................
Quốc Khang hôn mê tỉnh dậy, hắn rất vui vẻ, không cần Khí Công Luyện Thể pháp đạt đến đỉnh phong cũng có thể tu luyện tinh thần lực, Quốc Khang theo Huyền Niệm Diệt Tinh pháp tu luyện, hấp thụ thiên địa hạt năng lượng, nhưng lần này là tiến vào não hải, tiến vào huyền vực, là nơi chứa tinh thần lực.
Một đêm không nghỉ, thế nhưng Quốc Khang tinh thần sảng khoái, tu luyện tinh thần lực có thể tạm thời quên đi mệt mỏi, giống như ngồi thiền vậy, tĩnh tâm và quên hết mọi thứ, bây giờ, Quốc Khang có thể sử dụng Huyền Tiễn ít nhất năm lần, nhiều nhất tám lần.
Quốc Khang thay đổi quần áo, khoác lên hắc y, tiến về Mãn Hoang võ đài, khu 7 có lẽ mới chính thức là thử thách, nơi này đều là tinh anh, không phải đám ô hợp ở khu 8, một trăm người từ một ngàn người chọn lọc, đương nhiên có chỗ bất phàm.
- Đánh cược a, hôm nay có La Sát tham dự, nghe nói là vì kéo khách.
- Ta cũng nghe, có lẽ Mãn Hoang võ đài muốn thua một số lớn, La Sát lại tiến vào khu 7, hắn là vương giả khu 6 nha.
- Ta cược 100 lượng bạc cho La Sát.
Đám quan khách một trận ầm ĩ, đi đến bàn đặt cược đặt cho La Sát, mà ở bên dưới võ đài, có một người đứng đó, hắn chính là La Sát, thân cao hai thước, cơ bắp cuồn cuộn, tay cầm một thanh kéo bằng bạc nguyên chất, tản ra hàn quang lạnh lẽo.
- Trận đấu bắt đầu, hôm nay là một cuộc tàn sát, hay là một bất ngờ?
Người dẫn chuyện hô hào, cổng sắt mở ra, võ sĩ lao ra, bọn họ bị ánh sáng chói mắt làm mơ hồ, chỉ thấy La Sát đứng ở trước mắt, cầm theo binh khí, lao đến La Sát, mà không biết tử vong ở trước mắt.
Phốc...
Một cái tráng hán trợn tròng mắt, hắn ngã ở trên đất, khó tin nhìn một nửa thân người đang đứng ở đó, máu tươi phun lên như suối, đau nhức truyền đến, người này chỉ kịp hét thảm một tiếng, trực tiếp tử vong.
- Hahahaha...
La Sát khóe miệng giương lên, cười lên rất ghê rợn, dùng tay vuốt vết máu trên kéo, thô to bàn tay chộp lấy một người, kéo giương ra, ở ngang eo người này cắt một cái.
- Aaaaa...
Tiếng hét thảm như heo chọc tiết, nửa thân dưới rơi xuống đất, máu tươi văng tung tóe, nội tạng lộp bộp rơi ra, người bình thường chỉ sợ là nôn mửa, nhưng những quan khách kia thì hào hứng hô hào, như là chuyện rất bình thường.
Đám người tham dự sợ hãi, tránh xa La Sát, nhưng La Sát nào có buông tha, cầm lên kéo lớn, truy sát bọn hắn, những kẻ xấu số đều bị La Sát dùng kéo cắt ngang thân thể, máu tươi đầm đìa, nội tạng rơi đầy đất, La Sát thì cười khoái trá.
Quốc Khang nhìn một chút La Sát, trong tay nắm lấy mặt của một võ sĩ, người kia sắc mặt trắng bệch, sợ hãi ú ớ, Quốc Khang mỉm cười xán lạn, thế nhưng nụ cười đó khiến người ta lạnh sống lưng, Quốc Khang dùng hai tay vặn đầu của người này, răng rắc tiếng xương gãy vang lên, người kia khí tuyệt bỏ mình.
- Ừm, lực lượng tốt, khoảng 600 cân trái phải.
Quốc Khang nhận xét La Sát, thuộc về trong tinh anh ở trong tinh anh, kỹ thuật chiến đấu, sức mạnh cơ bắp, bản thân khí thế, gần như áp đảo những người khác, hắn rất thông minh, giết những kẻ yếu nhất bằng cách thức tàn bạo, trấn nhiếp những kẻ khác.
Thương Hàm Yến bóp nát yết hầu một người, ngẩng mặt nhìn lấy La Sát, La Sát rùng mình, dừng lại động tác, bên trong mắt của hắn toát lên sợ sệt, nhưng rất nhanh đã che lấp lại, hắn lúc này mới nhận ra, hắn không phải là con hổ duy nhất lạc vào bầy dê.
- Khí tức này, là võ giả?
La Sát trước đây là một thợ may bình thường, gia đình rất hạnh phúc, thế nhưng một tên võ giả đến, đồ sát toàn bộ thôn của hắn, muốn lấy máu người luyện ma công, rất may có người của Vũ Linh học viện đến, cùng tà tu võ giả kia chém giết, La Sát trong lúc đó tiếp nhận năng lượng từ ma công của tà tu kia, cửu tử nhất sinh.
Rất may võ giả của Vũ Linh học viện cứu sống hắn, từ đó thân thể của hắn thay đổi, có được tiềm lực tu luyện, thế nhưng La Sát chẳng còn chút hy vọng vào cuộc sống, trở thành võ giả, hắn sống càng lâu, càng đau khổ, cho nên La Sát lựa chọn vào Mãn Hoang võ đài, giết chóc để xoa dịu thù hận, càng muốn có người đem hắn giết chết, đoàn tụ gia đình.
Càng hy vọng, có thể giết được võ giả.
- Ngươi...
La Sát tránh né Thương Hàm Yến, nhìn trúng Quốc Khang, La Sát mặc dù thích khinh thường kẻ yếu, nhưng cũng rất ưa thích cùng kẻ mạnh chiến đấu, Quốc Khang trong mắt hắn tương đối mạnh, nhưng hắn có lòng tin đánh chết Quốc Khang.
- Huyết Ma quyền...
La Sát bởi vì hấp thụ ma công, tự sáng tạo một bộ quyền pháp, năng lượng từ ma công ẩn tàng trong cơ thể bộc phát, nặng nề nắm đấm đánh về phía Quốc Khang, chí ít có 800 cân trọng lượng.
Quốc Khang xoay người, nắm đấm tung ra, một ngàn hai trăm cân trọng lượng toàn bộ bộc phát, La Sát kinh ngạc, từ nội tâm phát ra sợ hãi, thế nhưng không thể dừng, chỉ có thể dùng toàn lực, hi vọng đẩy lui Quốc Khang.
Bành...
Thanh thúy tiếng vang phát ra, quan khách bên trên sững sờ, bên dưới võ đài khói bụi ngập trời, một đường vết rãnh dài, ở hướng cuối là một người đang nằm đó, cánh tay nát bấy, máu tươi đầm đìa, không phải La Sát thì còn có thể là ai?
- Không thể nào.
- Ngọa tào, La Sát bị đánh bại?
- Tiền cược của ta, aaaa....
Quan khách một trận ầm ĩ, La Sát mộng bức, hắn rất tự tin vào sức mạnh của mình, cho dù ở phút cuối cùng, hắn vẫn còn tự tin có thể cản trở Quốc Khang mà không lùi một chút, thế nhưng bây giờ người nằm trên đất lại là hắn.
- Không tự lượng sức.
Quốc Khang hừ lạnh, La Sát dùng tay còn lại chống lấy thân thể, chật vật đứng dậy, cánh tay phải đã hoàn toàn biến dạng, xương gãy đâm cả ra ngoài, chỉ trách độ cứng rắn của hắn không bằng Quốc Khang, nếu không đã không có thảm trạng như vậy.
- Chết cho ta...
La Sát gầm gừ, nâng lên kéo bạc, đập về phía Quốc Khang, kéo bạc nặng hơn hai trăm cân, cộng thêm sức mạnh của La Sát, người bình thường sợ không dám tiếp lấy, thế nhưng Quốc Khang vươn tay, nắm lấy kéo bạc như nắm lấy một que củi, vung vẩy mấy cái, giật nó từ tay La Sát.
- Vũ khí tốt...
Quốc Khang cầm kéo bạc đung đưa, La Sát triệt để tuyệt vọng, hắn có một cơ hội từ bỏ, thế nhưng lại không muốn, hắn chỉ ngồi đó, nhắm mắt đợi chờ tử vong.
- Ừ?
Thế nhưng qua hồi lâu, La Sát lại không cảm giác được bất kì đau đớn, Quốc Khang đã biến mất từ lúc nào, cùng người khác chém giết, kéo bạc huy động như vũ bão, đem từng người từng người bộ phận trên cơ thể phân ly, máu me đầy đất, tiếng hét thảm không ngừng.
Quốc Khang không giết La Sát, bởi vì hắn nhìn ra La Sát có chỗ hữu dụng, tiếp thu vào Ám Thứ cũng có thể, còn những người khác, cũng chỉ là đá kê chân tùy hắn giẫm đạp, không có chút giá trị.
..........