Chương 123: Yêu quái hiện nguyên hình

Nhìn cái mặt vừa ngu vừa ngáo, thấy bắt ghét...

"Hiểu ý ta nói chứ, nhờ hai con bé này nhắc, ta đã nhớ lại, con mụ Vương Nữ ác độc kia, dùng Thần hồn của ta đối chọi với Ác Văn Siêu thuật Tộc chủ Phù Tộc Tu Ngải, khiến Thần hồn ta tan nát, tí nữa hủy diệt, nếu không có Thiên phú "Khống Hồn", đời ta đã tàn"

Vô Linh mỗi khi nhắc đến Vương Nữ, thái độ vô cùng hậm hực, thù sâu không đáy, thời gian càng dài, sợi dây thù hận càng thẳng.

"Vô Linh, ngươi mới tỉnh dậy chưa biết tình hình nên ta không trách ngươi phán bừa a, ta với đám người cấm địa và các thành đã đạt thành đồng minh, chuẩn bị chiến tranh tổng lực với đám Phù Tộc, Quái Tộc, Thú Tộc, và cả một sứ giả mạnh mẽ từ Thể Tôn Tinh nữa, nhìn màu chắc khó ăn, cho dù ta là tù binh, bọn chúng cũng thịt luôn rồi, ngươi bảo ta đến Phù Tộc kiểu gì, mở mồm phải có chút khả năng chứ"

"Ta không cần biết, ngươi phải làm và ta biết ngươi sẽ làm"

"Nếu ta không làm thì sao?"

"Ta buồn"

"Buồn kệ"

"Ta giết"

"Giết ai, ta chết ngươi cũng nghẻo, haha, giỡn quá đà không tốt à nhen"

Vô Linh khuất dạng vào trong bóng tối, để lại Đại Du trên trán đổ mồ hôi hột. Cứ tưởng bản thể của hắn bên trong hệ thống không còn, nó chẳng búng dái được nữa, ai đời con này vừa thâm vừa hiểm. Thấy nó chỉ vào cái vòng xoáy Cổ Khí bên trong hệ thống, là hắn tự hiểu. Thứ nó muốn bóp nát là hai quả cầu lấp lánh kia, linh hồn đang ngủ yên của Ni Na A Min và Sương Nhi.

Dù sao đã bên nhau hoạn nạn mấy chục năm, có bất hòa cũng đừng tuyệt tình như vậy chứ.

Chẳng biết Vô Linh hay con Mị đó có làm ác vậy không, hay chỉ hù dọa hắn.

Nhưng dù sao, lòng hắn cũng muốn tìm lại các mảnh thần hồn của nó, ai sinh ra cũng có quyền được sống đàng hoàng a.

Dù Vô Linh dở dở ương ương, nhưng nó làm vì mình cũng không ít việc, không có nó, hai linh hồn nữ nhân của hắn, giờ chắc cũng đầu thai vào đâu, nơi nào không rõ.

Có nó bên cạnh, hắn còn nhớ hắn đến từ địa cầu.

Sau cơn mây mưa, sờ mó đủ chỗ và đủ kiểu, Nhất Nhi và Thất Nhi lưu luyến đi ra ngoài, không thể mê chym bỏ bạn, các nàng là thành chủ, còn phải chuẩn bị cho cuộc chiến nửa ngày nữa sẽ tới, là cơ hội để các nàng lấy lại danh dự và địa vị.

Còn mình hắn ngồi suy nghĩ, không biết bao lâu, nghĩ tới đâu hắn lại thở dài.

Nhắm mắt, tĩnh tọa, điều tức linh khí, một cảm giác mạnh mẽ khó tả tồn tại trong thân thể và linh hồn tu giả Sơ Tiên, hắn, một loại tồn tại khủng bố ở Thanh Lục Tinh, còn ở đây, hắn chỉ là chú ong nâu nâu nâu nâu, bay đi đâu thì mặc kệ, ai rảnh quan tâm.

Nếu ở địa cầu, loại năng lực này cũng đủ để giữ gìn hòa bình Trái Đất a.

Điểm lại...

Nào là công pháp Bàn Tay Vàng.

Nào là cướp đoạt phù lực để thi triển phù pháp Ác Văn Siêu thuật.

Nào là đến Phù Tộc tìm kiếm các mảnh thần hồn.

Nào là thay đổi hình thể mấy thằng lùn.

Nào là lời hứa hẹn với Đại Thành chủ.

Mười hai điểm trên cái vòng tránh thai kia, đã sáng tám điểm, còn bốn điểm nữa, chẳng biết khi hoàn thành, hệ thống có cho hắn cái gì không.

Ngẫm lại, việc không ít, cũng đỡ buồn chán.

Hàiiiiiiiiiiiiiiiiii... hắn hít sâu một hơi thật dài, đôi mắt vội vàng mở to, có mùi mắm tôm nồng đậm đâu đây, làm hắn phải mở mắt, một chùm lông đen mọc giữa hai cái cây đập ngay vào mặt hắn.

Bướm đêm con nào lại thả đi lung tung thế này.

"Giáo Thảo, cô muốn làm gì?"

"Ngươi tắm cho ta được không?"

"Không"

"Ta buồn"

"Buồn kệ"

"Ta giết"

"Giết ta ư?"

Thấy Giáo Thảo gật đầu, Đại Du giật nẩy mình, khoác vội cái áo rồi lui lại đằng sau, một tay cầm đoản đao màu máu chỉ về phía trước, một tay cầm Thanh Thượng Huyền Lục Kiếm đưa cao lên trời, Giáo Thảo láo láo là hắn bổ ngay, nam nhân đại trượng phu, hắn không phải osin để đi hầu hạ kẻ không quen biết.

"Hóa ra cô không phải là kẻ điên nhỉ?"

"Ta đúng là kẻ điên, nhưng ta không có ngu"

"Điên hay ngu, liên quan gì tới ta"

"Ngươi muốn nghiên cứu Bàn Tay Vàng cùng một kẻ hôi thối hay sao"

"Lớn rồi, tự đi mà tắm"

"Nam nhân trong truyền thuyết, lạnh nhạt như thế này sao"

"Chứ cô muốn ta thế nào, ta và cô không quen không biết, không thân không thiết, chỉ là có chung chuyện làm, làm khó nhau có ích chi"

"Bỏ kiếm xuống đi, nơi này chỉ có ta biết quy tắc, cho dù là mười Đại Thành chủ cũng chẳng thể làm ta bị thương, ngươi nghĩ Sơ Tiên như ngươi có thể sao?"

"Cho dù ngươi nửa bước vào Thần thì đã sao, ta sợ chắc, lúc ta chỉ là Sơ Tiên, tên Tiểu Thần Huyết Tộc kia cũng bại dưới tay ta, ngươi không phải kẻ đơn giản, lại nghĩ rằng ai cũng đơn giản hay sao?"

Tấm thân ả này không tệ, chỉ có điều đám lông phía dưới hơi rậm rạp, che khuất tầm nhìn, điều đó hắn không thích a. Con gái hay phụ nữ cổ hủ, đâu biết rằng chỉ cần tẩy sạch đám rừng nguyên thủy đó, thằng chồng hay thằng bồ đa phần đều chết mê, chết mệt, rảnh đâu đi ăn phở.

Trừ khi, phở tái thì có màu hồng hồng.

Nơi bí hiểm của phụ nữ sinh ra đã trái với tự nhiên rồi, trong hang thì ấm, bên ngoài lại mát lạnh. Đôi bàn tay nào sờ vào vùng không lông cũng mát rượi, sướng tê tái khi cảm nhận vùng da mềm mềm mịn mịn và cưng cứng ấy.

Trước mặt người con gái trần như nhộng thế kia, mặc dù hơi bẩn, cái bản tính háo sắc của hắn cũng chẳng muốn bỏ qua đâu a. Chỉ có điều không phải lúc, hoan lạc cũng Đại Thành chủ và Nhất Nhi, Thất Nhi khiến hắn cũng đã thỏa mãn dục vọng. Cộng với lời cảnh tỉnh của Vô Linh "Con hàng này không phải đơn giản, không nên rớ vào".

Giáo Thảo đột nhiên cười lớn, phất tay một cái, quang cảnh bên trong cứ địa bí mật thoáng cái thay đổi, vẻ đơn sơ giản dị đâu còn, rừng xanh suối mát cũng đã biến mất, thay vào đó là chốn âm u ghê rợn, thấy chẳng muốn thở.

Nơi ma quỷ cũng run người này, mới là bộ mặt thật của nó.

Con điên kia còn dữ tợn hơn cái chốn âm ti cũng chào thua này, mắt xanh môi trắng, làn da đen đến nỗi không thể đen hơn, trớ trêu tóc lại vàng, thân hình lõa thể xuất hiện vô số lỗ nhỏ như vòng xoáy đen kịt. Nổi bật nhất là hai cái vòng xoáy nơi đầu ti, vừa to vừa đen. Ai mà mắc hội chứng Trypphobia không đứng tim ngừng thở mới lạ, ông bà có tập tạ cũng không độ nỗi kiếp nạn a.

Hắn quá là cảm tạ Vô Linh, không có nhắc nhở, lỡ bú dú con hàng này, không bị nó hút sạch sẽ mới lạ.

Vẻ mặt hắn cố tỏ vẻ thích thì nhích, nhưng trong người lạnh toát, tim đập chym run. Hắn cảm thấy áp lực vô cùng cực, dù là đối diện với đám tu giả cấm địa, cũng không hãi hùng đến thế.

Việc này Đại Thành chủ chắc hẳn cũng đã biết, cớ sao lại đưa hắn vào tròng. Đúng là đời này éo tin ai được, kẻ đó lại là đàn bà. Cho hắn chơi, lại nhờ vả hắn, khiến hắn cảm giác được mình là quan trọng, dễ lơ là. May mà linh trí hệ thống là gái, chứ là thằng đực rựa nào đó thì không thể nào hiểu hết cái lưới trời âm mưu này.

"Thiên phú Thôn Phệ, chạy được thì chạy" - Vô Linh lên tiếng nhắc nhở, lần đầu thấy trên mặt nó xuất hiện vẻ lo lắng, khác hẳn cái kiểu hăm hở khi xem đánh nhau.

Đại Du cắn răng, cố giữ cái đầu lạnh với trái tim nóng, nhìn thẳng vào con quái thái trước mắt mỉa mai.

"Yêu quái cuối cùng đã hiện nguyên hình rồi ư?"