"Phòng của anh đây" Liễu Thanh Vi chỉ vào một căn phòng nằm trên lầu hai, phía đối diện còn một phòng khác, nhìn diện tích biệt thự thì có lẽ cũng chỉ có hai phòng ngủ này là hợp cách, vậy thì chắc chắn nó là của cô rồi, Lục Lâm Thiên nhàn nhạt liếc mắt nhìn một chút rồi gật đầu tiến vào phòng mình.
Trang trí khá đơn giản, một chiếc giường lớn và một cái tủ đồ cỡ trung, toàn bộ căn phòng đều được bao phủ bởi màu lam nhạt nhẹ nhàng, vừa lộ vẻ tùy ý lại có chút gì đó tinh tế dịu dàng, gọi là phòng ngủ thuần túy quả không sai điểm nào.
Anh không có yêu cầu quá nhiều nên vừa ý ngay tắp lự.
"Cô đợi tí, tôi dọn đồ đạc một chút rồi sẽ xuống nấu ăn, trong tủ lạnh vẫn còn thức ăn chứ?" Anh vừa kéo quần áo trong va li ra cất vào tủ vừa dò hỏi, thật ra người có thể ăn được thức ăn do anh nấu đều đếm được trên một bàn tay, mà mấy người đó hầu hết chỉ ăn được một hai lần...
Lần này tìm được chỗ ở này, cùng với thiếu nữ xinh đẹp động lòng người, xem như anh phá lệ đi, dù sao cô cũng không biết thân phận của anh...
Đang thẫn thờ nhìn ngắm anh chăm chú dọn đồ, bất chợt nghe câu hỏi cô liền giật mình, thầm mắng không có tiền đồ một câu cô ho khan nói "Khụ... còn, vẫn còn rất nhiều."
Anh dừng tay, hai đường chân mày rậm thoáng cau lại, quay sang hỏi cô "Cô không biết nấu ăn, vậy chuẩn bị nhiều đồ ăn vậy để làm gì? Chẳng may tôi không tới thuê, cũng không có người khác tới thuê, vậy chẳng phải đống đồ ăn đó sẽ hỏng sao?"
Cổ họng cô nghẹn lại, ấp úng không biết trả lời làm sao, muốn nói cô chỉ vừa mua hôm qua, định vài ngày tới sẽ dẫn bạn thân về mở tiệc nho nhỏ, nhưng nhìn ánh mắt không vui của anh, không hiểu sao cô lại không giải thích ra miệng được, chỉ có thể cúi đầu nhận tội, như tiểu nữ nhân làm sai đang đợi phạt.
Thấy cô uy khuất chu môi, nội tâm của anh mềm đi đôi chút, giọng nói không còn nặng nề như vừa rồi nữa "Nghe đây, tôi không hy vọng sau này sẽ xuất hiện tình huống lãng phí như vậy nữa, rõ chưa?"
"Rõ!" Đầu nhỏ gật gật ra vẻ đã hiểu, anh lúc này mới hài lòng tiếp tục dọn quần áo, xong đâu đó hai người cùng xuống phòng bếp, anh chuẩn bị đồ ăn để nấu nướng còn cô thì cầm một bịch snack ra phòng khách bật tivi xem.
Vừa ăn vừa xem tivi đôi khi cô lại ngoái cổ nhìn anh đang bận bịu, vầng trán đổ mồ hôi vì sức nóng tỏa ra từ bếp lửa, cái tạp dề màu vàng lợt chục năm cô không xài đeo vào người anh, trông vừa buồng cười vừa đáng yêu.
Đôi mắt to tròn ngập nước hơi có phần si mê, trong đầu lại nghĩ "người ta nói không sai, đàn ông lúc nấu nướng mới là đẹp trai nhất.."
Cảm thấy không khí hơi yên ắng, cô liền mở miệng hỏi "Anh là người ở đâu?"
Động tác tay của anh không đình chỉ, miệng khẽ nhếch chậm rãi đáp "Tôi vừa ở bên nước ngoài về"
"Sao anh không ở với người thân mà lại đi thuê trọ?" Cô ngây ngô hỏi tiếp, bất quá rất nhanh cô liền thấy được vẻ mặt anh trầm xuống, chỉ có trong mắt anh xẹt qua tia ưu thương là cô không thấy được.
Biết mình lỡ lời chọc vào điều gì đó không hay, cô tính sửa câu hỏi nhưng giọng anh đã vang lên "Tôi không có người thân..."
Quả nhiên! Cô hận không thể tự tát mình vài cái bạt tai, chất giọng ngọt ngào dễ nghe mang theo vài phần áy náy "Xin lỗi, tôi không cố ý..."
"Không việc gì, người hỏi tôi câu này không ít, sớm quen rồi."
Cô gật gật đầu không nói gì thêm, không khí trở lại trạng thái trầm mặc khó chịu.
Rất lâu sau, bỗng dưng hai người đồng loạt lên tiếng, phá tan không khí u ám "Có thể ăn rồi/Anh nấu xong chưa" Nhưng lại rơi vào không khí xấu hổ khác.
Dường như ông trời trêu ngươi chưa đủ nên quyết định bồi thêm một lần nữa "Cô đi chuẩn bị chén/Tôi đi lấy chén"
Anh thì không sao cả, chỉ mỉm cười nhìn cô, còn cô da mặt vốn dày tự nhiên hôm nay dở chứng, rõ ràng xoát cái hồng tới tận mang tai, rất khả ái. Tay chân mảnh khảnh vội vội vàng vàng chạy vào trong bếp cầm lên hai cái chén và hai đôi đũa che giấu đi sự xấu hổ của mình.
Có điều càng làm vậy anh lại càng cười tươi hơn, ý vị trêu chọc mười phần, cô cắn cắn môi trừng mắt nhìn anh, vùng cổ cao non mịn cũng đã ửng đỏ, nhìn qua cực kỳ mê người, chính người không tiếp cận nữ sắc như anh cũng hai mắt thẳng băng, trong đầu chợt nảy ra ý niệm muốn cắn lên đó một cái.
Ngay lập tức anh đánh rớt ý định đó ra khỏi đầu, thầm nghĩ định lực của mình sao lại trở nên kém cỏi như vậy.
Lắc lắc đầu, anh bưng mấy dĩa đồ ăn còn đang bốc khói nghi ngút lên bàn ăn, chỉ cần nhìn qua cô liền chảy nước dãi, bao nhiêu xấu hổ bay biến đi nơi nào không hay.
"Hấp dẫn quá!" Nhịn không được buộc miệng một câu, cô gấp gáp cầm đũa muốn gắp một miếng ăn thử, ai ngờ bị anh dùng đũa gõ nhẹ một cái lên mu bàn tay, giọng điệu ghét bỏ nói "Đi rửa tay!"
Cô dẫu môi khó chịu, bất đắc dĩ phải buông đũa chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh, rửa sạch tay sau đó chạy về bàn ăn, tốc độ khỏi phải nói có bao nhiêu nhanh.
Anh bật cười nhìn cô hấp tấp nhét đồ ăn vào miệng, vẻ mặt hạnh phúc được ăn ngon không hề giả dối kia thật sự là muốn mệnh người, sao có thể đáng yêu như vậy được.
"Từ từ thôi, tôi nấu khá nhiều, ăn hết vẫn còn trong bếp."
Nuốt thật mạnh xuống bụng, miệng đầy dầu mỡ của cô ngoác ra, cười tươi vô cùng "Anh không biết, buổi sáng tôi còn chưa có ăn gì, hiện tại rất đói bụng, đồ ăn anh nấu lại cực kỳ ngon, tôi chưa từng ăn qua đồ ăn ai nấu ngon như vậy, anh mà không làm đầu bếp thì thật là lãng phí"
Anh mím môi nửa thật nửa đùa nói "Đồ ăn tôi nấu vốn không phải ai cũng được ăn nên tôi không thể là đầu bếp, cô là người rất may mắn vì từ đây về sau sẽ được ăn đồ tôi nấu mỗi ngày, nên hạnh phúc đi"
Cô còn rất phối hợp, một dạng chân chó nói "Phải phải, tôi đang rất hạnh phúc đây, quyết định cho anh thuê quả nhiên là quyết định đúng đắn nhất trong đời của tôi"
Nói xong, miệng cô lại phồng lên như hai cái bánh bao nhỏ, cặp mặt híp lại thành đường chỉ mỏng, trông cực kỳ vui vẻ.
Anh lắc đầu cười cười, tiếp tục với công cuộc ăn uống của mình.
Hai người ăn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã giải quyết xong đống đồ ăn trên bàn, cô lên phòng thay quần áo chuẩn bị đi làm ca chiều, còn anh thì loay hoay rửa chén dĩa, dọn dẹp bãi chiến trường.
Cô mặc một chiếc váy liền thân để lộ thân hình đường cong chữ S tuyệt hảo của mình, hai chân đi một đôi giày vải gọn gàng, bước ra khỏi nhà cô quay đầu nói "Tôi đi đây!"
Có điều, vừa ra khỏi nhà chưa được mười giây thì một tiếng sét vang vọng trên trời cao, từng giọt nước nặng nề rơi xuống, sau đó là cả một cơn mưa lớn ào ào trút xuống.
Cô hôm nay quay về không có đi xe, bởi vì bạn cô đã mượn xe đi có việc nên cô phải ngồi taxi về nhà, bây giờ cũng vậy, phải bắt taxi tới chỗ làm...
"Đừng làm vậy chứ..." Liễu Thanh Vi khóc không ra nước mắt, đứng chết trân ở dưới mái vòm cổng vào biệt thự.
Ở trong nhà, Lục Lâm Thiên cau mày nhìn ra cửa sổ, miệng lẩm bẩm "Cô gái nhỏ này..."
Anh nhanh chân bước về phòng ngủ của mình, lát sau đi ra với cây dù trên tay, cũng không hiểu sao nó lại nằm trong vali của anh, vừa nãy dọn đồ thì thấy.
Đứng dưới mái vòm, cô than ngắn thở dài, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, một thân ảnh cao ngất đội mưa đang dần dần đi tới, nhìn anh tay cầm ô, tay xỏ túi quần, bộ dạng bước đi khoan khoái, trái tim nhỏ bé bùng bùng nhảy mạnh, hai mắt sáng ngời như hai vì sao giữa bầu trời đêm.
Khi hai người đã đối diện nhau, anh cúi đầu nhìn cô chậm rãi nói "Đi thôi, tôi mang cô đi đón xe."
Cô gật đầu trong vô thức, thế là hai người song song bước ra khỏi cổng, vì tầm che mưa của dù khá nhỏ nên thân hình của cả dán sát vào nhau, có thể nghe thấy nhịp thở đều đều và cảm nhận được hơi ấm từ đối phương.