Chương 6: Sát Phạt

...............

Thương Hàm Yến huy động Toái Hầu Trảo, ung dung bóp nát yết hầu của người khác, thế nhưng một chút máu tươi cũng không nhiễm, như tiên tử không dính bụi trần, lại như ma nữ lãnh huyết vô tình.

Quốc Khang nhắm trúng Thương Hàm Yến, đối với hắn, Thương Hàm Yến là phần tử nguy hiểm, nhưng lại không tấn công nàng, hắn muốn biết bí mật của Toái Hầu Trảo của nàng, rốt cuộc là do ai sáng tạo, tại sao có thể trùng hợp như vậy?

- Trận đấu kết thúc...

Người dẫn chuyện hô lớn, trên sân chỉ còn lại mười người, là lúc trận đấu kết thúc, Quốc Khang, Thương Hàm Yến, La Sát là ba trong số đó, còn lại những người khác là tự dựa vào thực lực sống sót, hoặc là ở sau lưng đâm một đao, giải quyết càng nhiều đối thủ để sống sót.

- Hắn là Tu La sao? Thật mạnh nha.

- Trận sau ta phải cược hắn.

- Huyết Mạn cũng không tồi nha.

- Lại thêm hai đầu hắc mã, Mãn Hoang võ đài càng thêm đặc sắc rồi.

Quan khách ầm ĩ bàn luận, có người mặt mày xám xịt, đặt cược cho La Sát toàn bộ đều thua, trong đó có một lão béo, ăn mặt sang trọng, mặt mày giận dữ, tìm đến Quốc Khang.

- Trả vũ khí cho La Sát ngay, ngươi tính là thứ đồ gì, dám lấy đồ của Tiền Đa Quý ta?

Lão béo giận mắng, nước miếng văng tung tóe, Quốc Khang tránh xa xa, người giống như La Sát, thường thường sẽ có hậu thuẫn bao nuôi, Quốc Khang cũng không quan tâm, ném kéo bạc cho lão ta.

- Hừ, còn không mau quỳ xuống xin lỗi ta.

Tiền Đa Quý vênh váo, Quốc Khang sầm mặt, xoay người rời đi, Tiền Đa Quý vẫn đứng ở đó miệng phun tục, Tiền gia của hắn không phải đại gia tộc gì, nhưng ở Ô Qua thành cũng có tiếng tăm, hắn gần như không sợ bất cứ kẻ nào, đối với Quốc Khang không ngừng phun tục.

- Tiểu súc sinh, có gan đừng đi, hự...

Tiền Đa Quý miệng vừa phun hết câu, Quốc Khang đã xoay người, tiến lại gần hắn, từng bước từng bước chậm chạp, nhưng sát khí đáng sợ từ trên người hắn khiến Tiền Đa Quý hoảng sợ, một bước khó đi, ấp úng, Quốc Khang nắm lấy cổ họng của hắn, nâng lên.

- Ngươi nói cái gì???

- Ư, u, a...

Tiền Đa Quý không thở nổi, hắn quên mất kẻ trước mắt có thể đánh bại La Sát, dĩ nhiên là kẻ vô pháp vô thiên, làm sao lại sợ hắn một tên phú hào, hắn thực sự sợ, Quốc Khang vung tay, ném thân thể mập mạp của Tiền Đa Quý lên một bức tường gần đó.

Bành...

Tiền Đa Quý thân thể chấn động, phun ra một ngụm máu, sợ hãi chạy trốn, Quốc Khang nhìn cũng không thèm nhìn, loại người này hắn gặp nhiều, não bị úng nước.

.......

Buổi tối, Quốc Khang rảnh rỗi, tu luyện Huyền Niệm Diệt Tinh pháp không thể lúc nào cũng tu luyện, huyền vực dễ sụp đổ, cho nên Quốc Khang lựa chọn đi dạo phố, lúc đi qua một con hẻm nhỏ, hắn nghe được tiếng kêu cứu vọng ra từ bên trong.

- Cứu mạng a.

Là của một nữ nhân, Quốc Khang bước đi, tiến vào trong hẻm nhỏ, hẻm nhỏ tối tăm, lại không một bóng người, hai bên nhà cửa đều đóng kín, xa xa mới có một cái đèn lồng cũ nát chiếu sáng, rất nhanh Quốc Khang đi đến cuối hẻm.

Chỗ đó có bốn người, ba nam một nữ, nữ vẻ ngoài xinh đẹp, quần áo bị xé thành từng mảnh, ba người nam nhân kia thì vẻ mặt dâm tà, cười lên ha hả, nữ nhân kia nhìn thấy Quốc Khang xuất hiện thì gào lên.

- Cứu mạng a...

- Tiểu tử mang mặt nạ kia, nhanh xéo đi, đừng xen vào chuyện của ta.

- Đúng, nhãi ranh, mau lăn.

Quốc Khang cười cười, ung dung lấy ra một điếu thuốc, thứ gần như không tồn tại ở thế giới này, thế nhưng thảo dược ở thế giới này vô cùng sung túc, tìm một ít nguyên liệu là không có vấn đề, Quốc Khang dùng hai viên đá đánh lửa xoẹt một cái, sương khói bốc lên, hắn ung dung hút một hơi, nói.

- Các ngươi tiếp tục a, ta chỉ đứng xem.

Ba nam một nữ kia sững sờ, con mẹ nó tiểu tử này không đi theo sáo lộ, bên trong bóng tối, Tiền Đa Quý giận dữ nghiến răng, sau lưng hắn còn có một người khác, là một người đàn ông gầy gò, nhưng hai mắt sắc lạnh, nếu như là người thường đến Mãn Hoang võ đài, sẽ nhận ra hắn là Cuồng Huyết, vương giả của khu 5.

Quốc Khang cười lạnh, tinh thần lực tu luyện, ngoài có thể phóng thích tinh thần lực, mà còn có thể đề cao lực phản ứng, cảm quan lực, hắn từ khi bước vào nơi này, đã cảm giác được nơi này có hơn bốn cái khí tức, trong đó còn có khí tức quen thuộc, Tiền Đa Quý.

Chơi sáo lộ ta? Không có cửa.

- Đánh tàn phế hắn cho ta.

Tiền Đa Quý hiện thân, quát lớn, Cuồng Huyết nhào ra, nhanh nhẹn như một đầu dã lang, mười ngón tay được bọc lên mười cái vuốt sắt nhọn, Cuồng Huyết từ nhỏ được dã lang nuôi dưỡng, sống như Lang, tính như Lang, công như Lang.

- Hừ....

Quốc Khang hừ một tiếng, đứng yên ở đó, nhìn lấy mười cái móng vuốt cào lên thân thể, quần áo phá toái, nhưng da thịt lại như sắt thép, một chút vết thương cũng không có, khiến Cuồng Huyết giật mình, vừa định rút lui, thế nhưng Quốc Khang đã nắm lấy hai tay của hắn.

- Chạy? Nghĩ thật dễ dàng.

Quốc Khang dùng sức vặn một cái, hai tay của Cuồng Huyết vặn thành hai dòng xoắn ốc, thế nhưng xương cốt bên trong lại không có thay đổi, chỉ có máu thịt, gân mạch bị vặn đứt, đau nhức khiến Cuồng Huyết gào lên đau khổ.

Cầm nã uy lực rất đáng sợ, Quốc Khang dùng hết toàn lực với Cuồng Huyết, phế hắn hai cánh tay, xương không gãy, nhưng cả đời này không thể sử dụng cánh tay, Cuồng Huyết ra tay là muốn giết Quốc Khang, hơn nữa tâm tình của Quốc Khang hiện tại vô cùng xấu, không có nhân nhượng như với La Sát.

- Giết ta đi...

Cuồng Huyết biết hai tay đã phế, sống không bằng chết, Quốc Khang nắm đấm nâng lên, đánh ra một quyền, Cuồng Huyết hai mắt nhắm lại, bành một tiếng, đầu của Cuồng Huyết như quả dưa hấu nổ tung, máu cùng óc văng đầy đất, Tiền Đa Quý hai chân run rẩy, ngã ngồi ở trên đất, đũng quần có chất lỏng chảy ra.

- Tha mạng, tha mạng a...

Tiền Đa Quý khóc lóc, Quốc Khang một chân đá ra, ngay thẳng đá lên đầu Tiền Đa Quý, phốc một tiếng, xương cổ gãy nát, yết hầu phá toái, đầu của Tiền Đa Quý lung lay rơi ra, lăn ở trên đất, dọa sợ những người khác.

- Lăn....

Quốc Khang giận quát, bốn người này sợ hãi vừa bò vừa chạy, hận cha mẹ không sinh cho mình thêm hai cái chân, một đêm này chỉ sợ cái tên Tu La sẽ truyền khắp Ô Qua thành, giết Cuồng Huyết, Tiền Đa Quý, đủ để rất nhiều người chú ý.

..........