Chương 125: Cao tầng sinh vật (Tụt quần xuống)

Hắn tưởng tượng như đang rửa sạch một khúc gỗ mục mới vớt từ dưới ao sâu lên vậy, đen, hôi, nhớt nhát.

Giáo Thảo nhắm mắt trầm tư thụ hưởng, mà chính xác là đang cảm nhận khí tức kỳ lạ trên người hắn. Cái khí tức mà hắn chẳng biết là gì. Ả quái thai này mạnh mẽ, sống dai kiến thức lại nhiều, chắc chỉ có ả mới biết. Biết rồi ả có nói với hắn không, hắn cũng muốn biết, hắn thì có gì là lạ chứ.

"Nhân tộc, ta ký sinh trên thân hình nhân tộc, chẳng ngờ nam nữ nhân tộc gần nhau, xoa nhau lại có cảm giác sương sướng thế này"

Giáo Thảo dùng một tay này khẽ vuốt tay kia, rồi dùng hai tay xoa xoa hai bầu vếu, không quên đưa tay xuống dưới, bức bức xăm xoi từng cộng lông đen, tỏ vẻ thích thú.

"Ta và ngươi khác chủng loài, ngươi không cảm nhận hết được đâu"

Đại Du cũng lên tiếng trả lời, đối ứng với cái kiểu phân biệt chủng loại này. Mặc dù kẻ trước mặt là nữ nhân xinh đẹp, đôi bàn tay hắn cũng chẳng có cái tư vị gì. Tiểu bảo bảo lần này vâng lời, co rút ở ẩn.

Thân thể dơ bẩn dưới bàn tay của hắn đã dần dần hiện lên màu trắng, có chút hồng, đặc biệt hai cái núm, dòng nước trôi qua đã vẩn đục rồi trong dần dần.

Người ta bảo rằng, nam nữ tắm tiên thích lắm, đại gia sẵn sàng bỏ tiền thật nhiều để hưởng thụ, còn hắn, chắc là đang miễn phí nên vừa tắm vừa tức là đúng rồi.

Thân thể nguyên rin này cũng không tệ, tắm càng sạch càng có mùi thơm. Đôi bầu vếu vừa tay, nhìn khá thích mắt. Ngã ba đường ẩn hiện dưới nước sóng sánh, nếu như thường, chắc hẳn hắn đè ra mà chơi, mà thục lia lịa mất thôi, tắm con mịa gì mà tắm, cho em nó tắm tinh luôn.

Hắn nhiều lần hưởng thụ cái cảm giác này với Ni Na A Min, Sương Nhi, Bích Hà Nguyên Quân hay Thiên Hậu Tắc Thiên nên rất rõ. Tắm tiên cũng đồng nghĩa là mang chày đục lỗ dưới nước, đỡ công bôi trơn hay khúc dạo đầu a.

Cùng một không gian, cùng một kiểu tắm, cùng một hành động giữa hai kẻ khác giới, chỉ tiếc là hai cảm giác trái ngược nhau.

Hay làm liều một phát, đoản đao màu máu, lia con này phát, liệu nó có bị hút sạch không, hắn không chắc, và cũng không chắc sẽ lia được, không chắc thì không làm.

"Ta thích ta nói, ngươi đừng để ý ta nghĩ gì, cảm nhận gì"

"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì ta?"

Có lẽ Đại Du đã biết được câu trả lời, muốn thịt hắn chứ gì, nhưng hắn vẫn hỏi, hắn muốn biết vì sao ả ta và Đại Thành chủ đưa hắn vào tròng. Hắn cũng đoán được, việc Đại Thành chủ giữ hắn ở lại, có thể vì chuyện cải hoán nam nhân, nhưng phần nhiều là do Giáo Thảo sai khiến.

"Tìm hiểu khí tức trên người ngươi, xem có độc với ta không, nhân tộc các ngươi mưu mô lắm. Nếu không độc thì ta thôn phệ sạch sẽ ngươi, vậy thôi"

Oài, việc này giống như loài nhện góa phụ đen, chơi xong ăn thịt con đực đây mà. Nghĩ tới cái cảnh từng khúc, từng khúc thân thể bị xé ra, bị hút vào mấy cái lỗ xoáy đó mà ớn lạnh, đôi bàn tay hắn có chút dừng lại, liền bị Giáo Thảo nhắc nhở bằng tiếng hét đau đớn của Nhất Nhi và Thất Nhi.

"Ngươi cũng biết sợ rồi, các ngươi cũng ăn, các ngươi cũng uống máu giống loài thấp hơn, thì ta cũng vậy thôi. Thật ra, nếu ngươi không có cái khí tức đó, ta đã giết người lâu rồi, vì trên người ngươi, ngoài khí tức lạ kia, có thứ mà ta cần"

"Cái gì?"

"Hệ thống"

Đại Du rùng mình, sự tồn tại của hệ thống trong ký chủ, chỉ Đại Năng cùng cấp mới biết được. Ả này chẳng lẽ Đại Năng, tuyệt đối hoang đường a.

"Ngươi có vẻ ngạc nhiên nhỉ, nếu ngươi không thi triển Bàn Tay Vàng, ta chẳng thể nào biết, ngươi mang hệ thống, cho dù ngươi mang hệ thống nào ta cũng có thể chẳng cần, đáng tiếc ngươi lại mang hệ thống của Vương Nữ, cái mà ta nằm mơ cũng không nghĩ nó sẽ xuất hiện trong hoàn cảnh thế này, ta đã chờ chiếm được nó mấy vạn năm rồi"

"Vương Nữ, đẳng cấp của ngươi chỉ là nửa chân bước vào cảnh giới của Thần, chưa đạt thành Tiểu Thần, dây dưa với Đại Năng, có điêu ngoa quá không"

"Dây dưa ư, ta từng truy sát Vương Nữ, đáng tiếc, kẻ săn mồi lại biến thành con mồi"

Đại Du lắc đầu, tuyệt nhiên không tin, con quái thai này mắc chứng bệnh hoang tưởng cực kỳ nặng chăng, chuyện gì cũng bịa ra được.

Để hiệp thành đồng minh giữa cấm địa và các thành, hắn thi triển công pháp Bàn Tay Vàng dụ dỗ, và đã thành công. Hắn cứ tưởng hắn tính kế hay, hóa ra có kẻ đang tính kế trên đầu hắn, kẻ đó đang được hắn tắm táp cho sạch sẽ, sạch sẽ rồi nó sẽ thịt mình.

"Ngươi có biết, vì sao Tôn giả hay Đại Năng đều tụ tập ở bình chướng không?"

Giáo Thảo xoay người, đôi bàn tay khẽ vuốt lên ngực hắn, sướng đâu chẳng thấy, hắn chỉ thấy từng ngón tay như là một mũi dao nhọn, sẵn sàng lấy tiết hắn bất kỳ lúc nào.

"Ta chỉ biết, nơi đó có tài nguyên tu luyện cho tu giả như họ, có Cổ Khí, có Bổn nguyên khí, có hỗn độn khí gì đó, có vũ vật"

"Câu hỏi của ta vượt quá tầm một Sơ Tiên như ngươi rồi, cái ngươi nói cũng đúng một phần, cái chính, nhưng tu giả vĩ đại nhất trong tu giả đấy, muốn phá vỡ bình chướng, tìm một lối thoát thân, những tu giả đó, không muốn trở thành con mồi"

Tới mức này thì Đại Du chỉ biết im lặng, Đại Năng cũng chỉ là con mồi, vậy kẻ đi săn là ai, ả này chăng, hay chủng loài của ả. Hắn có năm mơ cũng biết hắn cho dù chó ngáp phải ruồi hay gì chăng nữa, cũng chẳng thể trở thành Đại Năng, thế mà Đại Năng, chỉ là con mồi ư.

"Ngươi có từng nghe nói về vết nứt không gian chưa"

Giáo Thảo lên tiếng hỏi hắn.

"Có, nơi đó hiểm nguy, có lắm sinh vật kỳ dị"

Hắn nhớ tới Quảng Mục Thiên Vương, lão già hám rượu đó đã từng kể về bí cảnh không gian lên Tiên Tinh, hay việc Hoa Nhạc bị mất đứa con khi lạc vào vết nứt, hay cái tên Bàn Cổ Ái Thi Thị vuột mất hai nữ nhân của hắn là Cúc Tịnh Y và Đẩu Mẫu Nguyên Quân. Hắn biết, nơi đó vô cùng đáng sợ đối với tu giả.

"Tu giả nơi đây như cá trong biển rộng, chủng loài chúng ta là kẻ đi câu, chủng loài chúng ta sống trong vết nứt không gian đó, chúng ta gọi là cao tầng sinh vật"

"Sinh vật bậc cao hơn tu giả ư, đó là các ngươi tự đặt ra, hay do tự nhiên sinh ra"

Đại Du mang máng nghĩ tới chuỗi thức ăn đã từng học, vậy tu giả cũng chỉ là một nhánh, một cấp trong cái chuỗi đó ư, hắn thật không thể tin điều đó là đúng.

"Ta nghĩ là cả hai, nơi chúng ta sống, là bóng tối vĩnh hằng, không có chi để thôn phệ, tu giả lỡ rơi vào đó, gặp chúng ta coi như chết chắc. Ở đó, trong vô số chủng loại sinh vật kỳ dị, chúng ta là sinh vật cao nhất. Để chúng ta sinh tồn, tạo ra sinh linh cùng loài mới, chúng ta phải ăn, ăn bằng cách thôn phệ tu giả, để có thức ăn thì chúng ta phải đi săn"

"Săn tu giả?"

"Đúng vật, thứ chúng ta thích săn nhất, là tu giả bậc Tôn giả và Đại Năng, thôn phệ thân xác hay linh hồn và linh khí chỉ là thứ yếu, thứ chính là chúng ta cần thôn phệ sợi chỉ quy tắc mà những tu giả đó cảm ngộ thành hình, quy tắc càng cao thì càng có lợi cho năng lượng và bổn mệnh loài chúng ta, địa vị chúng ta trong chủng loài"

"Và nơi tồn tại quy tắc cao nhất vũ trụ này là bình chướng, Vương Nữ là thiên tài cao nhất của tu giả, ả ta là kẻ đầu tiên hiểu được quy tắc rối rắm nhất nơi điểm tận cùng của bình chướng, ả ta dùng quy tắc này tạo nên hệ thống của ả, ghi chú quy tắc thành công pháp Bàn Tay Vàng, ả ta dùng hệ thống đó và Kích Truy Thiên phá vỡ điểm tận cùng của bình chướng, muốn thoát khỏi vũ trụ này, muốn trở thành kẻ tự do, không muốn mãi mãi chỉ là con mồi".

"Nói nãy giờ cũng chả liên quan gì tới ngươi cả"

"Lúc đó ta là kẻ săn mồi, và con mồi là Vương Nữ"

Đại Du thấy ngờ ngờ, có lẽ việc này liên quan tới hắn, điểm tận cùng của bình chướng vỡ, phải chăng là một lối để hệ thống đến với vũ trụ của hắn, hớ hênh nhập vào hắn.

"Chơi ta đi" - Giáo Thảo xoay người, banh háng, chỉ chỉ vào chốn thâm cung bí sử.

"Chúng ta khác loài, không hoan lạc với nhau được đâu" - Đại Du dùng tay lau mồ hôi hột, con hàng này quá đáng lắm rồi, thân thể nhân tộc với điệu bộ vô cùng dâm dục trước mặt, nhưng hắn nhìn thế nào vẫn thấy vô số lỗ xoáy.

Nhất Nhi và Thất Nhi đau đớn, kêu la thảm thiết, cái giá phải trả cho sự từ chối của hắn, là nữ nhân của hắn bị dày vò.

"Ta có nghe, nhân tộc các ngươi một khi đã hứng tình, thì đến linh thú hóa hình cũng đè ra chơi, ngươi lại còn giả bộ à"

"Ta không có hứng và ta cũng chưa làm chuyện đó với linh thú, khác loài ta không làm được"

Nói vậy thôi, mỗi khi nghĩ về linh thú hóa hinh, cái tấm thân bốn vếu căng tròn của Tịnh Tịnh Thỏ Tinh lại hiện ra, khiến hắn nghĩ mình thật biến thái, mà cũng biết sao được, mấy cái vếu nhìn đã quá xá mà.

Nhất Nhi và Thất Nhi lại đau đớn, kêu la thảm thiết, cái giá phải trả cho sự từ chối của hắn, là nữ nhân của hắn bị dày vò.

"Chuyện ngươi giao hoan cùng hai con này và Đại Thành chủ, ta đã thấy hết rồi, hãy làm những gì ngươi đã làm với họ. Ngươi nghĩ rằng, ta muốn giao hoan với nhân tộc sao, không, chỉ có câu chuyện ta nghe được, nam nữ nhân tộc các ngươi giao hoan là cách để hiểu nhau rõ nhất, ta muốn hiểu rõ khí tức trên người ngươi, đây là ta bị ép a"

Ép cái mụ nội nó chứ ép, Đại Du rủa thầm trong lòng. Từ chối cũng không được rồi, ả ta đang nắm giữ con tin là nữ nhân của hắn, giờ chơi kiểu nào bây giờ.

"Tụt quần xuống, cởi đồ ra, nhanh, nếu ngươi không làm ta thõa mãn, tự hiểu đi"

Thấy hắn còn phân vân, lưỡng lự, Giáo Thảo hét lớn, làm hắn giật cả mình. Chẳng còn cách nào khác, nuốt vội mớ hạt bắp. Hắn như thiếu nữ mới lớn bị ông chủ già bắt nạt, lần lượt cởi bỏ y phục, nước mắt chảy trong lòng.

Thôi thì tự huyễn, chuyện lúc trước chỉ là ảo ảnh, kẻ trước mặt là nhân tộc, đích thị là một mỹ nữ nhân tộc.