............
Cuồng Huyết bị giết chết, Tiền Đa Quý chưởng khống Tiền gia cũng bị giết, tin tức này rất nhanh truyền ra, lúc này ở Mãn Hoang võ đài, một tòa tháp ở phía Tây, là nơi ở của đài chủ Mãn Hoang võ đài, Man Thống.
Man Thống là một người đàn ông trung niên, dáng dấp nho nhã, thân hình hơi gầy, không phù hợp với cái tên Man Thống, càng không giống một người chưởng quản một võ đài mỗi ngày đều có người chết.
- Ngươi nói Cuồng Huyết bị giết rồi?
Man Thống đứng bên cửa sổ, nói, người đàn ông sau lưng rùng mình, hắn chính là một trong ba kẻ tham gia màn kịch của Tiền Đa Quý, sau khi Quốc Khang giết chết Tiền Đa Quý cùng Cuồng Huyết, thì hắn vội vàng chạy về báo tin.
- Tu La a Tu La, ngươi rốt cuộc là ai?
Man Thống bóp nát khung gỗ cửa sổ, ngữ khí lạnh lẽo, La Sát cùng với Cuồng Huyết thực lực hắn hiểu rõ, đã xấp xỉ trở thành bình thường võ giả, dễ dàng đánh bại cùng giết chết Cuồng Huyết, Tu La này thực lực hẳn cũng đã là võ giả.
- Tu La, Huyết Mạn, cả hai người này để cho lão Tam tấn thăng lên khu 4 cho ta.
Man Thống nói, người đàn ông kia hô vâng, vội vàng rời đi, ở bên cạnh Man Thống, có một loại sợ hãi khó nói nên lời, giống như thượng vị giả ở trên cao nhìn xuống kiến hôi, khiến hắn không dám ở lại lâu.
Khu số 4 chính là nơi mà những người có thực lực vô cùng mạnh, đã có thể sánh vai với võ giả, mà vương giả của khu 4 là Ma Đầu, một tên hư hư thực thực có thực lực của võ giả, giết người như ngóe.
..........
Quốc Khang vẫn như cũ không có chút nào thay đổi, chuyện đêm qua như gió thổi qua đầu, hoàn toàn quên mất, khi hắn đến Mãn Hoang võ đài, rất nhiều ánh mắt nhìn vào hắn, có sợ hãi, có thán phục, có sát ý.
- Ngài đã tấn thăng lên khu 4, xin ngài theo ta.
Cô nương dẫn đường cho Quốc Khang nói, hắn cũng hơi ngạc nhiên, thế nhưng cũng không quan tâm lắm, khu 4 thì khu 4, những khu bên dưới hắn không có hứng thú, quá yếu.
- Tu La, hắn đến khu 4?
- Là Tu La hôm qua đánh bại La Sát, giết chết Cuồng Huyết sao?
- Cược hắn, cược hắn đánh chết Ma Đầu.
- Ngươi xem trọng hắn quá rồi, ta thấy Ma Đầu sẽ giết hắn.
Quan khách ồn ào, khu 4 là nơi đông người nhất trong những khu bình thường, Quốc Khang xuất hiện lập tức gây nên rất nhiều lời nghị luận, mà khu 4 lại không quá rộng như Quốc Khang nghĩ, chỉ có mười cái võ đài nhỏ, ở trên đó chỉ có vài người.
Quốc Khang được đưa lên một võ đài ở giữa, chỗ đó chỉ có duy nhất một người, là một lão già quần áo xốc xếch, tay cầm bình rượu, tay cầm gậy gỗ, nằm ở đó nửa tỉnh nửa say, lão chính là Ma Đầu, kẻ mạnh nhất khu 4.
- Hô hô, Man đài chủ lại đem bạn mới tới cho ta sao?
Ma Đầu gãi gãi lưng, cười lên, nói, cô nương dẫn đường không nói lời nào, đưa tay mời Quốc Khang thượng đài, Quốc Khang bước lên, Ma Đầu ném bầu rượu cho hắn, cười nói.
- Bạn mới, uống một ngụm.
- Đa tạ, ta không thích uống rượu.
Quốc Khang tiếp lấy bình rượu, ném trở về cho Ma Đầu, rút ra một điếu thuốc, đánh lửa, hút một hơi, chắp tay, hành lễ với Ma Đầu như một sự tôn trọng, dù sao lão cũng là một tiền bối.
- Ha hả, tiểu tử tốt, tiếp chiêu.
Ma Đầu cười lớn, bước chân thoăn thoắt, nhanh nhẹn như linh hầu, vọt tới Quốc Khang, gậy gỗ vung xuống, nhìn như không có sức lực lão già, nhưng một gậy này uy lực khôn lường, Quốc Khang vội vàng tránh né.
Nhưng tốc độ của Ma Đầu bỗng nhiên tăng lên gấp mấy lần, lúc này thân thể Quốc Khang còn chưa kịp phản ứng, dẫu sao thân thể cũng chưa hoàn toàn điều khiển hết được, tránh không được, Quốc Khang chỉ có vươn tay đón lấy.
Bành...
Một tiếng vang thâm thúy, Quốc Khang bị đánh bay, lăn lóc nằm trên đất, một gậy vừa rồi của Ma Đầu trọng lượng ít nhất 1500 cân, cánh tay của Quốc Khang lúc này đã gãy mất, không thể sử dụng tiếp được.
- Thật mạnh.
Quốc Khang lần đầu tiên cảm thấy Mãn Hoang võ đài này không như vẻ bề ngoài, hoặc là do hắn quá nông cạn, Ma Đầu thực lực hơn hẳn những người khác, trong người bình thường chỉ sợ có thể xưng Chiến Thần.
- Ực ực, tiểu tử, còn đánh được không?
Ma Đầu nốc rượu, đánh ợ một tiếng nói, Quốc Khang cười, không tiếp tục đánh nữa, bởi vì lúc này đã xảy ra chuyện, Thương Hàm Yến tới, mục tiêu của nàng là Ma Đầu.
- Khương Bành Tu, giao ra đồ vật.
Thương Hàm Yến trên chộp tới Ma Đầu, trên bàn tay có sương đen thần bí, hóa thành hắc trảo, Ma Đầu trong mắt lóe lên sợ hãi, cơ bắp bành trướng, buông ra gậy gỗ, nắm đấm to bằng cái nồi đánh về phía hắc trảo của Thương Hàm Yến.
Oành...
Một tiếng nổ lớn, lực xung kích như của một quả lựu đạn nổ tung bắn ra bốn phía, Quốc Khang cũng không tự chủ được mà lăn ra xa mấy thước, võ đài vỡ nát, Ma Đầu lùi mấy bước, miệng phun ra máu tươi.
- Ma Linh tông vẫn không chịu từ bỏ sao?
Ma Đầu, tên thật là Khương Bành Tu, là một võ giả của Khương gia ở Trung Vực của Vũ Việt đại lục, Ma Linh tông muốn có tâm pháp của Khương gia, cho nên đem Khương gia diệt tộc, Khương Bành Tu phụng mệnh bảo vệ tâm pháp, chạy trốn đến Nam Vực, đến Ô Qua thành này, mai danh ẩn tích, nhưng Ma Linh tông vẫn không từ bỏ tham muốn.
- Haha, chúng ta đã cất công như vậy, chẳng lẽ làm không công sao?
Thương Hàm Yến cười lớn, hai tay hắc trảo huy động, lần nữa chộp tới Khương Bành Tu, thế nhưng lúc này một người xuất hiện, vung ra chưởng, đánh lui Thương Hàm Yến, không ai khác, chính là Man Thống.
- Làm càn, võ giả dám đến Mãn Hoang võ đài làm loạn.
- Đừng xen vào chuyện của Ma Linh tông bọn ta.
Thương Hàm Yến chộp tới Man Thống, Man Thống gầm lên, rút ra một thanh đại đao, chém lên hắc trảo của Thương Hàm Yến, lực xung kích như vũ bão bắn ra bốn phía, như có bão lớn ở giữa võ đài, lúc này Khương Bành Tu vội vàng đứng dậy, chạy trốn.
- Chạy đi đâu?
Thương Hàm Yến thét dài, một cái khuôn mặt từ sương đen kết thành, cực kì dữ tợn, nhào tới Khương Bành Tu, Khương Bành Tu sợ hãi, hai tay nắm chặt, ngăn ở trước mặt.
Ầm...
Khuôn mặt dữ tợn nổ bể ra, như một quả bom nổ tung, Khương Bành Tu bị đánh bay ra ngoài, văng xa đến gần mười thước, máu tươi đầy người, Quốc Khang lúc này đứng dậy, đỡ lấy Khương Bành Tu.
- Tiểu tử, giúp ta, bảo vệ tâm pháp.
Khương Bành Tu từ bình rượu lấy ra một cái quyển trục, quyển trục không lớn, nhét vào bên trong bình rượu cũng không thay đổi trọng lượng của nó, cho nên chả mấy ai chú ý, thứ quan trọng như vậy Khương Bành Tu lại càng hời hợt, thường xuyên ném cho người khác.
- Khụ khụ...
Khương Bành Tu ho khan, hai mắt nhắm nghiền, sinh cơ triệt để tắt mất, lúc này Thương Hàm Yến đánh lui Man Thống, nhào tới Quốc Khang, hai tay đen kịt, mười móng tay dài sắc bén như đao, chộp trúng chỉ có thể nhìn thân thể phân liệt.
- Giao ra.....
Quốc Khang bình tĩnh, nhắm hai mắt, tinh thần lực ngưng tụ, hắn dồn hết tinh thần lực vào Huyền Tiễn, không khí xung quanh như trầm xuống, Thương Hàm Yến phát hiện dị thường, vội vàng tránh né, nhưng đã muộn.
Phốc...
Một cái mũi tên vô hình đâm xuyên qua eo của nàng, xương cốt nơi đó cũng bị bắn nát, máu tươi đầm đìa, nếu như không tránh né, chỉ sợ phần bụng của nàng đã có một cái lỗ lớn, Man Thống kinh ngạc, Thương Hàm Yến lo sợ, vội vàng chạy trốn, nàng bị thương nặng, lại có Man Thống ở đây, còn chần chừ chỉ sợ một bước khó đi.
- Đừng chạy...
Man Thống đuổi theo Thương Hàm Yến, cả hai như một làn khói biến mất, Quốc Khang ổn định tinh thần, cũng vội vàng chạy trốn, ở đây có quá nhiều người, bây giờ còn không đi, thì đừng mong rời đi nữa.
..........