nữ nhân yêu thương hắn đã chết, chết trước mặt hắn.

Bất lực... không nói nên lời.

"Ta giết ngươi"

Đại Du rú lên điên cuồng, hóa thân Phù Văn Ác Văn Siêu Thuật man dị.

Thanh Thượng Huyền Lục Kiếm, đoản đao màu máu chém, chém, chém... loạn xạ trên người Giáo Thảo.

Hahahahah... đáp lại sự điên cuồng của hắn là tiếng cười man rợ bội phần. Mọi công kích như muối bỏ bể, đều bị vòng xoáy hấp thụ sạch sẽ.

"Đủ rồi đấy, ăn gì cũng có khai vị mới ngon, chém nữa vô ích, ngươi, một Sơ Tiên nhỏ nhoi, vinh hạnh là thức ăn của cao tầng sinh vật, thứ mà chỉ có súc vật vết nứt không gian ăn thôi"

"Ta giết ngươi, giết"

"Thôn........ phệ"

Các lỗ xoáy trên người Giáo Thảo mở rộng, xoáy tròn xoắn ốc tốc độ kinh khủng, đen ngòm không thể tả, đến ánh sáng xung quanh dường như cũng bị hít vào.

Cả cứ địa bí mất rung chuyển, mọi thứ rơi vào hỗn loạn. Nếu không có quy tắc khống chế, sập ngay lập tức. Đại Thành chủ bên ngoài cảm nhận được, cuối đầu, một giọt nước mắt rơi xuống, một lời xin lỗi thốt ra tận đáy lòng, nam nhân đó, hết thật rồi.

Đại Du, hoa văn Ác Văn Siêu Thuật là bức tường bảo vệ hắn, giờ như sương khói sắp bị hút sạch.

"Ta đi cùng ngươi, đến đây là kết thúc, kể ra, ngươi cũng đã sống gần đủ thời gian như người địa cầu, lại được biết một thế giới mới, lại thỏa sức hoan lạc, còn ta... không mục đích nào đạt được, không gì cả"

Vô Linh ủ rũ, nhắm mắt chấp nhận, mọi thứ không còn, nó cũng không còn. Thân thể Đại Du như đứt từng khúc, hắn hiểu Nhất Nhi và Thất Nhi thống khổ ra sao.

Thôn phệ hút lấy hắn, tất cả những gì trên người hắn, kể cả không gian hệ thống, cũng chấn động, rung chuyển dữ dội.

Hắn chỉ là thức ăn, con gì biến thành thức ăn, chả chịu cái chết bởi sự tàn nhẫn, khổ hơn, thức ăn đó có ý thức, có cảm xúc.

"Tèng teng teng teng, tèng téng tèng teng, phát hiện mục tiêu truy sát chưa hoàn thành, kích hoạt lại nhiệm vụ hệ thống"

"Hủy"

"Hủy", một âm thanh quen thuộc hiện về, hắn nhớ, lần cuối cùng hắn nghe tiếng "Hủy" từ hệ thống là lúc thi đấu với tên Thiên Bồng mặt lợn kia.