Chương 122: Một chút suy ngẫm

Thỉnh thoảng, Đại Du hướng ý thức về không gian hệ thống, Vô Linh đang lơ lững, đôi mắt nhắm nghiền, nó bảo đang bận truy dấu các mảnh thần hồn của nó, không phận sự cấm làm phiền, làm phiền là nó chửi, nguy hiểm thế nào cũng không được làm phiền, làm phiền là nguy hiểm tới nó.... bô lô ba la, lắm lý lẽ.

Mặc dù mang tiếng đồng sinh cộng tử cùng ký chủ, nhưng chỉ một lần nó nhớ tên, nhớ về quá khứ nên nó u sầu, còn lúc nào cũng thấy nó sống vô âu, vô lo, vô tư lự, chuyện gì đến xử được thì xử, không xử được thì tới đâu hay tới đó, ít khi nghĩ về quá khứ và dường như chẳng màng tới biến cố tương lai, tồn tại như thế cũng nhẹ nhàng thật.

Có chăng, cho dù là thần, lo lắng cũng được ích chi, cho dù là thần, sống mãi trong lo lắng, u sầu, đau khổ, thương cảm, cũng chẳng thể chịu đựng nỗi mà hoá điên, hoá dại.

Sợ hãi làm những suy nghĩ, cảm xúc tiêu cực, hoang tưởng được nước lấn tới.

Lúc bình thản lại là lúc lắm ưu tư, lúc vô số suy tư ùa đến...

Đại Du gác tay lên trán, thở dài một tiếng, đến với thế giới này cũng đã mấy chục năm có lẻ, nơi đây hắn có thể sống nghìn, thậm chí vạn năm, là ao ước bất tử của người địa cầu, là quãng thời gian từ khi loài người hình thành và trải qua nhiều nền văn minh.

Văn minh loài người tiên tiến, nhưng ở đây chắc cũng chẳng tác dụng chi, hắn từng có ý tưởng chế tạo súng, róc két các loại để chiến đấu. Mà loại đó đối với Thiên khí trở lên thì vô dụng, đối với kẻ ngang hàng hay thấp hơn, việc chi phải tốn công.

Trở về cố hương ở địa cầu là viễn vông, gặp lại người xưa càng viễn vông.

Hắn đến được đây là hy hữu, hắn cũng mong hắn trở về là hy hữu.

Có trở về được, thì liệu còn ai nhớ đến mình.

Thật là bất lực.

Thời gian càng trôi qua, niềm tin càng mờ nhạt, chính mình hoang tưởng, lại cố chấp đó là niềm tin...

"Gia chủ, người làm sao thở dài thế" - Nhất Nhi, Thất Nhi cẩn thận thay cho hắn một bộ trang phục mới, quan tâm để ý từng hơi thở, đường nét trên khuôn mặt hắn.

"Tiên hồn các nàng đâu rồi" - Hắn hy vọng rằng còn, hắn sẽ lưu giữ bên trong hệ thống, biết đâu có ngày tái tạo thân thể.

Hóa ra gia chủ đang nghĩ về nữ nhân đã mất của mình nên u sầu thở dài. Nhất Nhi, Nhị Nhi không còn mấy chị em cũng cảm thấy ấm lòng cho họ, đôi mắt có chút long lanh.

"Tiên hồn các thành chủ dính phải phù văn của Phù Tộc, tan biến mãi mãi rồi, gia chủ, người đừng buồn, còn có hai ta" - Nhất Nhi lên tiếng an ủi hắn.

"Vì chúng ta là tội đồ của Đại lục Nữ, chúng ta mọi lúc mọi nơi đều xông pha lên tuyến đầu chống lại kẻ địch, hy sinh là lẽ đương nhiên, chỉ tiếc....huhu"

Nhất Nhi, Thất Nhi òa lên khóc nức nở làm hắn phải nhanh chóng ôm lấy hai nàng lòng, không quên xóa bóp cặp bưởi cho dịu nỗi đau.

"Tiếc điều chi?"

"Lúc gia chủ biến mất cùng tháp nhỏ tài vật, tất cả chúng ta đều tin và chờ đợi rằng gia chủ sẽ trở lại. Gia chủ đã trở lại, nhưng ước nguyện của các nàng đã mãi mãi không thực hiện được, trong ánh mắt các nàng trước lúc chết, đau thương, nhớ nhung, tiếc nuối không nguôi".

"Ta hiểu, là ta vô dụng"

"Gia chủ, chúng ta đã lựa chọn người, không bao giờ trách người"

"Trong lòng ta luôn nghĩ, ta cũng chỉ là một nam nhân xa lạ, có chăng cùng các nàng thõa mãn chuyện hoan lạc. Còn các nàng là Thành chủ, địa vị ngút trời, cớ sao lại quan tâm, hy sinh vì ta nhiều thế, trong lòng ta thấy lạ mà không dám nói, ta thấy thật hổ thẹn"

"Gia chủ, ban đầu gặp gia chủ tại nơi mấy tên lùn khai thác mỏ, chúng ta thật tò mò, từ tò mò chuyển sang muốn độc chiếm gia chủ, nhưng rốt cuộc, kẻ không thể bỏ lại là chúng ta, chính ta cũng không hiểu, thiếu hơi ấm gia chủ, chúng ta rất buồn"

"Chúng ta đã đọc nhiều điển tích về cuộc sống mấy vạn năm trước, chúng ta cũng muốn có một thứ mà trong giấc mơ, gia chủ hay nhắc"

"Thứ chi"

"Là gia đình, chúng ta cũng muốn có một gia đình, dù chỉ ở bên gia chủ một năm, chúng ta thật mãn nguyện"

"Có chăng, vì chúng ta là con gái, một khi đã tin tưởng nam nhân nào, bản năng sẽ quyết định chúng ta làm gì tiếp theo"

"Chúng ta... ưm ưm"

Mật ngọt chết ruồi, nói nhiêu thế đủ rồi, các nàng vì mình như thế, không làm chút việc nhỏ, thật là có lỗi. Trai ham của lạ, gái nhớ buồi xưa. Đại Du hôn đám đuối hai nàng, ở bên các nàng tròn năm, nhưng hắn không coi là tình cảm thật sự, đối với hắn thế giới này là mộng, một giấc mộng chân thật, với những tình cảm chân thật, bắt hắn phải tin đó là thật.

"Ác Văn siêu thuật" - Hắn cần hỏi thứ hắn muốn biết.

Khuất mắc khơi thông, cơn mây mưa càng dữ dội, tình cảm càng mặn mà, như muốn hòa quyện thân xác, linh hồn vào nhau, cái gọi đã là chân tình thì không còn chi cưỡng ép.

"Gia chủ, chúng ta chưa từng nghe rằng gia chủ biết về phù văn, lại còn là Ác Văn Siêu Thuật"

"Ta đã gặp Phù Tộc, Ác Văn siêu thuật có phải mỗi lần sử dụng đều sẽ hóa điên hay sao?" - Đại Du trả lời nửa giả, nửa thật, không phủ nhận, cũng chẳng phản đối bí mật trên người với các nàng, việc này các chủng tộc cấm địa đã biết, sớm hay muộn tất cả đều biết, tuy nhiên giữ được lúc nào hay lúc đó, giờ bung ra thì chẳng khác nào bị nghi ngờ là nội gián, hậu hoạ khó lường.

"Đúng, đó là khi tu giả cưỡng bức sử dụng linh khí để phát tác phù văn, nhưng đám tu giả Phù Tộc đó sử dụng phù lực, kẻ mang trên mình phù văn đó, tất cả đều ác, đều nham hiểm, trong ba chủng tộc đối địch, chúng ta ngại nhất Phù Tộc"

"Oài, ta chỉ biết Phù Văn, không hề nghe nói đến phù lực" - Đại Du tự dưng lại trở thành kẻ ác, kẻ nham hiểm, bí bách mà không thể nói.

"Phù lực rất đặc dị, chỉ tộc nhân của Phù Tộc mới có, từ tổ tiên xa xôi, Phù Tộc vì đặc dị mạnh mẽ đó nên rất xấu xí, vì xấu xí nên rất ganh ghét nữ nhân nhân tộc, phù chú dính lên người, ai không chọi nổi thì thân xác thối rữa, linh hồn hóa hư vô, mãi mãi không thể chuyển kiếp".

"Ác Văn Siêu Thuật là bí thuật cao nhất của Phù Tộc, đã thất truyền mấy vạn năm trước, nghe kể rằng, Tộc chủ Phù Tộc bị Vương Nữ đồ sát, đánh tan nát thân thể, luyện hóa thần hồn thành công pháp Phù thuật Ác Văn Siêu Thuật"

"Lại là Vương Nữ, không còn nghi ngờ chi, hệ thống này là Vương Nữ tạo ra, rồi..." - Đại Du lẩm bẩm, lắc lắc cái đầu, tầm tu giả cao siêu đó, hắn rớ tới được chăng.

Vô Linh từng nói, những kẻ mang trên mình hệ thống, cảnh giới cao nhất là Đại Thần, những kẻ đó đã chiếm lấy vô số bảo vật, chỉ để lại cho hắn Ba Con Sâu. Còn Bàn Tay Vàng, những kẻ đó chắc cũng chẳng hiểu nổi nên không rờ tới, hoặc không có nhiệm vụ gì đó để nhận lấy vật phẩm này. Cho dù sau này hắn chó ngáp phải ruồi là Đại Thần, nhưng so với Đại Năng ư, muỗi.

Hắn đang rơi vào vòng xoáy, mà nơi đó, cỡ như hắn chẳng thể làm được cái quái gì, bất lực cùng cực.

"Làm sao để có Phù Lực" - So với Ác Văn Siêu Thuật, Thập Nhị Kỳ Kinh mặc dù là Tiên Thuật, nhưng chẳng thể so với sự ác độc và mạnh mẽ của phù văn, còn Đoạt Tinh Kiếm là công pháp cấp Thần, chưa biết mùa quýt năm nào với hoàn mỹ.

"Giết"

"Giết ai?"

"Giết tộc nhân Phù Tộc, đoạt lấy ấn ký sinh mệnh, muốn phù lực nhiều giết nhiều, vì tộc nhân khác không thể tự sản sinh phù lực như Phù Tộc, dùng nhiều cũng hết"

"Trong cuộc chiến này ta quá yếu. Với lại, ta đã từng giết, nhưng chỉ giết kẻ thù"

"Gia chủ, ngoài những người sẵn sàng hy sinh vì gia chủ như chúng ta, còn ở ngoài kia, đông lắm, hỗn tạp lắm ai là thù, ai là bạn đều không thể rõ, kẻ lừa đảo, người ác độc đều đông hơn kẻ tốt tính, tranh đoạt lợi ích thì tất cả sẽ hiện hình, ta thấy gia chủ hiền quá"

"Đúng đó gia chủ, hiền quá chẳng thể bảo vệ được chính mình, đừng nói chi bảo vệ người của mình"

"Ta muốn thật mạnh mẽ, rồi ta sẽ bảo vệ các nàng" - Đại Du thấm thía điều gì đó, đôi bàn tay bóp chặt hai bờ mông mềm mại hai nàng, một chút quyết tâm hiện lên.

"Ta tin gia chủ"

"Hai con bé nói đúng đấy, miễn ngươi đừng chơi ngu là được, ta có việc cho ngươi đây, các mảnh Thần hồn của ta đang ở lãnh địa Phù Tộc, tới đó mà lấy cho ta"

Vô Linh thức tỉnh...