Ngồi trên xe, Liễu Thanh Vi nhìn chăm chú cây dù còn đọng vài giọt nước mưa trên tay, không nghĩ tới người đàn ông đó lại chấp nhận ướt mưa để cô mang cây dù đi, anh nói "lát nữa tới chỗ làm khẳng định cô phải đi bộ một đoạn, mặc đồ kiểu này dính nước sẽ rất khó coi, cầm nó đi đi, dù sao lát nữa tôi cũng muốn tắm rửa một chút."
Anh cao lớn, lạnh lùng, lãnh đạm, thích nói móc cô, nhưng lại ân cần chu đáo đến không ngờ, còn lo nghĩ trước cả khi cô kịp nhận ra.
Đang lúc thẫn thờ, chuông điện thoại chợt reo, cô cầm lên xem, khuôn mặt trứng ngỗng xinh đẹp nháy mắt bao phủ bởi tầng sương mỏng, sát khí nhè nhẹ thoáng hiện trong đôi mắt trong suốt.
"Alo! Tôi đang trên đường tới" Cô lạnh nhạt nói vào điện thoại.
Rất nhanh đầu dây bên kia vọng lại tiếng trả lời "Vâng đại tỷ! Bọn Lâm Đại Đầu và Nam Ngưu đã tới, đang chờ chị bên trong..."
Nghe ra thanh âm có chút do dự của Phàm Lữ Kiên, Liễu Thanh Vi hơi cau mày nói "Tiểu Phàm, cậu muốn nói gì cứ nói đi"
Chần chờ một hồi, anh mới nói "Đại tỷ, bữa tiệc lần này rất có thể là hồng môn yến, chị nhất định phải cẩn thận"
Trong mắt cô xẹt qua tia hung quang, đoạn gật đầu "Tôi đã biết, cậu bảo các huynh đệ chuẩn bị, tình huống xảy ra bất ổn liền tiêu diệt bọn chúng"
"Vâng!"
Liễu Thanh Vi cúp điện thoại, chân mày vừa giãn ra liền cau lại, không hiểu đang suy nghĩ điều gì.
...
Lại nói Lục Lâm Thiên, tắm rửa xong anh liền mặc một chiếc áo sơ mi rằn ri ngắn tay, một cái quần bò tối màu rời khỏi nhà, toàn cơ thể lộ ra khí chất phiêu dật tự tại, khiến người khác rất thích tiếp cận.
Đặc biết nhất là hình xăm bên cánh tay phải của anh, nếu mặc áo dài tay sẽ không thấy bởi vì nó chỉ kéo dài từ bả vai xuống bắp tay, một cánh chim đại bàng vĩ đại, thoạt nhìn sống động như thật, chính giữa cánh là một đôi mắt tà ác cực kỳ đáng sợ, chỉ những người hiểu hình xăm ấy có ý nghĩa gì mới biết cặp mắt đó thực chất là vết đạn bắn, nó xuyên thấu qua bắp tay phải của anh.
Chưa kể đến dưới khuỷu tay cũng trải dài những vết sẹo ghê rợn, anh không ngại để lộ chúng cho người khác thấy nên mới mặc áo ngắn tay đi ra đường.
Dùng áo khoác trùm lên đầu rồi chạy nhanh ra khỏi cổng, anh bắt một chiếc taxi đến thẳng Thiên Thượng Nhân Gian, quán bar lớn nhất thành phố M, cách đây mấy năm chính anh là người lập nên.
Xe chạy chừng hai mươi phút thì đến nơi, một quán bar khổng lồ nằm chễm chệ trên đường cái, xung quanh là khu dân cư sầm uất người qua lại, không hề có cái gì gọi là cố kỵ sáng tối như những quán bar khác, ai bảo chủ nhân của nó là nhân vật ngay cả bí thư chủ tịch tỉnh cũng không dám động.
Tới được đây đều là các vị công tử tiểu thư nhà quyền quý, hoặc là đại gia thương buôn có số má, có không ít tiểu thư minh tinh nổi tiếng cũng thường xuyên tới đây phóng túng.
Nhìn hàng siêu xe đậu trong bãi cũng đủ biết mức độ xa hoa của nó, đèn neon được mở 24/24, bất kể là giờ nào sáng trưa chiều tối khuya, đều có thể thấy được rất nhiều người tụ tập chơi bời ở Thiên Thượng Nhân Gian.
Việc này đã diễn ra hơn năm năm rồi, ngay từ khi nó được khai trương...
Lục Lâm Thiên bước xuống xe, vừa định tiến vào thì hai gã bảo vệ chặn lại.
Vẻ mặt tên nào cũng tràn ngập sự khinh thường, giống như thể trước mặt họ là ăn xin qua đường tới kiếm cơm không bằng vậy, mặc dù ăn xin này lớn lên rất cao ráo đẹp trai...
Được rồi! Không phủ nhận được hai người cũng có phần ghen tị nên mới cố tình khó dễ đấy, ở đây cũng không có giới hạn loại người tiến vào, chỉ có tự ý thức bản thân mỗi người mà thôi.
"Tiểu tử, nơi này mày không thể tiến vào, mau mau cút đi chỗ khác" một tên bảo vệ mở miệng nói, giọng điệu đầy vẻ miệt thị, ngươi đẹp trai thật đấy, tuấn tú thật đấy, nhưng cũng chỉ là tên nghèo, muốn vào quán bar sang trọng nhất thành phố? Hừ, chết tâm đi.
Lục Lâm Thiên cúi đầu nhìn lại chính mình một phen, quả thật quần áo anh mặc có hơi rẻ tiền chút, nhưng anh đã quen với chúng từ rất rất lâu rồi có được hay không?
Anh nheo mắt nhìn hai người nhạt giọng hỏi "Nơi này từ bao giờ phân biệt người tiến vào?"
Thấy anh không đi, còn kiêu ngạo hỏi ngược lại, tên mở miệng xua đuổi vừa rồi tỏ ra khó chịu, không kiên nhẫn đáp "Không có, nhưng là tao không vừa mắt mày nên không cho mày vào đấy. Sao nào?"
Vừa nói gã còn trợn mắt hung ác nhìn anh, một dạng chuẩn bị dạy dỗ anh một phen.
Bất quá gã càng như vậy anh lại càng thêm hờ hững, đến nói cũng không thèm nói trực tiếp bước lên một bước, hai tay đồng thời vung lên.
Hai người chỉ kịp thấy hoa hoa một cái liền tối sầm mặt mũi, miệng ọc đầy máu tươi văng xa năm sáu mét, bất tỉnh nhân sự. Người hai bên đường trợn mắt há mồm đứng sững lại nhìn anh chằm chằm như nhìn quái vật, đầu năm gặp nhiều người kiêu ngạo hung hăng, nhưng có người dám tới trước cửa thánh địa gây hấn lại là lần đầu... Người đàn ông này là ngại sống chưa đủ lâu đi?
Không để ý tới bọn họ, Lục Lâm Thiên thong dong bước vào trong, châm điếu thuốc sau đó xỏ tay vào túi quần, bộ dạng chuyện vừa xảy ra cùng anh không quan hệ.
Dám cản đường chủ nhân về nhà, chó lâu ngày không dạy liền cắn bừa, chưa đưa lên bàn nhậu là anh đã lương thiện lắm rồi...
Chuyện chẳng mấy chốc đã lan tới tai người quản lý bên trong bar, hơn mười tên bảo vệ cao to lực lưỡng hùng hỗ đi vào trong đại sảnh tìm người, bất quá lúc tìm thấy thì chứng kiến một việc khiến bọn họ hai mắt trắng dã, tay chân run lẩy bẩy thiếu chút quỳ rạp xuống đất.
Họ đang nhìn thấy cái gì đây, ba vị đại lão tối thượng trụ cột đằng sau màn đang cung kính trước nam nhân ngheo nàn bần cùng kia? Lại còn xưng hô "lão đại" "lão đại"...
Ung Viên Trương lạnh mặt liếc đám bảo vệ "Nhìn chưa đủ?"
Tên cầm đầu toát mồ hôi lạnh toàn thân, mặt mày trắng bệch rối rít lắc đầu, rồi lại gật đầu "Đủ đủ, bọn em lui ngay, lui ngay ạ!!"
Nguyên một đám tới nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ là dáng vẻ trái ngược hoàn toàn.
Vị trí bọn Lục Lâm Thiên tại vị hiện ở trên lầu hai, lầu dành cho khách quý, phòng bao của họ lại càng là loại phòng xa hoa bậc nhất, từ trên này có thể nhìn xuống toàn cảnh lầu một, đại sảnh, nơi tụ tập đông người ăn chơi nhảy nhót nhất bar.
Hồng Thiên Vân bưng ly rượu trên tay, hướng mọi người nói "Nào, mừng lão đại về nhà, chúng ta cạn chén, hôm nay nhất quyết không say không về"
"Tốt!" ba người cười lớn nâng ly uống cạn, lâu rồi bọn họ mới có dịp tụ tập, không thỏa thích uống một phen thì thật có lỗi với bản thân rồi.
Ung Viên Trương nhìn nhìn Lục Lâm Thiên, một dạng hoa si nói "Không thể không nói, em vẫn thích nhìn lão đại trong bộ dạng này hơn, vừa soái vừa phóng khoáng, thật là mê chết người không đền mạng"
Lục Lâm Thiên một cước đá bay "Cút, anh không có khẩu vị nặng như vậy, mày mà còn đưa vẻ mặt ấy tới liền đừng nghĩ sau này có ngày bình thản, bên Thiên Nhai vẫn đang thiếu người lãnh đạo đấy"
Nghe tới hai chữ Thiên Nhai, Ung Viên Trương vội vàng rụt cổ, khuôn mặt xanh mét lắc đầu lia lịa.
Lưu Dĩnh Hương có vẻ rất thích Ung Viên Trương bị hố nên cao hứng dị thường, anh vỗ vỗ vai Ung Viên Trương ngoác miệng cười to nói "Hắc hắc, tiểu Trương Trương của chúng ta có lẽ vẫn còn nhớ tình cũ nha, không bằng lão đại bảo tiểu Mỹ ly hôn với tiểu tử vô dụng kia đi, để tiểu Trương Trương có cơ hội tiếp cận lần nữa..."
Lời này vừa ra, không chỉ Ung Viên Trương mà cả hai người Lục Lâm Thiên, Hồng Thiên Vân cũng biến sắc.
Lục Lâm Thiên co giật khóe miệng thẳng tay đánh bốp một phát vào gáy Lưu Dĩnh Hương, miệng mắng to "Thằng nhãi chết tiệt, mỗi lần mày nói chuyện anh đều cảm thấy điểm điểm không an toàn, mày có gan thì tự đi mà nói với tiểu Mỹ, mấy ngày không gặp lá gan của mày liền mập lên đến độ dám bứt râu hùm rồi à"
Lưu Dĩnh Hương nuốt ực một ngụm nước miếng, lắc đầu như đánh trống bỏi, xém chút anh liền quên mất tiểu Mỹ là bà la sát, nhân vật thứ hai tuyệt đối không thể trêu vào sau lão đại.