"Chạy ngay đi trước khi, mọi điều dần tồi tệ hơn" - Vô Linh lại lên tiếng nhắc nhở hắn.
"Nơi này bị phong bế bởi quy tắc của nó, chạy thế éo nào được"
"Không biết"
"Nữa..."
"Giáo Thảo là ai mà đến linh trí vĩ đại như ngươi cũng sợ thế"
"Không nhớ, chỉ biết bất kỳ tu giả nào gặp loại này, cũng phải chạy ngay, thoát khốn trước tu giả khác"
"Nữa..."
Toàn làm khó rồi không biết, không nhớ, Đại Du cũng chẳng biết làm gì trong tình huống này, cảm xúc hối hả của Vô Linh lại càng làm hắn rối rắm, con hàng trước mặt là gì, mà đến cả Vô Linh, một tu giả từng là Đại Thần cũng hốt hoảng đến thế.
Đụng phải hàng khủng mịa rồi. Ối làng nước quơi. Trời quơi là trời.
Cứ từ từ... con hàng này còn dây dưa chưa muốn động thủ, để xem ả ta định làm gì. Ta không tin số ta đã tận.
Trải qua tháng ngày gian nguy nơi cấm địa, thư thả gái gú nơi đây chưa được ngày, lại phải đối diện nguy hiểm này, đời hắn đen vãi.
"Đây đúng là nguyên hình của ta, đẹp không?"
Giáo Thảo cất tiếng, âm thanh lẫn lộn với tiếng hút gió từ các lỗ xoáy trên người ả, áp đảo sự rùng rợn so với tiếng dao rọc xốp kít kít hay tiếng chim lợn trong đêm khuya.
"Ngươi là học giả thông minh, có cần đi hỏi ta cái chuyện ai cũng rõ này không, nếu ngươi hỏi có dị hợm không, ta sẽ trả lời được đấy"
"Không đẹp thật sao?"
"Nếu người đã thật tâm muốn biết, thì ta cũng sẵn lòng trả lời, ngươi là thứ xấu xí nhất ta từng thấy"
Hắn liên tưởng nhưng bộ phim ma, nhưng nhân vật kinh dị đã từng xem, tuổi gì so với con này.
"Dễ hiểu, chúng ta khác giống loài, ta nhìn các ngươi cũng dị hợm đấy thôi, mỗi loài đều có thẩm mỹ riêng, đối với chúng ta, càng nhiều lỗ càng đẹp, càng nhiều lỗ càng có sức hút"
Đúng là ả có sức hút thật, sức hút của các lỗ xoáy trên người ả ta kinh khủng thật, còn đẹp thì quên đi. Đại Du ngoài mặt phản kháng, trong dạ suy nghĩ vô số cách để rời khỏi đây, đáng tiếc...
"Không cùng giống loài thì không nên ở bên nhau đâu, lâu dài sinh chuyện, ta muốn rời đi, tên Tiểu Thần Huyết Tộc kia không thấy ta đi ra, ắt hẳn hắn sẽ đi vào, vào thì hắn sẽ bịt kín mấy cái lỗ nhà ngươi đấy"
Đại Du phán bừa, chẳng biết tác dụng thế nào, tên Tiểu Thần Huyết Tộc kia mà liều mạng vì hắn ư, không bao giờ.
"Số ngươi ta đã định, rời là rời thế nào, tên Tiểu Thần Huyết Tộc đó, lấy hắn dọa ta có buồn cười quá không, không ai có thể ra hay vào đây khi ta chưa cho phép"
Liều thôi, đôi cánh của Huyết Tộc Tôn giả xuất hiện sau lưng, vỗ phành phạch. Bốn cái răng nanh hiện ra, nghiến kêu két két. Thanh Thượng Huyền Lục Kiếm phát ra tràng âm thanh sáu loại nhạc cụ vang dội, hai con mắt Du Sa để lại mở to. Đoản đao màu máu lượn lờ khói đỏ. Toàn thân hoa văn đen kịt càng lúc càng đậm. Đó là những gì hắn có để đối đầu ác quỷ Giáo Thảo. Chí ít nó cũng làm hắn đỡ chói tai bởi âm thanh quái dị phát ra trên người Giáo Thảo.
Đoạt Tinh Kiếm thi triển, một nhát kiếm làm nhiễu loạn không gian chém xuống người Giáo Thảo, chỉ thấy ả ta đứng im, mọi uy lực từ chiêu này tung ra, bị các lỗ xoáy như đang đói mồi hút lấy hút để sạch bách.
"Yếu, từ lâu ta đã thống trị nhân tộc Đại Lục Nữ này, loại năng lực đó, một thằng nhãi Sơ Tiên như ngươi với mấy trò hề định chiến đấu với ta sao"
Giáo Thảo dùng đôi mắt mỉa mai nhìn hắn, khẽ le lưỡi liếm mép, đôi bàn tay chỉ về phía Đại Du một phát, hàng loạt lỗ xoáy như lỗ đen xuất hiện xung quanh người hắn. Đại Du thử cử động thoát khốn, liền thấy cả người đau nhức, xương thịt như muốn rời bỏ thân thể rồi đi vào lỗ đen ấy.
"Đừng làm càn nữa, đứng im đấy, chỉ cần ngươi có bất kỳ cử động nào chạm phải trường lực vòng xoáy, lúc đó đừng có trách ta không nhắc nhở"
Đại Du trước mắt chẳng biết làm gì, nên đành đứng im nhìn kẻ giả nhân, giả nghĩa trước mắt bày trò, hay ả này thích chơi trò mèo vờn chuột, mồi mềm dễ nhai.
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi biết vì sao ta bảo ngươi tắm cho ta không?"
"Không biết, chỉ là có cảm giác phải tránh xa ngươi"
"Linh tính tốt thật, trên người ngươi ngoài khí tức Thể Tôn Tinh, Á Văn Tinh, Huyết Tộc, Nhân tộc, nhưng có một khí tức ta cảm nhận được, nhưng ta chẳng rõ là khí tức gì, ngươi còn sống đến bây giờ là vì ta muốn biết khí tức là lạ này là gì"
"Có khi ngươi lâu nay không tắm, bốc mùi nên khứu giác có vẫn đề đấy"
Đại Du mỉa mai trở lại, lúc này tự dưng hắn thấy bình tĩnh lạ thường. Chắc là bản năng tâm lý, đã chẳng còn nghĩ ra cách gì thì mặc kệ, cứ mặc kệ tự dưng lòng nhẹ nhàng, tâm thanh thản.
"Vậy ngươi tắm cho ta đi, gần ngươi hơn, có lẽ ta sẽ biết được"
"Ngươi giết ta đi"
"Hí hí"
Cười con mẹ nó chứ cười, cười duyên mà ghê tởm vãi. Đột nhiên cánh cửa mật địa mở ra, chẳng lẽ con ả này thả mình, không bao giờ, một cảm giác bất an hiện lên. Kẻ ác nhân lúc nào cũng lắm mưu mô thâm hiểm.
Đúng như hắn tính, Giáo Thảo quay tay gì đó, từ bên ngoài, hai thân ảnh quen mắt từ ngoài phóng vào trong với tốc độ khủng khiếp, rồi lăn lê bò trườn cực nhọc đứng dậy hét lớn.
"Gia chủ"
"Gia chủ"
"Nhất Nhi, Thất Nhi, hàiiiiii"
Cứ mỗi khi hắn gặp nguy hiểm, thì nữ nhân của hắn cũng coi như năm tay nhau bước vào cửa tử cùng.
Hài iiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.
"Đây là... là... là... con quỷ xấu xí ghê tởm này là ai vậy gia chủ"
"Gia chủ có bị làm sao không?"
"Các nàng cũng không biết ả này, đó là nguyên hình của Giáo Thảo" - Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của hai nàng, Đại Du cũng biết các nàng chưa tường tận về con quỷ trước mặt.
"Chúng ta..."
"Thôi các ngươi im mẹ cái mồm đi, sự tồn tại của ta chỉ mình Đại Thành chủ biết. Đại Du, ngươi có chịu tắm cho ta không, hay để ta giết hai nữ nhân của ngươi"
Tích tắc, Nhất Nhi và Thất Nhi cũng bị các lỗ xoáy bao vây, các nàng chỉ cử động một xíu đã đau đơn, rên rỉ không thôi.
"Đừng động đậy" - Đại Du lên tiếng nhắc nhở.
"Gia chủ, chạy ngay đi, chúng ta sẽ liều mạng với con quỷ này"
Đại Du không để ý đến Nhất Nhi và Thất Nhi nữa, nhìn thêm càng đau lòng, hướng mắt về phía Giáo Thảo, gật đầu.
"Điểm yếu của nam nhân lại là nữ nhân, quả nhiên không sai"
Giáo Thảo hóa hình trở lại nhân tộc. Quang cảnh lại thay đổi, thơ mộng và đơn sơ như lúc hắn mới vào. Ả ta trút bỏ trang phục, đi đến dòng suối tiên khí, khẽ ngoắc ngón tay bảo Đại Du tiến đến.
"Ta muốn sạch sẽ"
"Hứa với ta, hai nàng an toàn"
Đại Du vẫn đứng im tại chỗ, lên tiếng, hầu hạ con hàng này, rồi tất cả đều bị diệt, thà chết chứ không chịu nhục a.
"Đã khác chủng loài, thì không mua bán được với nhau đâu"