Chương 7: Phế Đan Phòng

Bóng tối bị ánh bình minh xua tan, vầng thái dương lại bắt đầu lóe ra trong những đám mây hồng phía đông. Đạo Tiếu Thiên cầm một viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan trong tay thầm nghĩ ngợi.

Đã qua mấy ngày liên tiếp tinh chế, cứ năm viên phế đan thì được viên đan dược, xác suất là 1 viên có thể thành công không tính là thấp. Lần trước Vân trưởng lão gây khó dễ cho hắn nên đem cho hai bình phế đan. Lão cũng thật hào phóng! Mỗi bình có khoảng hơn 20 chục viên phế đan nên hắn hiện tại có thể tạo ra 8 viên đan dược so với 1 viên đan dược kia thì vượt xa

Khóe miệng Đạo Tiếu Thiên lộ vẻ mỉm cười , có được khả năng của Tinh Bàn thanh sắc này thì con đường tu luyện vốn mù mịt của hắn cũng đã có hi vọng. Hắn mở của sổ, phát hiện trời đã sáng,

Trong mười ngày kế tiếp, Đạo Tiếu Thiên vừa khổ luyện vừa lặng lẽ tinh chế phế đan thành đan dược, khả năng sử dụng tinh bàn của hắn đã trở nên thuần thục hơn. Hiện tại xác suất tinh chế thành công của hắn đã được nâng lên khá nhiều .

Đạo Tiếu Thiên nằm trên gường cầm được 10 viên đan dược đây chính là thành quả của hắn 10 ngày qua , nhìn từng viên đan dược màu xanh này thực sự làm hắn vô cùng thích thú , chạm chạm vài cái cuối cùng cũng thu vào trong người "Hiện tại có lẽ muốn có được 1 lượng lớn đan dược thì phải tới Đan Hà Phong mới được"

Tại phía tây của Vọng Nguyệt Tông có một tòa núi nhỏ , nơi đây có một cái động thông rất xuống dưới trong lòng đất, chính là miệng một ngọn núi lửa còn hoạt động nhưng đã bị tổ sư các đời trước dùng đại thần thông phong ấn, lại đem địa hỏa dẫn tới một gian phòng trên núi, mượn địa hỏa để luyện đan.

Đan Hà Phong là một trong những cấm địa trọng yếu của Vọng Nguyệt Tông. Chung quanh là ma thú tuần tra cùng cao thủ Ngưng KHÍ cảnh thậm chí còn có 1 vị Huyết Cốt Cảnh đang trú ngụ nơi này. Kẻ nào dám xông vào chỉ mỗi con đường chết!

Cho dù là đệ tử Vọng Nguyệt Tông cũng được phép tùy tiện đi lung tung vào, phía trước Đan Hà Phong vốn có một tòa kiến trúc phụ trách tiếp đãi khách nhân. Bên trong khá rộng rãi có vài kẻ đang quét dọn mà kẻ lãnh đạo mấy tên này là 1 lão già mà lão già này chính là 1 vị Ngưng Khí Cảnh tầng thứ 6

Mà nhìn thấy Đạo Tiếu Thiên đi tới gần đại điện này vô cùng mệt mỏi quả nhiên hắn đã đi bộ lên ngọn núi này rồi mà mấy kẻ kia nhìn thấy hắn chạy tới lấy cốc nước rồi hành lễ

"Tham kiến Tiên sư"

Lại nói mấy thanh niên này vốn không phải tu chân giả trong Vọng Nguyệt Tông mà là đệ tử tạp dịch. Bọn họ là phàm nhân không có linh căn nhưng 1 lòng cầu đạo nên được Vọng Nguyệt Tông thu làm tạp dịch

Trong mắt phàm nhân tu tiên giả chẳng khác nào thần tiên, đám tạp dịch đệ tử đương nhiên hết sức cung kính với những đệ tử trong môn phái. Mấy thanh niên này vốn sinh ra tại các danh y thế gia, đối với các loại dược liệu dược tính đều vô cùng tinh tường nên được thu vào giúp việc tại Đan Hà Phong.

Môn phái sẽ căn cứ vào khả năng phục vụ của bọn họ mà thưởng cho một số y thư trân quý hoặc bí kíp võ học nếu với những tu chân giả như Đạo Tiếu Thiên thì đây là thứ bỏ đi nhưng đối với phàm nhân đây là chí bảo vô thượng. Đệ tử tạp dịch ở tại Phiêu Vân cốc mười năm tám năm sau, khi xuống núi đều thành các đại danh y hay các cao thủ võ công danh chấn tứ phương

Thấy thái độ cung kính như vậy trong lòng Đạo Tiếu Thiên cũng có chút cảm khái. Ba năm qua đủ mọi sự xem thường của đồng môn, nên đã quên mất thân phận tu chân giả của mình.

"Vị sư đệ này, ngươi tới Đan Hà Phong là có chuyện gì?" Thấy thiếu niên trước mắt dung mạo bình thường, hơn nữa tu vị mới chỉ là Ngưng Khí Cảnh tầng 2 thì lão già có chút khinh bỉ nói

Đạo Tiếu Thiên đương nhiên thấy rất rõ, trong lòng thầm cười lạnh song lại làm bộ thành khẩn nói: "Sư huynh, tiểu đệ muốn xin vào thành 1 quản sự của Phế Đan Phòng"

Lão cau mày bộ dạng có chút khó khăn nhìn hắn :"Phế Đan Phòng vốn là công việc vô cùng nhẹ nhàng nhất mà toàn bộ tạp dịch đều muốn nếu có thể vào phế đan phòng có rất nhiều thời gian tu luyện"

"Điều này chỉ e hơi khó! Lão phu mặc dù là quản sự ở Đan Hà Phong nhưng nơi này cũng không thiếu người, yêu cầu này của sư đệ quả thực là lực bất tòng tâm".Lão già lắc đầu nhàn nhạt nói

"Hừ khốn khiếp muốn tiền thì nói tooẹt ra" Đạo Tiếu Thiên khẽ mắng thầm, hắn hành sự luôn có mưu tính trước, trước khi tới đây đã hỏi thăm rất kỹ, ở Đan Hà Phong vốn đang thiếu một vị trí quản sự mà lão gia hỏa này lại làm khó nhưng tình huống này hắn đã lường trước.

Chỉ thấy bộ dáng hắn như ngây ngốc nói: "Sư huynh …xin hỗ trợ tiểu đệ, tư chất của ta quá kém tu hành khó có thành tựu nên muốn làm một quản sự tiêu diêu tự tại, nếu sư huynh đồng ý giúp sư đệ nhất định sẽ hiếu kính không quên"

Nói xong từ trong người hắn lấy ra một vật được dùng vải bố bọc lại đặt trước mắt lão giả.

"Đây là cái gì? " quả nhiên lão giả ngạc nhiên rồi đem lớp vải bố mở ra, bên trong lộ ra một phần khối đá sáng long lanh, mới nhìn thấy lão giả đã rúng động thần sắc

"Trời ơi 5 viên Ngưng Khí Đan"Lão già nhìn thấy được viên đan dược này thực sự vô cùng sốc vốn dĩ tu vi của lão đang có ý định tiến giai mà muốn tiến giai ở trong Ngưng Khí Đan cao hơn thì vô cùng khó khăn muốn đột phá ở tầng thứ 6 ít nhất phải có hơn 5 viên Ngưng Khí Đan mà lão đã có 2 viên nếu có thêm 5 viên đan dược này thì hắn hoàn toàn có thể tăng tu vi lên Ngưng Khí Cảnh tầng 7

"5 viên Ngưng Khí Đan này là tooàn bộ tài sản của tiểu đệ, nếu sư huynh giúp cho tiểu đệ một chức quản sự thì ta xin nguyện ý cung kính dâng lên người"Đạo Tiếu Thiên thấy được thần sắc của lão già này đã vô cùng động tâm rồi liền nói nhỏ nhẹ

Lão già này cực kỳ động tâm quan sát 1 hồi đống đan dược này có thể tiết kiệm hơn 5 tháng để nhận đan dược từ tông môn còn chức quản sự của Phế Đan Phòng tuy là hiếm nhất trong Đan Hà Phong nhưng với lão cũng chỉ là 1 cái nhấc tay mà thôi

Lão làm bộ trầm ngâm một chút rồi mới mở miệng: "Được! sư đệ đã có thành ý như vậy, vi huynh đương nhiên hết sức thành toàn cho ngươi. Phế đan phòng còn thiếu một chân quản sự, ngươi đến đó nhận chức vậy".

"Cảm tạ sư huynh"Đạo Tiếu Thiên cung kính đưa cho lão già 5 viên đan dược trong đầu vui mừng đến điên cuồng Phế Đan Phòng tuy là Phòng ít nhân sự nhất cũng chỉ là 5 người nhưng lượng đan dược ở đó là tooàn bộ phế đan của Vọng Nguyệt Tông đang chờ để ném xuống núi lửa mà nơi đó có 5 người thì càng tốt có thể giúp hắn thực hiện chiết xuất đan 1 cách bí mật càng ít người biết càng tốt

"Ha ha, sư đệ không cần khách sáo" Lão giả đem 5 viên Ngưng Khí Đan thu vào trong người rồi gọi một thanh niên tới: "Từ hôm nay vị sư đệ này chính là quản sự của Phế Đan Phòng, ngươi dẫn hắn đi lấy tín vật"

Vâng!

Nhìn bóng dáng Đạo Tiếu Thiên vừa đi khuất lão giả đắc ý cười: "Phế đan phòng thực rất nhàn nhã nhưng ở đó khác nào là chỗ bỏ đi, một chức vị rác rưởi như vậy mà có thể đổi được những 5 viên đan dược đây quả thực là 1 món hời lớn còn tên kia đúng là ngu chỉ cần đưa ta 1 viên đan dược thì ta đã đồng ý nhanh rồi"

Lão giả tự cho mình là thông minh song đâu biết những ý nghĩ của lão đã sớm nằm trong tính toán của Đạo Tiếu Thiên.

Hắn biết rõ rồi tuy với mọi ngời thì đó là 1 đống rác nhưng với Đạo Tiếu Thiên thì những món đồ đó chính là kho báu với đống phế đan ở dưới đấy thì chứ 3 viên thành 1 viên thành công thì với lượng lớn đan dược khủng khiếp như vậy thì tu vi của hắn sẽ tăng cao vượt xa

"Đây là tín vật của ngài , xin hãy cất giữ cho tốt"

Một tên thanh niên tầm hơn 20 tuổi cầm 1 cái lệnh bài dúi vào trong tay của Đạo Tiếu Thiên , thần sắc lạnh lùng đưa đánh giá hắn một lát rồi nhanh chóng hành lễ sau đó liền rời đi , hắn thực sự không muốn bình luận bất cứ thứ gì về chuyện của Đạo Tiếu Thiên vì hắn thực sự sợ hãi lào già kia

"Ừm"Đạo Tiếu Thiên nhận lấy lệnh bài

Rồi hắn xem xét lệnh bài trong tay một chút, nó to khoảng nửa bàn tay làm bằng một tài liệu kỳ lạ. Mặt trước có khắc ba chữ Phế đan phòng, còn mặt sau là Quản sự.