Đại Du tích tắc nữa là lên đỉnh rồi. Nghe tàn hồn Tà La Đen hét lớn, rồi thấy nó phóng ra ngoài. Hắn vội vàng nhảy vọt ra sau, đâm sầm vào vách tường. Tiểu bảo bảo hắn sợ quá, khóc ra mớ nước mắt trắng đục rồi tiêu nghiểu.
May quá chưa xuất vào bên trong. Rồi Mị Linh sinh ra đứa con giống hắn thì bỏ mẹ.
Cái tàn hồn này chơi ác. Ra lúc không cần ra, làm hắn hoảng hốt. Đàn ông đang chơi, bị kiểu sang chấn thế này, dễ bị liệt luôn đó nhen.
Việc đã xong.
Hắn nhanh chóng thu dọn chứng cứ hấp diêm. Hạ Dương mà biết được, thì bố con nhà hắn, hôm nay không có đường về rồi. Từ bố vợ tới con rể, đếu mất nết như nhau.
Sát khí trên người Mị Linh đã không giữ được nữa, bắn về từ phía trong căn phòng. Hàng loạt tiếng nổ vang lên, mấy phát trúng vào hắn.
Đại Du bị hao tổn khí lực, cũng bị phản phệ trầm trọng, khiến cả người đầy vết thương. Hắn chỉ kịp che lại cái mặt thôi a, ra đường cho đỡ dị.
Mị Linh cả người đầy chất bẩn, khiến hắn phải lê lết bế nàng vào phòng tắm. Tranh thủ điều chuyển linh khí để cải tạo chức năng sinh sản của nàng. Nam nữ trong phòng tắm kích thích vô cùng, nhưng giờ hắn mệt lã người rồi, gái gú gì nữa.
Bế Mị Linh lên giường, Đại Du lấy một bộ đồ khác thay cho nàng. Nhìn người đẹp ngủ say thật ngon à.
Hắn lững thững bước ra ngoài. Dáng vẻ như thằng ăn mày. Quần áo lủng lỗ chỗ.
Thời gian điều trị mất khoảng hai tiếng, cũng là hai tiếng chờ đợi của hai lão trung niên bên ngoài.
Hạ Dương đi đi lại lại làm Cương Mãnh chóng cả mặt. Mới lúc đầu còn điềm tĩnh uống rượu, nhưng sau đó như là kẻ mất hồn, uy phong mất sạch.
Thấy Đại Du bước ra ngoài, hai người vội vàng lao tới. Chưa kịp nói gì, Hạ Dương đã bị Đại Du vỗ cho một cái sau ót, lăn ra bất tỉnh. Lão bố vợ thấy vậy, nhột nhột người, chính lão đã trải nghiệm qua cảm giác đó rồi nha.
"Bố, khiêng giùm bác Hạ Dương vào trong giúp con. Con trị bệnh thì không để người khác biết được"
Đại Du mặc dù mệt mỏi, nhưng đã hứa rồi thì đành phải cố gắng hết sức. Hơn nữa mình cũng lỡ hốt hàng vợ người ta rồi, đút túi món tiền khổng lồ.
Cứu nhân độ thế cũng khổ sở quá.
Chiếc Lamborghini chậm chậm chạy về nhà. Đại Du mệt mỏi nằm ngủ ở ghế sau. Hắn bảo bố vợ, đi mua tạm một bộ đồ khác để mặc. Chứ rách rưới thế này, về nhà sẽ không biết giải thích thế nào cho mẹ vợ và Ti Hồng.
Nơi thành phố xa hoa, chợ đêm mở tới sáng, kiếm vài thứ linh tinh, chả khó gì.
Cương Mãnh giờ trầm tư cực kỳ, người đàn ông như mình, không xứng đáng để Mị Linh lưu lại trong tâm trí. Mặc dù Mị Linh bây giờ không còn nhớ gì. Nhưng Cương Mãnh cũng đã quyết, không gặp lại Mị Linh nữa. Mấy chục năm, nhân sinh như giấc mộng, để nó trôi qua bình yên vậy. Thở dài một hơi, nhìn sang thằng con rể, thấy áy náy trong lòng.
Hai giờ sáng.
Hai con chó pitpull.
Hai con sư tử cái ngồi chóc ngóc trước thềm nhà, đợi hai bố con hắn về.
Nhưng.
Chiếc xe vừa đến nơi, hai mẹ con lại ngẩy mông đi vào trong nhà. Ai về phòng nấy. Đây là kiểu hờn dỗi kinh điển trong truyền thuyết của phụ nữ à nha.
Hai con pitbull giờ đã hết dám gầm gè với Đại Du. Hai mắt lim dim theo kiểu, chuyện người khác chuyện chó, không nên xung đột lợi ích nhau à.
Vừa thấy cả người Đại Du chi chít vết thương. Ti Hồng khóc hết nước mắt, định đi lên tìm bố mình hỏi cho ra nhẽ. Đại Du đành phải nói là mấy hôm nay lao lực, phải đi cạo gió với lể gió nên mới như vậy.
Chồng nói vợ nghe, còn không chuyện phòng the chắc tự xử à.
Ti Hồng thấy Đại Du chỉ mệt mỏi, lại an toàn trở về, nên không quá lo lắng, hỏi nhiều nữa. Chồng mình một tay đấm gục cả đám thanh niên, chút thương tích này đã là gì. Nàng phụ giúp Đại Du tắm rửa, rồi cả hai ôm nhau ngủ. Giữa giấc lại tỉnh giấc, Đại Du nhìn vợ mình đang rúc đầu trong nách, xinh đẹp à. Đại Du mỉm cười, truyền chút linh khí ít ỏi còn lại, vào người Ti Hồng để bảo vệ thai nhi. Tuổi trẻ ham hố nên cũng phải đảm bảo an toàn.
Buổi sáng.
Hai bố con thức dậy, đã thấy thức ăn được chuẩn bị sẵn. CCương Mãnh thì cười hắc hắc, cái cảm giác là bá chủ trong nhà nó sướng thiệt a.
"Sáng nay, bố mẹ sẽ đi du lịch một tháng. Khi về sẽ bàn tính cả hai gia đình, tính chuyện cưới xin cho hai con" – Hồng Diễm nhẹ nhàng nói ra, vẫn không quên gắp thức ăn cho con rể, mà quên mất còn con gái ruột.
Ti Hồng ngập ngừng e thẹn. Còn Đại Du lại đang âm trầm, nên lơ đễnh. Hắn có hỏi qua linh trí hệ thống về nhiệm vụ, hắn cần tiếp tục sống tiếp à. Linh trí hệ thống chỉ trách lời “Đách biết” rồi lặn luôn.
"Đại Du, anh sao vậy?"
Ti Hồng lên tiếng hỏi, thằng này chơi đã rồi đến lúc nói chuyện cưới xin là im luôn là sao?
"À, chuyện của anh và em. Cả đời này do em quyết định hết. Anh không có ý kiến gì đâu"
Đang lo lắng bỏ mẹ, lại nghe chuyện hoan hỉ. Đại Du đẩy trách nhiệm rất thuyết phục sang Ti Hồng. Mới sáng, vừa dậy, Ti Hồng lục lọi quần áo để kiểm tra xem tối qua, hai bố con nó đi đâu. Tiện tay, chôm mịa cái thẻ mà Hạ Dương đưa. Một mực đòi hắn đọc mật khẩu. Ra rả nói là tiền chồng vợ giữ cho an toàn.
Hiện tại, không kiểm tra được. Nếu biết được trong đó là bao nhiêu, Ti Hồng có hỏi, Đại Du cũng chưa biết nói sao.
Xong bữa sáng.
Hắn cũng tranh thủ liên lạc với mẹ. Rồi chuyển một số tiền rất lớn, để mẹ chăm sóc bà ngoại. Nhận được tiền, mẹ hắn vô cùng ngạc nhiên. Thằng vô dụng này, tự nhiên giàu thế.
Ngạc nhiên hơn nữa là nó bảo, nó sắp cho mình hai đứa con nuôi. Chẳng lẽ thằng này dậy thì cực sớm, rồi làm chuyện đồi bại, có hẳn hai đứa con. Rồi lại bắt mẹ nó làm mẹ của cháu. Không đúng à nhen.
Nghe được câu trả lời của Đại Du, Ti Hồng nghếch nghếch mặt lên. Quyền lực trong nhà bao lâu nay của nàng, bị phong bế, nay cũng lấy lại được rồi nha. Con gái không quên gầm gè với bố một cái, trách chuyện tối qua, làm Cương Mãnh đổ mồ hôi hột, im thin thít.
Chào tạm biệt ba mẹ.
Đại Du và Ti Hồng mua ít đồ, rồi đến nhà hai bé gái. Hắn liên hệ với anh công an hôm trước, nhờ hỗ trợ lấy lại ngôi nhà đang thế chấp. Đồng thời hỗ trợ giấy tờ nhận con nuôi. Lỡ hắn có chuyện gì bất trắc, hắn cũng không muốn để mẹ mình sống một mình à. Riêng chuyện bố ruột hắn, tính sau vậy. Dù sao từ nhỏ, Đại Du đã ăn không ít đòn roi từ ông già nghiện rượu, nát bạc của hắn.
Có tiền thì việc gì cũng giải quyết nhanh cả.
Vừa tới nơi.
Đại Du đã thấy, Bạch Hỉ đang tắm rửa cho Yên Yên là đứa bé nhỏ. Đứa lớn An An đang mặc trên người bộ đồ rất đẹp, vui sướng nhảy tưng tưng. Hắn và Ti Hồng ngạc nhiên với sự xuất hiện của Bạch Hỉ. Còn Bạch Hỉ vừa thấy Đại Du đã chạy tới ôm chầm lấy. May mà hắn đã kịp thời đẩy ra. Nếu không, chắc lại nhận một nụ hôn của Bạch Hỉ và một cú đá oan nghiệt từ Ti Hồng nữa rồi.
"Anh Đại Du, cô Ti Hồng, em nhớ hai người quá"
Bạch Hỉ nhí nhảnh, liếng thoắng. Đại Du nghe xong cảm giác lâng lâng à. TTi Hồng thì bực bội, kiểu này nó nhớ chồng mình, chứ làm gì nhớ tới cô giáo nữa. Từ đứa học sinh, giờ tự nhiên trở thành đối thủ là sao? Bực tức hơn là lúc này, Đại Du nở nụ cười đê tiện, làm như hắn không biết gì.
"Anh tới đón hai đứa bé về nhà. Nhà này anh cũng đã trả nợ ngân hàng thay cho bố mẹ hai đứa bé rồi. Mẹ anh cũng đã đồng ý nhận hai đứa làm con nuôi. Hai em sau này sẽ là em gái anh nhé. Có thích không nào?"
“Thích”
Hai đứa trẻ đồng thanh, mừng rỡ, bám lấy Đại Du không rời. Cả đám lại đi siêu thị mua một đống đồ, cho hai đứa trẻ vui chơi thỏa thích. Nhìn Bạch Hỉ hưng phấn chọn trang phục cho Đại Du. Máu ghen nổi lên, ánh mắt Ti Hồng phát lạnh, làm Đại Du sợ quá chun vô nhà vệ sinh hút thuốc cả nửa tiếng, mới dám lò đầu ra.
Bữa trưa.
Trong nhà rộn rã hơn bởi tiếng nói, tiếng cười rôm rả của những đứa trẻ. Lâu rồi chúng mới có cảm giác hạnh phúc như thế này. Bạch Hỉ thì chọn ngay chỗ ngồi gần Đại Du. Chăm chỉ bón thức ăn cho hắn như chăm chú chim nhỏ. Nếu nàng biết chim hắn lớn thì có lẽ sẽ dùng miệng bón luôn mới thích hợp.
Đứa nhỏ Yên Yên ngồi lọt thỏm trong lòng Ti Hồng. Lâu rồi chưa có cảm giác nằm trong lòng mẹ. Nên nó quấn quýt, đùa giỡn, nói cười không thôi. Làm Ti Hồng nhìn người khác cướp chồng mình, mà vẫn phải cười hả hả.
Hội đồng Dâm: https://www.facebook.com/phamnhanchoitien