Chương 120: Cô giáo Thảo

Oài, cho dù là thần cũng chẳng thoát được bản năng sinh lý thấy gái là chơi à, mà nghĩ cũng đúng, nếu không còn hứng thú sinh lý thì đời nó tẻ nhạt biết nhường nào, tu tiên trường sinh để làm chi, chẳng lẽ mạnh lên chỉ là để đi giảng đạo, cứu nhân độ thế, việc thiện nguyện đó làm hoài cũng chán, chứ thõa mãn sinh lý thì biết bao giờ mới ngán.

Gạt thằng thần bẩn bựa này sang một bên, Đại Du ngỏ ý muốn mang theo Nhất Nhi và Thất Nhi đến cứ điểm bí mật của Đại Thành chủ, bọn ta xa nhau quá lâu rồi, ta cũng không nhịn được nữa, nàng ta trầm ngâm đôi chút rồi gật đầu, giao phó việc chuẩn bị Tiên thạch và Cổ khí, bàn trận thế đối địch với kẻ địch cùng đám tu giả cấm địa cho Phó Đại Thành chủ.

Đơn sơ, là những gì hắn thấy nơi cái gọi là cứ địa bí mật này, một cái chòi tranh, hai cái ghế nhỏ, cây cối xum xuê, suối nguồn tiên khí chảy nhẹ nhẹ, cũng nên thơ hữu tình đấy chứ, nơi đây mà về hưu ở ẩn thì y bài.

"Nhìn vậy thôi, nơi này là do Vương Nữ tạo ra, có thể vào nhưng không thể phá"

"Ả ta tốt thế ư, làm hẳn chỗ trú ngụ cho các ngươi, sao lại còn nguyễn rủa"

"Đi theo ta"

Đại Du lặng lẽ cuốc bộ lót nhót đi theo, bước tới một tảng đá lộ thiên, trông tầm thường với vô số đường nét nguệch ngoạc.

"Nhìn ký tự có quen không?"

"Không quen, như đám rừng"

"Có giống ký tự công pháp Bàn Tay Vàng không?"

"Loạn xạ như nhau, nên ta cũng không rõ, giống nhau chỗ nào"

"Ta cũng nghĩ như ngươi, nhưng có người không nghĩ như chúng ta"

"Kẻ đó đúng là không tầm thường hoặc không bình thường"

"Ngươi nói đúng rồi đó, đi theo ta"

Lại đi, lại cuốc bộ, áp chế nơi đây có thể để tu giả thảnh thơi đi bộ, chứ bay nhảy thì không, chẳng lẽ Vương Nữ Đại Năng kia, thích một cuộc sống bình dị đến thế sao, nếu thế sao lại gây nên lắm tội nghiệt, để bị nhân gian nguyền rủa.

Một quãng khá xa, phóng tầm mắt theo ngón tay Đại Thành chủ chỉ chỉ, hắn thấy một nữ nhân đầu tóc xù xì, mặt ngơ ngẩn, không chút động đậy. Một thoáng ký ức hiện về, hắn nhớ đến Hoa Nhạc, lại nhớ đến con bé ngực lép Hồng Nhạc, lại nhớ đến con thỏ ác ôn Tịnh Tịnh Thỏ Tinh, lại nhớ đến... oài, cả đời này có gặp lại nữa không mà nhớ, chỉ có nỗi nhớ Ti Hồng đã ăn sâu trong tiềm thức rồi.

"Nàng ta là Giáo Thảo, là học giả thông minh, thiên phú trí tuệ nhất Đại Lục Nữ"

"À, cô giáo Thảo" - Đại Du buột miệng thì thầm.

"Ngươi nói gì thế, cô giáo là gì, ngươi quen học giả chăng?"

"À không, ta chỉ nhớ lại, nơi ta sống, có một cô giáo tên Thảo, cô giáo hay học giả đều là người có kiến thức, trí tuệ và đi giảng dạy" - Mịa, Đại Du cũng ngao ngán chính mình, cái tên này khó mà xóa bỏ khỏi trí óc bất kỳ thằng nào a. Thế mới có chuyện, bé nào tên Thảo mà mơ ước làm giáo viên thì thôi rồi.

"Ngươi dẫn ta đến đây để làm gì?"

"Giáo Thảo sẽ là người cũng ngươi nghiên cứu công pháp Bàn Tay Vàng"

"Đại Thành chủ, ngươi đừng đùa chứ, ta vốn chẳng thông minh, ngươi lại bắt ta cùng một kẻ không bình thường làm việc khó, ra kết quả gì, ra thể thống gì"

Vãi chưởng, đây là học giả vĩ đại mà các ngươi nói hay sao, nguyên cái Đại Lục to đùng này, không thể tìm ra ai trí tuệ hơn cái con mén ngơ ngẩn kia à.

"Hết cách, trước kia rất nhiều học giả cùng Giáo Thảo nghiên cứu cách mở cánh cổng vào nơi này, tất cả đều thất bại, chỉ mình Giáo Thảo làm được, lúc làm được cũng là lúc thần trí chẳng còn bình thường nữa. Nơi này chỉ có Giáo Thảo mới đóng, mở được khi có lệnh của ta. Giáo Thảo có thể không còn bình thường, nhưng lại nắm giữ tia hy vọng giữ mạng cuối cùng của nhân tộc Đại Lục Nữ"

"Thế lỡ ta nghiên cứu ra được điều gì đó, ta cũng như Giáo Thảo hay sao"

"Việc đó sau này thế nào mới biết, bây giờ ta cần biết điều ta muốn, cũng là điều kiện thứ ba"

Đại Thành chủ quay sang Nhất Nhi, Thất Nhi lên tiếng.

"Nhất Nhi, Thất Nhi, bí mật các ngươi đã lộ, nam nhân này có gì hay mà bảy người các ngươi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để giữ riêng trong lòng"

Đại Thành chủ khẽ thở dài, thư tịch cũng ghi rõ, chuyện hoan lạc nam nữ mang lại cảm xúc bất tận, nhưng cho dù là như thế, Đại Thành chủ tính toán rằng, chuyện đó cũng chẳng đủ sức hút để thất thành chủ thành Đông Nam phản bội lại tộc nhân.

"Đại Thành chủ, gia chủ có bản lĩnh nam nhân, mà chúng ta mù quáng không thể buông bỏ, Đại Thành chủ, chúng ta không điều khiển được chính mình khi ở bên gia chủ này"

"Như các nam nam nhân trong truyền thuyết mấy vạn năm trước thư tịch đã ghi hay sao?"

"Còn hơn thế nữa" - Nhất Nhi, Thất Nhi cuối đầu e thẹn.

"Đại Du, ta muốn biết, ngươi đã làm gì để các vị thành chủ của ta như thế này, đó là điều kiện thứ ba"

"Thì cái chuyện hoan ái nam nữ chứ có gì đâu, mà làm tại đây, ngay bây giờ hẻ, Đại Thành chủ à, dù sao người cũng bậc tiền bối, chuyện thầm kín lại công khai trước mặt người khác, ta thấy không ổn lắm a"

"Cứ tự nhiên, ta tu tiên vạn năm, ta có bản lĩnh của ta, ta có liêm sỉ của ta, dù sao ta cũng là nữ nhân, chẳng phải có lợi cho ngươi hay sao?"

"Không làm được không, ta thấy dị"

"Biểu hiện trên mặt ngươi không giống là không muốn"

"Ta và Nhất Nhi, Thất Nhi xa nhau lâu ngày, ta muốn chứ, nhưng ta không muốn biểu diễn trước mặt người khác, ta rất tò mò, Đại Thành chủ sao lại muốn ra điều kiện như vậy"

"Nói nhiều, đây là điều kiện của ta, còn muốn nói hay không, là do ta"

Kệ mẹ bà, chịu hết nổi rồi. Đại Du kéo Nhất Nhi và Thất Nhi xuống dòng nước tiên khí, cẩn thận cởi từng tấm áo. Đôi bàn tay nhẹ nhàng kì cọ từng vết bẩn trên hai tấm thân mê người ấy, không quên xoa xoa bóp bóp bốn bánh tròn trịa.

Ư ư, tiếng rên nhẹ đồng địu với tiếng nước chảy róc rách, tắm tiên là đây chứ đâu.

Dường như chẳng thể chịu nổi, hai nàng cũng phản công gia chủ, một chấp hai cứ thế triên khai.

Ngậm một hạt bắp, Ba Con Sâu biến hóa đủ kiểu, Thập Nhị Kỳ Kinh từng điểm, từng điểm tóc tóc lên hai nàng, sắc khí tỏa ra dào dạt, bao trùm không gian xung quanh, mùi vị hoan ái say đám lòng người.

Trải qua đủ sáu mươi chín tư thế, dù có Đại Thành chủ hay con ngớ ngẩn kia ở gần, một trai hai gái chẳng thèm để ý chi nữa, tự nhiên như ở nhà, sung sướng khiến tất cả quên đi tất cả.

Nhất Nhi, Thất Nhi nhín nhịn bao lâu nay, hôm nay mới được thõa mãn trở lại, chiến đấu kịch liệt, sức cùng lực kiệt, hai tấm thân trần nằm sõng soài trên bờ, đôi mắt lim dim mơ màng, cả người giựt giựt liên hồi không thôi.

Đại Du tựa lưng vào bờ, hai tay dang hai bên mân mê mấy trái bưởi căng trắng, cơ thể có chút mệt mỏi nhưng tinh thần phấn chấn vô cùng.

Có tiếng bước chân sau lưng tiếng tới, Đại Du quay người trở lại, đôi mắt tá hóa nhìn Đại Thành chủ, ả ta cởi bỏ trang phục từ lúc nào không biết, một tay che đám lông đen thẳng tắp bên dưới, một tay che ngang chẳng thể nào hết cặp bưởi quá cỡ, hai hàm răng khẽ cắn nhẹ đôi môi, tiến tới, ghé vào tai của hắn.

"Ta cũng muốn, điều kiện thứ ba thật có lợi cho ngươi quá"

Nhìn dáng vóc chẳng còn trẻ trung, nhưng tấm thân đẫy đà, làn da trắng mịn màng, cặp vếu đung đưa theo từng tiếng thở hổn hển. Thằng lớn chưa kịp suy nghĩ, thì thằng nhỏ đã phản ứng. Chẳng đợi hắn trả treo, Đại Thành chủ đã chủ động quấn lấy hắn, khúc dạo đầu vang lên những âm thanh ma sát, những tiếng mút mê người. Nhất Nhi, Thất Nhi lúc nãy làm gì với hắn, thì Đại Thành chủ giờ diễn lại y vậy, thuộc bài nhanh thật.

Cái tư vị lái máy bay nó khác hẳn với những lần giao hoan khác, cái cảm giác cũng Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn dội về, lần trước hắn hiếp, lần này hắn bị hiếp, quả báo là có thật.

Đại Du chưa thõa mãn, vì thế chẳng từ chối, bờ môi quấn lấy bờ môi Đại Thành, cái lưỡi đưa đi khắp thân thể ngọt nước này.

Này thì bản lĩnh, này thì liêm sỉ.

Một tiếng "Ọt" vang lên, một tiếng "Á" thốt ra, một tràng âm thâm bạch bành bạch cứ thế vang lên, phá hỏng cái nơi an dưỡng thanh tịnh này.

Phía xa, con mén ngẩn ngơ kia đột nhiên có động tĩnh, đôi mắt đảo về hướng này, đôi mắt tóe lửa.