Chương 121: Toan tính

"Ê"

Bạch bạch bạch...

"Ê, thằng mặt âm hộ"

"Ư, ưm ưm, ta muốn nữa, úm, sướng chết mất"

"Ê, thằng mặt âm hộ, ta xong việc rồi đây, Tiên thạch đâu, Cổ Khí đâu"

Thần hồn đỏ choét Tiểu Thần Huyết Tộc phóng xuất ra khỏi đoản đao màu máu, lượn lờ bên cạnh Đại Du nhắc nhở không được, liền la ó chửi bới om tỏi.

Biết là thế, Đại Du đang hưởng cái cảm giác mặn mà, tư vị là lạ cũng nữ nhân thân hình trạc tuổi trung niên, hắn không muốn dừng lại tí tẹo nào, mình mất hứng không nói, lỡ Đại Thành chủ mất hứng thì ai chịu à, ài, lại ngụy biện chính mình. Cặp bánh to lớn có chút xệ xệ, nó nhún nhảy ở mọi tư thế làm cho hắn đê mê khó dứt. Miệng hắn bú mút liên hồi sướng quá không cưỡng, chẳng buồn mở miệng trả lời. Phi công trẻ cứ thế bay một đường trong u mê, quên luôn bóp thắng.

"Ta bực rồi đó nha, có ngưng ngay lại không hả?"

Đáp lại lời hắn là những tiếng thở phì phì, tiếng va chạm thân thể, rõ ràng là nó chơi mình đây mà, lúc trước mình lơ nó, giờ chúng nó lại lơ mình, sự tình công bằng quá, nhìn chúng nó hăng say thế kia, tách thế éo nào được.

Chán chẳng buồn nói, hắn dáo dát nhìn xung quanh, buông lời cảm thán, cái nơi này thế mà chứa quá nhiều quy tắc, hắn là thần, cũng tự hiểu chẳng thể nào tự mình thoát ra khỏi nơi đây được.

Cần cù bù thông minh thì quá lắm cũng dừng lại Thiên Khí mà thôi, còn hơn nữa thì cần thiên phú, hơn nữa thì cần cơ duyên, hơn nữa là từ bán mạng, thất bại mà thành. Nếu chỉ cần chăm chỉ là lên tới đỉnh, thế thì ai cũng lên tới đỉnh. Nếu ai giỏi mà cuộc đời không thay đổi, có giỏi cũng vô nghĩa.

Tiểu Thần Huyết Tộc lăm le dò xét nơi này, có nhiều cảm ngộ đáng giá nên hắn muốn cảm nhận, tiến đến và ánh mắt dừng lại Giáo Thảo, đôi mắt con bé đang đỏ lửa, nhìn về hướng Đại Du đang biễu diễn tư thế chó đái gốc tre.

"Khà khà, cũng động tâm rồi sao, xuống đó mà chơi, sướng lắm, biết đâu tinh thần khai mở, lại nghĩ ra cái gì hay ho thì sao"

Đáp lại hắn là Giáo Thảo vô hồn, sắc mặt không chút động đậy.

"Khà khà, học giả ư, trí tuệ nhất Đại Lục Nữ ư, lại phải đi giả ngu"

Một thoáng động đậy, Giáo Thảo đưa ánh mắt về phía Tiểu Thần Huyết Tộc, đôi môi mấp máy thì thầm.

"Thần hồn ư, tiểu Thần không Giới, tầm thường"

"Đúng là so với ai khác, ta tầm thường, nhưng ở đây, chỉ có ta là Thần, thì các ngươi mới là kẻ tầm thường"

"Ngươi còn định đùa bỡn đám người cấm địa, tộc nhân ta và cả tên nam nhân kia đến khi nào"

"Đúng là học giả, khác với kẻ bình thường, nhìn phát biết ngay, ta làm gì tất nhiên có ý của ta, ngươi giả ngu có ý của ngươi, hỏi han nhau chi lắm thế, Huyết Tộc ta vốn bất tử bất diệt dù chỉ tiến giai Thiên Khí, dù là còn giọt màu cuối cùng, cũng có cách tái sinh, càng tái sinh càng mạnh mẽ, dăm ba cái cực hình bọn dị hợm kia, nghe ngóng gì"

Tiếng rú lên của Đại Thành chủ đánh động hai ngươi, đều liếc sang nhìn xem cái đám dâm loạn kia đã giải quyết xong nhu cầu sinh lý chưa. Đại Thành chủ khỏa thân nằm sõng soài, khóe miệng cười mỉm, bờ mông thỉnh thoảng giật giật mấy cái, phụ nữ hồi xuân thật bạo liệt. Tên nhãi kia lăn ra nằm ngủ, đầu gác lên bụng Nhất Nhi, cái miệng chĩa ngay cuống bưởi, một tay để ngay vùng hiểm Thất Nhi.

"Ê"

"Ê, đệch mọe"

Tiểu Thần Huyết Tộc lay lay Đại Du, chỉ thấy hắn trở mình một cái rồi lăn ra ngủ tiếp. Chiến sự nguy cấp, mà mấy cái đứa này sướng đên ngu rồi sao.

"Ê, dậy, dậy"

"Đừng gọi nữa, họ nghe nhưng chẳng trả lời được đâu, ta muốn trao đổi cũng ngươi" - Giáo Thảo truyền âm đến Tiểu Thần Huyết Tộc.

"Ngươi có trí tuệ, nhưng ta chẳng cần thứ đó, một Đại Tiên như ngươi, liệu có thứ gì để trao đổi cùng ta"

"Không cần nói nhiều, một là ngươi lấy Bổn Nguyên Khí từ tên sứ giả kia cho ta, ta sẽ giúp ngươi tạo được Giới, hai là, chúng ta không quen biết"

"Ta chọn cái thứ hai, nơi đây, chẳng kẻ nào đủ sức trả treo với ta cả, nếu ngươi tiến cấp Thần, ngươi sẽ hiểu giá trị của Thần, cáo biệt"

"Không tiễn"

Giáo Thảo mở cổng cấm địa để tên Tiểu Thần Huyết Tộc ra ngoài, bóng Thần hồn đỏ choét vừa khuất, đôi mắt đỏ choét của Giáo Thảo lại hiện lên, một thân ngẩn ngơ nhìn vô định.

Một khoảng thời gian trôi qua, Đại Du mơ màng tỉnh dậy, đã quá lâu rồi hắn mới có một giấc ngủ an lành giữa chốn thanh tĩnh này, bao nhiêu tuyệt kỹ xuất ra, một chọi ba, mệt nên hắn ngủ rất ngon.

Ánh mắt hướng về tiểu bảo bảo, xem tình hình sức khỏe như thế nào, khỏi cần hắn lo, thằng nhỏ đang được bờ môi đẫy đà mút liếm đầy đủ. Thấy hắn tỉnh dậy, Đại Thành chủ mỉm cười, lấy hai trái bưởi chà bá chăm sóc bảo bảo.

"Thích không, nơi đây tuy không có nam nhân như ngươi, nhưng ta biết qua thư tịch, ta biết nam nhân cần gì, Nhất Nhi và Thất Nhi làm được, ta cũng làm được"

"Đại Thành chủ, ngươi làm thế vì cái gì?"

"Vì ta thích"

"Vì gì nữa?"

"Sau này, ngươi có đứng về phía ta không?"

"Ta chưa từng ruồng bỏ nữ nhân nào của ta cả"

"Ta tin"

"Nếu tin ta thì hãy nói cho ta biết chuyện gì"

"Tới lúc xảy ra sẽ biết, chỉ mong ngươi giữ lời"

Đại Du đang hưởng khoái lạc, chẳng muốn đoán già đoán non nữa, theo tiềm thức của hắn, nơi nào có nhiều phụ nữ ở chung một chỗ, là nơi đó có chuyện, oài, chỉ mong dù chuyện gì, cũng đừng dồn ta vào thế bí quá.