Chương 12: Chết oan

Đại Du sắp xếp cho hai đứa trẻ một phòng riêng để nghỉ trưa. Căn phòng xa hoa, làm hai đứa trẻ đáng thương rớm nước mắt. Hắn phải vỗ về, đưa những đứa trẻ này vào giấc ngủ.

Giường ấm, đệm êm, ngủ rất say.

Nhìn hai đứa trẻ ôm nhau ngủ, trong lòng hắn cũng cảm thấy hạnh phúc. Sự đau khổ của gia đình bất hạnh, hắn cũng phải trải qua từ thuở bé rồi. Trên đời này, có không biết bao nhiêu đứa trẻ như vậy. Nhưng hắn không thể nhận hết, chỉ nhận cái duyên. Thử hỏi nếu giờ hắn không có tiền, đến miệng hắn còn lo không nổi chứ nói chi lo cho người khác. Nếu mỗi gia đình có điều kiện, nhận nuôi một trẻ mồ côi.

Trẻ em hôm nay, mới chính là thế giới ngày mai a.

Nằm trong phòng.

Hắn nhẩm tính thời gian sống còn lại. Quá ít ỏi, mà nhiệm vụ thì chẳng thấy đâu.

Đại Du chuyển ý thức liên lạc với linh trí hệ thống, quyết moi được thông tin từ nó, để tìm cách giữ cái mạng nhỏ của hắn. Có gái có tiền mà ngủm sớm, thì chết cũng là oan hồn à nha. Nếu cái chết có thể giải quyết mọi vấn đề, thì trên đời này sao lắm cái gọi là oan hồn thế. Linh trí hệ thống vẫn trốn biệt tích. Đại Du nghi ngờ, không lẽ nó không sợ chết cùng mình hay sao? Hay nó xạo? Nhìn thấy cái cũi đang nhốt tàn hồn Tà La Đen, hắn nổi điên giận cá chém thớt.

"Linh trí hệ thống, ra đánh chết mẹ tàn hồn này đi"

"Ra đây, ra ngay đây. Muốn ta đánh kiểu nào. Đánh phát chết luôn hay chết đi sống lại" - Linh trí hệ thống nghe đánh nhau, liền hí hửng chui ra.

"Má nó, ta gọi khản cả cổ sao không ra, nghe tới đánh nhau lại chui ra, liêm sỉ ở đâu"

"Liêm sỉ của ta bị ngươi lấy hết rồi. Đến vợ người khác cũng chơi, còn bày đặt liêm sỉ"

"Không phải do ngươi bày dại à?"

"Chính ngươi mong muốn cứu Mị Linh. Ngươi thấy gái đẹp, thì chẳng phải tinh trùng lên não sao? Oan ức gì, ra mà sủa với hai con pitbull kìa"

"Vào việc chính đi, làm sao ta có thể sống tiếp?"

" Ta đã nói, ta đách biết mà hỏi nhiều thế? Ta chỉ là một kẻ lỡ đường, chui vào một thằng sắp chết như ngươi thôi"

"Mi cũng nguyện chết cùng ta sao?" – Đại Du khích tướng, không tin nó không biết.

"Không nguyện không cầu loại vớ vẩn đó. Dù sao ta cũng sống mấy vạn năm rồi. Cũng biết một ngày nào đó sẽ tan biến. Cái nơi nghèo nàn linh khí thế này. Ta là linh hồn mãi mãi là linh hồn. Thân thể không thể nào khôi phục được nữa. Cũng không muốn sống nữa"

"Vậy khi đó tàn hồn Tà La Đen kia sẽ đi đâu?"

"Loại này sống dai lắm. Người nào trước khi chết nếu không ra đi thanh thản, Oán niệm của người đó sẽ giúp nó có thêm nhiều năng lượng để ký sinh người khác. Với tình hình hiện tại, ngươi thanh thản mới lạ"

"Vậy đánh chết nó đi. Trước khi chết, ta cũng muốn xem, bọn không gian các ngươi đánh nhau như thế nào à? Thấy trên phim hay lắm à. À, ta gọi ngươi là Vô Linh nhé, nghĩa là linh hồn trong hư vô"

“Gọi gì kệ mẹ ngươi”

Vô Linh không thèm nói chuyện với Đại Du nữa. Bắt đầu hành hạ tàn hồn Tà La Đen. Không biết kiếp trước nó là ai, làm gì mà hăng máu với đánh giết đến vậy. Giống như đồ họa max D, Vô Linh xuất chiêu ác liệt, đẹp mắt, làm hắn há hốc cả mồm.

"Vô Linh, sau này rảnh rỗi, ngươi chỉ ta mấy chiêu thức này nhé" – Đại Du phấn khích, quên rằng hắn có học cũng chẳng có tác dụng gì nữa, chẳng lẽ xuống đánh nhau với Diêm Vương à.

"Ngu muội, sắp ngủm rồi, học học cái đách" – Vô Linh ngoáy ngoáy mũi rồi tiếp tục đánh.

Tàn hồn Tà La Đen kêu oai oái, lúc biến nhỏ, lúc biến to để trốn tránh công kích của Vô Linh. Mới tí tẹo nó đã không chịu nổi rồi, vội vàng la lớn.

"Đại Du, tôi có thể cứu sống anh, anh nói nó dừng lại đi" – Tàn hồn kêu thảm thiết.

Đại Du và Vô Linh nghe nói vậy cũng dừng lại. Chờ tàn hồn ổn định thân hình. Mới cùng nhau hỏi, giọng ngọt ngào vô cùng.

"Nếu ngươi có cách, nếu có cơ hội ta sẽ cho ngươi tự do"

Đại Du vội vàng hỏi, quăng ra củ cà rốt cho nó. Tưởng rằng đã hết hy vọng, ai ngờ cái thứ súc sinh này là ân nhân cứu mạng à. Đúng là thế sự biến đổi khó lường. Bao nhiêu ác cảm với nó, giây lát biến mất.

"Ngươi để ta nhập vào ngươi là xong, rất đơn giản, hí hí"

Nó không tin phàm nhân không sợ chết. Nếu phàm nhân, tu giả không sợ chết thì tộc bọn chúng đã không mạnh mẽ như vậy. Chết chính là tà niệm lớn nhất của con người.

"Vô Linh, đánh nó. Đừng đánh chết, nó tỉnh lại đánh tiếp, ta còn sống mi còn đánh"

Đại Du gầm rú điên tiết. Súc sinh vẫn là súc sinh a. Dù hắn bỏ mạng, cũng không để liên lụy người thân xung quanh. Sự dã man của tàn hồn này, hắn đã chứng kiến rồi.

"Đại Du, ngươi không cần ra lệnh cho ta. Ngươi cũng không ra lệnh được ta. Trúng ý ta thì ta làm thôi,. Giờ thì biến đi, cho ta làm việc" – Vô Linh cắt liên lạc với Đại Du, vui vẻ thõa mãn thú vui bệnh hoạn của nó.

Cầu hôn.

Là ý tưởng Đại Du hắn suy nghĩ từ khi thức dậy. Nếu hắn chết, có thể là niềm hạnh phúc cuối cùng hắn dành cho Ti Hồng. Nếu hắn còn sống, có thể là hạnh phúc bắt đầu hắn dành cho nàng.

Tới đâu hay tới đó.

Đại Du vẫn có niềm tin mãnh liệt, là hắn sẽ sống tiếp. Đi về phía phòng Ti Hồng, thấy bóng dáng nàng trong phòng tắm. Đại Du lấy ra chiếc nhẫn hắn vàng lén mua lúc ở siêu thị. Để ghi lại giây phút tuỵt vời này, hắn đặt chiếc điện thoại mới mua ở góc khuất để quay lại cảnh nóng.

Cầu hôn phải mãnh liệt à.

Hắn trần truồng đứng trước cửa phòng tắm. Một tay để sau lưng, một tay đưa nhẫn ra trước. Ti Hồng ra là hắn sẽ quỳ gối, muốn tạo một màn cầu hôn kinh điển, hồi hộp chờ đợi.

Cảnh cửa phòng tắm mở ra làm hắn chết điếng người. Ti Hồng ở đâu không thấy. Chỉ thấy Bạch Hỉ không mảnh vải che thân, từ trong phòng tắm bước ra. Một tấm thân nuột nà, trắng toát, mê mẩn nhân sinh. Đặc biệt nơi thâm sơn cùng cốc, không có một cành cây ngọn cỏ nào. Bạch Hỉ là bạch hổ trong truyền thuyết say đắm lòng người.

Cùng lúc, không gian hệ thống trong não hải của hắn, từ màu đen chuyển sang ngập tràn ánh sáng trắng. Thần kinh của hắn liền rơi vào trạng thái tê liệt. Hắn mất đi ý thức. Chỉ kịp thấy thông báo đen ngòm.

“Ký chủ sinh mạng địa cầu đã hết. Địa cầu không đủ linh khí để bổ sung nhiệm vụ. Hấp thu bản thể, tiếp nhận linh hồn. Di chuyển. Tỷ lệ thất bại 99,99%”

Bạch Hỉ thấy hắn hai mắt trân trân nhìn mình đắm đuối, lại còn đưa ra nhẫn nữa. Đây chẳng phải là nhẫn cầu hôn sao? Đại Du cầu hôn mình thật rồi.

Từ ngày xảy ra chuyện ở nhà hàng, Bạch Hỉ ngày đêm nhớ nhung Đại Du đến phát cuồng. Để gặp hắn nên nàng đến nhà hai đứa trẻ đợi từ sáng sớm.

Hóa ra hắn cũng có tình cảm mãnh liệt với mình. Cái cách cầu hôn này của hắn, cũng thật là bỉ ổi, khiến mình rơi vào tình cảnh không thể kháng cự à nhen. Nhìn tiểu bảo bảo đang sừng sững của hắn, Bạch Hỉ đi tới ôm hắn, trao cho hắn nụ hôn ngọt ngào. Bàn tay không ngừng vuột ve cái trụ sắt phía dưới. Bạch Hỉ không biết rằng, nàng đang ôm một kẻ đã chết.

Bạch Hỉ chẳng hiểu sao, nàng ôm Đại Du, lại không dứt ra được. Trời ạ, cánh cửa chưa khóa kìa.

Ti Hồng lúc nãy xuống thăm hai đứa nhỏ, khi Yên Yên đột nhiên tỉnh giấc khóc thét gọi mẹ. Làm cho An An phải chạy đến gọi Ti Hồng cầu cứu.

Bạch Hỉ ru Yên Yên ngủ xong, nàng vội trở về phòng. Trong nhà còn một ông chồng đại dâm tặc và một kẻ nhăm nhe giựt chồng. Không thể để bọn chúng tiếp tục liếc mắt đưa tình được.

Vừa mở cửa vào phòng.

Cảnh tượng trước mắt làm cho Ti Hồng nước mắt lưng tròng. Đại Du và Bạch Hỉ, hai thân thể đang trần truồng ôm nhau, đồi bại trong chính trong căn nhà của mình.

Mình là gì ở đây nữa?

Chưa kịp quát lên tiếng nào. Cảnh tượng tiếp theo, làm cho Ti Hồng khủng hoảng tâm lý trầm trọng. Trong mười giây ngắn ngủi, thân thể Đại Du và Bạch Hỉ bị phủ một lớp băng trắng toát. Rồi cả hai, từ từ tan biến như hạt bụi trong không khí.

Chiếc nhẫn cầu hôn, nằm lăn lóc trên mặt đất.

Đây là mơ sao? Ti Hồng lăn ra bất tỉnh. Nàng mong muốn đây chỉ là giấc mơ.

Hội đồng Dâm: https://www.facebook.com/phamnhanchoitien