Chương 126: Chơi khô máu

Một cuộc chiến tâm lý khốc liệt diễn ra trong tinh thần Đại Du, hay liều với ả ta một phát, mà muốn liều thì lấy gì liều.

Chơi ả ta, biến hình Tuyệt đại kỳ bảo Ba Con Sâu thành chông nhọn, chọc một phát từ háng lên cổ.

À mà thôi, có hủy cũng chỉ hủy được thân thể mỹ nữ mà ả ký sinh, có giết được Giáo Thảo đâu, lỡ ngu một phát thì tan nát thằng em.

"Thọc vô, nhanh lên" - Giáo Thảo bực tức, lúc hắn chơi các nữ nhân khác thì như thú dữ, chơi mình thì giống thằng liệt dương bẩm sinh lâu năm không bằng.

"Tới đây, tới đây" - Hắn khóc mếu máo trong lòng, đây không phải là hắn đem hàng đi đâm, mà hàng bị trùm á.

Ọt...

"Lần đầu, nhẹ thôi, loại háo sắc như ngươi, sao chơi gái mà ngu thế"

Một cuộc chiến khốc liệt ngoài cứ địa bí mật, đại quân do sứ giả Trâm Trinh dẫn đầu đã đến, đến là cho sấp nhỏ đánh luôn, biết cả rồi, khỏi chào hỏi.

Trận pháp bảo vệ đại thành rung lên dữ dội, Cổ Khí không ngừng bổ sung để gia cố kéo dài thời gian, tất cả là chờ tên Tiểu Thần Huyết Tộc kia phục hồi linh khí, chỉ có hắn mới may ra đối chọi được với sứ giả Trâm Trinh, đám còn lại để đám còn lại lo.

Quân đoàn cấm địa trên đường đi tới thành, đã bị tiêu diệt quá nửa. Sự tiếc thương với đồng tộc làm cho các thủ lĩnh cấm địa điên tiết, dốc toàn lực bảo vệ thành, hành động này làm Đại Thành chủ cũng cảm động, vứt hết mọi nghi ngờ đối với kẻ thù truyền kiếp.

"Tên Tiểu Thần Huyết Tộc kia, khi nào mới xong đây?"

Pê Ray thấy tình huống chống cự ngày càng dữ dội, khả năng phòng ngự rồi cũng sẽ hết, lo lắng quay sang hỏi Đại Thành chủ.

"Các ngươi dẫn hắn đến đây, người của các ngươi, các ngươi lại đi hỏi ta, sớm hay muộn, tùy vào nhân phẩm của hắn thôi"

Đại Thành chủ trong lòng tâm tư bất ổn, trĩu nặng, miệng trả lời nhưng mắt thì cứ nhìn về một hướng nào đó, liền cảm thấy hai bầu vếu với cái háng nhộn nhạo, ươn ướt.

Nam nhân ấy, có kỳ bảo ấy, chắc rằng những nam nhân trong truyền thuyết kia, khoản hoan lạc thì cũng phải gọi hắn là sư tổ.

Nhìn cái thằng hốt phân lúc trước, giờ như ông hoàng, trăm nghìn thằng lùn nhìn nó với ánh mắt ngưỡng mộ, lúc nào cũng có nữ tu giả vây quanh, nếu không bận chỉ huy chiến đấu, Phó Đại Thành chủ chắc cũng hớt tay trên mất thôi.

Biết làm sao được, Đại Du, ta cũng vì tộc nhân, vì bị Giáo Thảo khống chế, ta mới làm thế. Mỗi tộc nhân đều bị ấn ký thôn phệ trù ếm, ả ta muốn giết ai hay muốn giết tất cả, chỉ là cái búng tay thôi.

Đời ta, được thõa mãn dục vọng cùng với nam nhân như ngươi, cũng là chuyện tốt khó cầu, cả đời khó quên, đáng tiếc chỉ được một lần một. Ta thích, ta thật sự muốn đem tấm thân này cho ngươi dày vò ngày đêm, chỉ tiếc, ai tới số thì số cũng tận mà thôi.

"Tên nhãi Đại Du đâu?" - Hạt Tử lại lên tiếng hỏi Đại Thành chủ.

Đang buồn lại có kẻ chọc cho muốn khóc, Đại Thành chủ nhìn nữ nhân trăm chân trước mắt, tỏ vẻ giận dữ.

"Hắn giờ là người của nhân tộc chúng ta, nhiệm vụ đồng minh của các ngươi thì các ngươi cứ làm đi, hỏi gì lắm thế"

"Đại Thành chủ, linh tính của nữ nhân rất tốt, rốt cuộc ngươi tính bày trò gì hả?"

"Trò gì cũng không cần đến lượt ngươi quản, xong trận này ai về nhà nấy, sau này vẫn là kẻ thù"

"Ngươi..."

"Ta làm sao?"

Bô lô ba la, Pê Ray phóng vút sang hướng khác, nghe hai con mẹ đó cãi nhau, điếc cả tai. Hắn liếc nhìn lên bầu trời, sứ giả Trâm Trinh hình dáng không rõ, chỉ thấy rất oai nghiêm khi có ba vị tộc chủ Phù Tộc, Quái Tộc và Thú Tộc cầu cạnh. Nhổ một bãi nước bọt, hắn thầm rủa "Lũ bám váy đàn bà".

"Choang...."

Một âm thanh vang dội, pháp trận đã vỡ, có vẻ vì nóng lòng, sứ giả Trâm Trinh cùng ba tên tộc chủ, hợp thành một kích giáng xuống. Nếu không có pháp trận, Đại Lục Nữ có lẽ đã thành bình địa.

Thành trì rộng lớn phút chốc đánh nhau loạn xạ, máu chảy đầu rơi, thể xác linh hồn kẻ vỡ nát, kẻ tan tành thành hư vô.

Mấy chục vạn tu giả cứ thế lao vào hỗn chiến.

"Giao người ra"

Sứ giả Trâm Trinh hét một câu, một tràng sóng truy kích hướng thẳng về phía Đại Thành chủ và Pê Ray, cả hai vận linh khí chống đỡ, dự báo không bị thương thì cũng trầy trật chống đỡ, nhưng đợi mãi chẳng thấy xáo động gì tới mình.

"Ồ" - Cả hai tỏ vẻ ngạc nhiên, cuối cùng tên Tiểu Thần kia cũng lộ diện, cuối cùng cũng biết nó có giữ lời hay ăn no uống say rồi bay mất dạng.

Một mảng máu đỏ chắn trước mặt họ, một mùi tanh nồng tỏa ra, một tiếng cười khà khà sảng khoái vang lên.

"Sảng khoái, đa tạ Đại Thành chủ a, cho dù ở Huyết Tộc chúng ta, đãi ngộ này ta cũng chưa từng có, nếu thân thể ta còn, có lẽ đã tiến vào Sơ Thần rồi"

"Chúng ta đang cần ngươi, đại họa này qua, chúng ta có hậu lễ"

Đại Thành chủ cúi nhẹ đầu, dù sao kẻ trước mặt là Thần, lại thuộc chủng tộc hầu như bất tử bất diệt. Muốn nói chuyện ngang hàng với hắn, khi nào mình thành Tiểu Thần đã.

Thân thể Tiểu Thần Huyết Tộc lơ lửng, một màu đỏ nồng đậm, một áp lực của Thần hiện ra. Một giọt máu phóng thẳng về phía sứ giả Trâm Trinh, như đáp trả công kích vừa rồi. Mục tiêu của hắn là Bổn nguyên khí trên người sứ giả, hắn muốn tái tạo thân thể mới từ Bổn nguyên khí.

"Xì"

Sứ giả Trâm Trinh bĩu môi, nhổ bãi nước bọt về phía giọt máu đang phóng đến, khỏi phải nói, nhìn cứ tưởng đùa, nhưng đây là hai chiêu thức từ những tu giả quái thai xuất kích à nhen. Va đập tạo nên một sức mạnh to lớn tỏa ra, lắm kẻ không may lại còn yếu, ra đi không lời từ biệt.

"Thần hồn Tiểu Thần ư, lại là Tiểu Thần không có Tiểu Giới, cho dù là chủng tộc đặc dị thì sao, có bằng chủng tộc sinh ra đã mạnh mẽ như Thể Tôn Tinh hay không?"

Đối diện với đối thủ là Tiểu Thần, sứ giả Trâm Trinh cũng chẳng chút lo lắng, nét khinh bỉ hiện rõ trong tiếng nói.

"Ta cho các ngươi sáu khắc chín hồi nữa, mau giao cái tên Đại Du kia ra, thứ ta cần không phải là hắn, mà là Tuyệt đại kỳ bảo Ba Con Sâu trên người hắn, lấy đồ xong ta về, chuyện lũ sâu bọ các ngươi, ta không muốn bẩn tay"

"Ba Con Sâu, nó là cái gì, chẳng lẽ đáng giá hơn cả Tinh Diệu, ta là huynh đệ thân thiết với tên Đại Du kia, ta lấy được ta sẽ lấy"

Tiểu Thần Huyết Tộc bị khinh thường lại không nao lòng, đúng là bản lĩnh kẻ bề trên, không chửi lại, còn lên tiếng chém gió hỏi dò cho rõ, thật sự hắn cũng chưa biết nó là cái quần què gì, nếu thật đáng giá như thế, hắn cũng muốn chiếm làm của riêng a.

"Nó không đáng giá bằng Tinh Diệu, nhưng có người cần nó hơn Tinh Diệu"- Sứ giả Trâm Trinh âm trầm trả lời.

"Tóm lại nó là cái gì, Thể Tôn Tinh các ngươi đều chơi kiểu mập mờ thế sao" - Tiểu Thần Huyết Tộc lại gặng hỏi.

"Là... là... lũ sâu bọ, các ngươi dám hỏi ta"

Sứ giả Trâm Trinh lại hét lên, giọng hét có chút ngường ngượng.

"Tiểu Thần Huyết Tộc, ta biết cái đó, ta đã hỏi Đại Du, cái đó nó dung nhập với của quý của nam nhân, dùng để thọt vào đây nè, sướng phải biết a"

Đại Thành chủ vừa nói vừa lấy tay chỉ chỉ vào giữa háng.

Ba giây im lặng, một tràng cười của Tiểu Thần Huyết Tộc và các thủ lĩnh cấm địa vang lên dữ dội. Kể cả Tộc chủ Phù Tộc, Quái Tộc, Thú Tộc khuôn mặt cũng nghiêm trang, cố nén.

Tiểu Thần Huyết Tộc ôm bụng, la lớn.

"Haha, hóa ra sứ giả Trâm Trinh của Thể Tôn Tinh đang đi tìm con kẹt"

"Haha"

"Haha"

.....

Xung quanh sứ giả Trâm Trinh xuất hiện sáu mươi chín mũi nhọn màu đỏ lớn bằng ngón tay, và một giọt bảy sắc cầu vồng, hướng thẳng về phía Tiểu Thần Huyết Tộc.

"Các ngươi, các ngươi... đều sẽ phải chết. Tên Tiểu Thần kia, thích chơi máu ư, ta cho ngươi khô máu, đây là sáu mươi chín luồng tinh huyết của Tôn giả, và một giọt máu của Tử Thần Đại Năng, ngươi thích xơi cái nào trước"

"Bỏ mẹ rồi"

Tiểu Thần Huyết Tộc đang cười ngặt nghẽo, đột nhiên dừng hẳn, rồi buột miệng lẩm bẩm đen vãi, linh hồn có chút run rẩy, màu đỏ của Thần hồn nếu để ý kỹ, có chút nhạt đi khí tức.

"Bỏ mẹ rồi"

Nhìn thấy sứ giả Trâm Trinh như thế, và tên Tiểu Thần như vậy, Đại Thành chủ và các thủ lĩnh cấm địa xác định đánh đấm con mẹ gì nữa.

Không phải là máu của Tôn, mà là tinh huyết của Tôn, sáu mươi chín luồng.

Không chỉ có tinh huyết của Tôn, mà còn có máu Đại Năng, lại là Đại Năng Tử Thần.

"Bỏ mẹ rồi"

"Chơi ngu rồi"