Chương 10: Chiến đấu khoái lạc

Mười năm, đúng là cái giá phải trả cực đắt. Nghe thì dài, nhưng thời gian trôi qua rất nhanh. Chia ly sẽ rất sớm.

Tổn thọ là đã quan trọng, ký ức còn quan trọng hơn. Giả dụ Mị Linh sau trị bệnh, lại quên luôn Hạ Dương thì sao?

Sau này không còn chấp nhận hắn nữa"

Hạ Dương sợ, cúi đầu. Hắn thật sự khó chấp nhận được chuyện này. Tinh thần liền suy sụp. Kẻ kiêu hùng như Hạ Dương, cũng phải run rẩy, tâm lý rối bời.

Mọi thành quả trên đời, đều có cái giá phải trả xứng đáng với nó.

Thật bi ai cho cô gái đó, chưa một ngày hạnh phúc thật sự.

Không khí thực sự trở nên nghiêm trọng. Vậy mà. Mị Linh đột nhiên nhẻn miệng cười. Nụ cười trên khuôn mặt thiên thần băng lãnh, làm Hạ Dương và Đại Du ngớ người, thần hồn điên đảo.

Nếu việc này thành công, mất đi ký ức đau khổ, Mị Linh chẳng phải sẽ có cuộc sống bình thản sau này?

Mị Linh cứ sống trong dằn vặt thế này, trăm năm có nghĩa chi. Người khác có thể nghĩ theo chiều hướng khác. Nhưng bản thân nàng xác định rằng, quên đi ký ức thì sao? Cả cuộc đời này, có ký ức nào là đáng nhớ đâu.

Mị Linh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Hạ Dương.

“Em chỉ là một người con gái. Em muốn một cuộc sống đơn sơ, giản dị. Nhưng đời đã bắt em chịu nhiều đau khổ. Nhừng gì anh đã làm cho em, là ân tình. Hạ Dương, em sẽ không quên anh đâu”

“Đại Du, cô đồng ý”

Mị Linh thay Hạ Dương ra quyết định cuối cùng.

"Cháu có ý này, cô Mị Linh, trước khi quên đi ký ức, cô chú có thể ghi hình và lưu giữ lại cái gì đáng giữ. Cháu tin với tình cảm của chú Hạ Dương, cô Mị Linh sẽ nhanh chóng chấp nhận cuộc sống mới thôi" – Đại Du nhanh trí đưa ra cách giải quyết.

Nhận được cái gật đầu đồng ý của hai người. Đại Du ra ngoài hút thuốc với bố vợ. Hạ Dương và Mị Linh, thật sự có nhiều thứ cần nói, trước khi ký ức mất đi.

Thấy thằng con rể phì phèo điếu thuốc đi ra. Cương Mãnh lao tới hỏi dồn dập. Lão này, miệng thì chắc nịch, đã không còn tình cảm với Mị Linh. Giờ thì lòi cái bộ mặt giả dối ra rồi.

Đại Du đại khái lại tình huống trong nhà. Làm Cương Mãnh phục sát đất cái thằng con rể này. Thực tế trên đời, Đông y hay Tây y nhiều lúc còn bó tay với cái loại bệnh lạ. Nhưng những bài thuốc gia truyền lại làm được. Thông thường các bài thuốc đặc biệt này, không lưu truyền ra ngoài. Phần lớn là vì chủ nhân của nó, gặp phải lời thề nguyền gì đó. Với lại chưa có cái giá hợp lý, thủ tục cấp phép cũng rườm rà. Mấy ai muốn làm.

Sau sáu mươi chín phút.

Hắn quay trở lại chỗ Hạ Dương. Nói sơ qua quá trình trị liệu cho cả hai biết. Đại Du cần một phòng kín, người ngoài không được phép vào trong. Việc đụng chạm thân thể khi điều trị, là điều khó tránh khỏi.

Hạ Dương lúc này có vẻ hấp tấp. Làm gì để ý đến cái tiểu tiết này chứ. Ba người xuống một căn hầm bí mật, lắm lắm lớp cửa với đủ loại kiểu ổ khóa. Nhà đại gia nào cũng có tầng hầm này cả, kiên cố và bất khả xâm phạm. Động đất hay sóng thần cũng không sợ. Đúng là người càng giàu, càng có địa vị thì càng sợ chết, càng suy tính kỹ lưỡng cho tính mệnh bản thân à nhen.

Hạ Dương an bài xong thì ra ngoài. Hắn cầm theo chai rượu và con dao gọt trái cây, đi về phía xe của Cương Mãnh.

Thấy con dao, làm lão bố vợ Đại Du ám ảnh, nhớ lại chuyện cũ, vài giây sợ hết cả hồn. Thằng Hạ Dương này, quả nhiên thù dai, tính thọc tiết mình một lần nữa hay sao?

Thằng con rể còn ở trong đó, bỏ chạy là không được à.

Hạ Dương quăng chai rượu về phía Cương Mãnh, chỉ chỉ tay về phía khuôn viên. Nơi đó có một bộ bàn ghế đơn sơ, cùng dĩa trái cây, tí mồi vặt vảnh trên bàn, mà Hạ Dương đã nói người giúp việc chuẩn bị.

Đại Du nhẹ nhàng làm cho Mị Linh bất tỉnh. Dìu lên giường, rồi sau đó cởi sạch quần áo trên người cô ra. Hắn cho Mị Linh nuốt viên Thập thọ cuối cùng còn lại.

Vô Linh nói, người thường mà trị theo cách này, là chết chắc rồi. Khỏi bệnh cũng là lúc mất mạng. May mà còn dư một viên, để làm việc thiện.

Đại Du nhìn cơ thể Mị Linh, hít hơi một cái, vóc dáng đẹp đến nỗi không nói nên lời.

Tự hỏi, cái gì mà siêu mẫu? Cái gì là số đo ba vòng chuẩn chứ?

So với Mị Linh, hậu hậu cũng chỉ là giẻ rách à. Nữ nhân này, mặc dù đã qua hai đời trai, nhưng thân thể, vóc dáng, chỗ lồi cần lồi, chỗ lõm cần lõm, chỗ hồng cần hồng, vẫn như thiếu nữ mới dậy thì.

Đại Du căn bản cũng đoán ra được, vẻ đẹp này, ở độ tuổi này, có thể là do cái tàn hồn súc sinh kia làm ra.

Con người bình thường, không ai thoát được vấn đề thể chất biến đổi theo tuổi tác. Dù rằng, có những bà ngoại U50 vẫn như gái đôi mươi. Những diễm phúc đó chẳng thể kéo dài lâu. Nét trẻ trung cũng chỉ là gượng gạo. Mị Linh thì khác, đẹp và trẻ thực chất. Hóa ra, súc sinh này, cũng làm việc tốt à nha.

Ngắm mãi thân thể xinh đẹp, Đại Du hôm nay được mở mắt rồi. Nếu Hạ Dương thấy ánh mắt dâm đãng của Đại Du, không biết có xin tí huyết của hắn không nữa.

"Nhanh mẹ mày lên" – Linh trí hệ thống thấy hắn nhìn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, bực tức mắng mỏ.

Nghe tiếng linh trí hệ thống, Đại Du bừng tỉnh lại. Lắc lắc cái đầu cho thanh tỉnh, vẻ đẹp này, hút hồn là khó cưỡng.

Sau mấy mươi năm ký sinh trên cơ thể Mị Linh, tàn hồn Tà La Đen này đã làm cho khí chất của Mị Linh khác với người thường. Ma mị, hút hồn, say đắm lòng người. Loại súc sinh này dùng mỹ nhân để hại người đây mà.

Hèn chi từ bố vợ tới Hạ Dương, cứ dính lấy, thì nhân sinh sầu khổ như vậy. Cương Mãnh đi lấy vợ khác, tránh xa được tàn hồn này, nên cuộc sống thay đổi tốt hơn. Còn Hạ Dương thì ngược lại.

Vòng tròn màu đỏ lập lè trên trán. Cả người lại toát lên hoa văn kỳ lạ. Theo hướng dẫn của linh trí hệ thống, hai bàn tay của Đại Du di chuyển. Nắn bóp, xoa xoa trên người Mị Linh. Linh trí liên tục chửi rủa, khi hắn ngẩn ngơ dừng lại.

Ta là đàn ông mà, khả năng chịu đựng vụ này, có giới hạn à nha.

"Mẹ mày, súc sinh Tà La Đen, cút ra đây cho bố"

Đại Du vừa làm vừa quát lớn.

Cảm nhận được nguy hiểm, tàn hồn này trốn tránh liên tục. Chạy khắp mọi ngóc ngách cơ thể Mị Linh. Linh khí biến thành sát khí truy sát nó. Dần dà cả người Mị Linh, cũng lập lè ánh sáng. Bí bách, tàn hồn chạy núp tại đồi núi sừng sững của Mị Linh. Nó hy vọng, thằng này không quá vô sỉ, đụng chạm vào chỗ hiểm của con gái. Cảm nhận được Tà La Đen chơi bẩn, Đại Du cũng sựng lại. Mặc dù hắn rất muốn bóp hai cái dú này à, nhưng cũng không nên lợi dùng lúc này à nhen.

"Chơi luôn đi, giờ này ngại gì. Càng lâu thì linh khí của người càng yếu. Tới lúc đó, tàn hồn này chiếm lấy ngươi, thì ta cũng không cứu được đâu"

Mẹ cái thằng này, bình thường dâm dê vô cùng. Bây giờ lúc quan trọng lại tỏ ra liêm sỉ là sao? Linh trí hệ thống nóng giận, thở phì phò, không ngừng chửi rủa.

Nghe vậy, Đại Du cũng sợ chết bỏ mẹ. Vứt chút ít liêm sỉ còn lại sang một bên. Hai tay không ngừng hoạt động trên hai đồi núi đó. Cảm giác sung sướng vô cùng, lên tận não. Hắn còn mong, tàn hồn này đừng chạy đi đâu nữa. Cứ ở yên đó. Phê quá là phê.

Tàn hồn thấy thằng này chơi liều. Chỗ này không trốn được rồi. Cả người Mị Linh đã toàn là sát khí vây quanh, chỉ còn chỗ cuối cùng. Nó chạy tọt về phía dưới, trốn tránh trong hang động bí hiểm thâm sâu.

Nó lại chơi chiêu.

Thì Đại Du chơi liều. Vì liên quan đến tính mạng của hắn nữa à nha. Bao nhiêu bác sỹ phụ sản, thường xuyên tiếp xúc với chỗ đó, cũng không thấy bệnh nhân nào phàn nàn. Hiện tại hắn là thần y chứ gì nữa. Đụng chạm tí có sao đâu.

Xem ta đây, cái loài súc sanh kia. Một tay hoạt động trên đồi, một tay tác quai tác quái vùng kín.

"Ngươi điên à, tập trung hai tay vào ngay háng. Phía trên đã có sát khí bao phủ rồi. Còn để tay vô đó chi nữa?"

Linh trí hệ thống bực bội vô cùng. Trị liệu nguy hiểm như thế này, mà hắn còn để tâm tư vào chuyện hoan ái nam nữ. Nếu không phải Đại Du, là ký chủ liên quan đến sinh mạng linh trí, thì bằng mọi giá, phải biến thằng này thành thái giám.

"À, quên" – Đại Du cường gượng, tiểu bảo bảo của hắn cương cứng ngắt rồi.

Linh trí hệ thống tiếp tục chửi rủa sự dâm đãng và lơ đễnh của hắn. Đại Du tập trung hai tay vào chỗ hiểm ngay háng. Mặc dù đang bất tỉnh, nhưng bị đụng vào chỗ nhạy cảm, Mị Linh vẫn rên hư hử, làm máu mũi hắn phọt ra cả giường.

Cả cơ thể Mị Linh đã không còn chỗ trốn của tàn hồn Tà La Đen nữa rồi. Nó đang rất yếu sau chuyện chuyển sinh ngược. Giờ dính sát khí thì toi là cái chắc. Nó đành xuất ra khỏi cơ thể của Mị Linh, nhưng vẫn không chịu ra ngoài. Cứ lơ lửng ẩn núp trong thông đạo huyền bí Mị Linh, nơi mà mọi chú chim đều muốn bay vào.

Dù gì tàn hồn cũng là sinh vật thế giới tiên khí. Giờ này phải trốn chui, trốn lũi chỗ hiểm của người phàm. Quá nhục, thiếu điều tàn hồn khóc hết nước mắt.

Nó lại chơi chiêu.

"Giờ làm sao đây? Có cách nào bắt nó ra không?" – Đại Du thắc mắc hỏi, trốn chỗ nào chứ trốn chỗ đó ai chơi nữa.

"Sơ linh sơ cấp, chỉ có cách truyền linh khí trực tiếp vào người khác, thông qua tiếp xúc. Ta có cách, người muốn làm không? Không làm thì để tàn hồn này ký sinh nhé?"

Linh khí hệ thống hiện ra với khuôn mặt vô cùng bỉ ổi. To nhỏ với Đại Du. Nghe lời thì thầm, hù dọa, Đại Du rét run cả người. Lần trị bệnh này hắn đã hưởng lợi đủ chỗ, phải để cho con người ta còn đường sống nữa chứ. Giai đoạn nguy hiểm cuối cùng, không thành thì hắn cùng cả Mị Linh đều nghẻo hết.

Chơi luôn vậy.

Thằng anh làm không được. Thì giao linh khí, cho thằng em làm.

Dù gì mình cũng đang làm việc tốt, việc khó. Nên cách thức cũng phải khác. Đại Du tự huyễn để bào chữa cho mình. Hắn tự cởi quần áo, tiểu bảo bảo với sức sống mãnh liệt của hắn nhanh chóng hiện ra sừng sững, dũng mãnh tiến vào bên trong cơ thể Mị Linh. Đút vào rút ra liên tục. Đã nhấp được một phát, thì sáu mươi chín phát, cũng là nhấp.

Nhấp, nhấp, nhấp liên tục. Đến nước này thì chả bị vướng bận gì nữa.

Mị Linh trong cơ mê man, tiếng rên hư hử gợi tình, làm hắn cũng mất đi lý trí. Giờ thì còn đạo lý con mẹ gì nữa. Nếu đã chơi, là phải chơi cho đúng bài.

Không còn tư thế truyền thống nữa.

Hắn nhanh chóng áp sát người Mị Linh. Đủ loại tư thế hấp diêm được triển khai. Đôi môi, hai bàn tay và thằng nhỏ của Đại Du không ngừng hoạt động trên thân thể mê người ấy. Chỉ có xuất ra, tinh khí mang sát khí bắn vào trong, mới trúng được con súc sinh kia.

Trong lúc hắn đang sung sướng, tàn hồn Tà La Đen vô cùng hoảng hốt, bực bội. Thằng này mà xuất ra tinh khí, chẳng phải bắn thẳng mặt mình sao? Tinh khí của hắn bây giờ chưa linh khí mang sát khí, đụng phải thì vừa nhục, vừa toi mạng.

Bây giờ thì còn đách chỗ nào mà trốn nữa rồi, ối giời ơi. Tàn hồn Tà La Đen thấy hắn căng người ra, tốc độ lại tăng lên mấy lần, chứng tỏ hắn đã lên đỉnh, chuẩn bị nã tiểu liên vào bên trong. Vội vàng là lớn.

"Đừng bắn, ta ra ngoài đây"

àn hồn la lớn rồi phòng ra ngoài. Vừa ra đã bị hút vào bên trong hệ thống. Rồi bị linh trí nhốt gọn trong một cái lồng, như cái cũi nhốt chó. Cái cũi này kết cấu kỳ lạ, đụng vào thì bị thương. Tàn hồn đành lơ lửng bên trong cái lồng giam.

Tan hồn Tà La Đen mang vẻ mặt cực kỳ mệt mỏi. Hết hy vọng thật rồi. Tất cả mọi sinh vật của thế giới, đều là nô lệ của chúng. Giờ thì chủ nô lại biến thành nô lệ rồi, tệ hơn là nằm trong cũi cho chó.

Hội đồng Dâm: https://www.facebook.com/phamnhanchoitien