Bốn người đang trò chuyện vui vẻ thì bị một sự tình đang diễn ra ở góc đại sảnh thu hút.
"Là các bang phái nhỏ ở M tụ tập, nhìn xem, là Đại Đầu, Ma Ngưu và..." Hồng Vân Thiên thích ý nói đến giữa chừng thì bỗng ngưng lại, bởi vì anh cảm thấy không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo dị thường, quay đầu nhìn sang bên cạnh thì thấy sắc mặt âm u đáng sợ của lão đại Lục Lâm Thiên, hàn khí đậm đặc tích tụ trong đôi mắt sâu thẳm kia như muốn chôn vùi người ta vào hầm băng vạn năm, cực kỳ đáng sợ.
Hai người còn lại cũng nhận ra điểm không thích hợp ở Lục Lâm Thiên, Ung Viên Trương nuốt một ngụm nước bọt nhỏ giọng dò hỏi "Lão đại?"
Lục Lâm Thiên không trả lời, hay nói đúng hơn là anh không nghe thấy, hiện tại tầm mắt của anh chỉ tập trung vào thân ảnh ở trung tâm bàn tiệc, thân ảnh nhỏ nhắn mảnh khảnh mặc váy liền thân đang bưng ly rượu cười nói vui vẻ với đám đàn ông xung quanh, tên nào cũng điệu bộ ngã ngớn đùa giỡn cô.
Không hiểu sao một cỗ khó chịu tức giận xông lên đầu anh, mặc dù nói hai người chỉ vừa gặp nhau một buổi sáng, ăn cùng nhau bữa cơm, nhưng cô lại là người đầu tiên khiến anh có cảm giác thích thú, loại không khí giống như gia đình lúc ăn cơm đó tuyệt đối anh chưa từng gặp qua... Vì vậy mới có chuyện anh đem ô dù cho cô lúc rời khỏi biệt thự, cô cũng là khác phái đầu tiên nhận được sự quan tâm đặc thù đó từ anh.
Vậy mà lúc này cô lại ngồi bồi tiếp với một đám đàn ông nhếch nhác không ra gì? Cả cái dù anh đưa cũng vứt đi luôn rồi?
Khốn kiếp, lại dám vứt đồ của anh? Đúng là chán sống rồi phải không?
Sát khí tỏa ra từ người anh càng thêm lãnh lệ, đến nỗi ba người Hồng Thiên Vân cũng nhao nhao tránh xa một chút, không hiểu nổi anh đây là làm sao.
Lưu Dĩnh Hương hết nhìn xuống đại sảnh rồi lại nhìn Lục Lâm Thiên, dù không hiểu lão đại khó chịu vì cái gì nhưng nhất định liên quan tới đám người bên dưới, cặp mắt anh bỗng chốc sáng ngời, mở miệng nói nhanh "Lão đại có muốn nghe bọn họ nói gì không? Em sẽ sai người lắp đặt thiết bị nghe lén"
Hồng Thiên Vân và Ung Viên Trương nghe vậy lập tức đen mặt, tên ngu ngốc này nghĩ lão đại là ai, sao lại làm loại chuyện như vậy được, vừa định mắng to thì ai ngờ Lục Lâm Thiên lại gật đầu đáp ứng "Nhanh lên!"
Hai người trợn mắt nhìn nhau, còn Lưu Dĩnh Hương thì xuân phong đắc ý trương bộ mặt thiếu đánh nhìn hai người, khiến cả hai nghiến răng nghiến lợi nhưng không làm được gì.
Hiệu suất làm việc của Lưu Dĩnh Hương khá nhanh, chưa đầy năm phút tất cả đã được giải quyết xong, giọng nói của đám người dưới sảnh vang lên bên tai Lục Lâm Thiên.
"Mạn Đà La, điều kiện của tôi đưa ra không tồi chứ hả, cô cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi, lại lăn lộn trong hắc đạo tuyệt đối cũng cần một người đàn ông để dựa dẫm, buổi tối còn làm ấm giường nữa chứ... ha hả?"
Liễu Thanh Vi nhìn gương mặt trung niên có vết sẹo dài từ trán xuống gò má, lại nghe thấy lời ông ta nói liền nhịn không được một trận buồn nôn, may mắn được cô nhịn xuống, ngoài mặt vẫn giữ vẻ tươi cười, chỉ có đôi mắt là lạnh băng "Thật xin lỗi, tôi chưa từng có ý nghĩ phải dựa vào đàn ông, vả lại giới hắc đạo không phải đều coi trọng nắm tay ai cứng hay sao?"
Có vẻ đã đoán trước cô sẽ trả lời như vậy nên Lâm Đại Đầu không có chút nào ngoài ý muốn, vẫn bình tĩnh cười nhạt nói "Quả nhiên là Mạn Đà La, không sai, chính xác như cô nói, hết thảy đều dựa vào nắm đấm mà nói chuyện,..."
Ngừng một chút gã nói tiếp "Nhưng cô có chắc nắm đấm mình đủ cứng không?"
Lời này vừa ra, không khí toàn trường lập tức trở nên căng thẳng, đám tiểu đệ đứng sau lưng Liễu Thanh Vi nghiêm mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hai phe phái đối diện. Tại nơi này họ chính là bị hai kẹp một, xác định tới đây ngay từ đầu đã là một quyết định hết sức nguy hiểm.
Liễu Thanh Vi nheo mắt chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nhìn lướt qua Lâm Đại Đầu và thanh niên ngồi cãnh lão, người từ đầu đến giờ vẫn chưa hề lên tiếng, miệng nhỏ hé mở "Xem ra chúng ta không có cùng tiếng nói, chuyện hôm nay chấm dứt ở đây, cáo từ!"
Vừa định xoay người rời đi thì bất ngờ một trận lửa nóng từ bụng dưới dâng lên, như thể có hàng ngàn hàng vạn con kiến bò trong người, cực kỳ khó chịu, thân là người trong hắc đạo, cô lập tức nhận ra mình gặp phải vấn đề gì.
Nhưng từ khi bắt đầu cô đã luôn chú ý, cẩn thận đến không thể cẩn thận hơn, trong rượu tuyệt đối không có vấn đề, người của Thiên Thượng Nhân Gian không có khả năng phối hợp với loại tiểu thế lực như Đại Đầu được, vậy thì tại sao?
Bất giác cô nhớ đến lúc mình tiến vào đại sảnh, Phàm Lữ Kiên có đưa cô một cái khăn để lau nước mưa dính trên mặt...
Tức khắc cô không dám tin quay đầu nhìn thân tín bao năm của mình "Vì sao lại làm vậy?"
Phàm Lữ Kiên cắn môi cúi đầu, hai tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt, cô tuyệt vọng, thất vọng nhìn anh, anh lại càng không có mặt mũi nào nhìn cô.
Trên lầu cao, Lục Lâm Thiên thu hết mọi thứ vào trong mắt, cũng nghe được lời bọn họ nói, cụ thể đã đóa được chuyện đang xảy ra rồi, anh thầm mắng "Ngu ngốc, tiểu nha đầu sao không kiếm việc gì có ích để làm, mà phải giam mình vào vũng nước đục không lối thoát này chứ?"
Nói thì nói vậy, nhưng anh lại dùng tốc độ nhanh đến cực hạn lao xuống đại sảnh, ba người bên cạnh chưa kịp tiêu hóa câu chuyện thì anh đã biến mất khỏi căn phòng rồi.
"Chết tiệt, mau đuổi theo lão đại, sắp có trò hay để xem rồi..."
"Hai cậu có thấy không, lão đại chính là vì một nữ nhân mà phát hỏa đấy, hắc hắc"
"Cô gái đó đúng là xinh đẹp thật"
...
Lâm Đại Đầu từ trên ghế đứng dậy, vỗ vỗ tay, cười đến cực kỳ dâm đãng "Khặc khặc, không ngờ đúng không, có một điều chưa nói cho cô biết, lăn lộn ở thế giới ngầm không chỉ có nắm đấm cứng mà tài chính cũng phải dồi dào nữa... Cô còn non lắm!"
Lúc này cho dù là đám tiểu đệ của Liễu Thanh Vi cũng đã nhận ra vấn đề rồi, lập tức có một người tức giận run người mắng "Phàm Lữ Kiên, mày thật đúng là không bằng súc sinh, các huynh đệ, giết hắn!!"
Tuy nhiên, không đợi bọn họ kịp động thủ thì trong đám tiểu đệ chợt một vài tên biến hóa sắc mặt một lúc liền bất ngờ rút dao găm hướng đồng bạn đang hùng hổ đâm tới, rất hiển nhiên không chỉ một mình Phàm Lữ Kiên là bị mua chuộc.
"A!! Bọn mày, bọn mày làm gì???"
"Khốn kiếp, bọn súc sinh này, tao giết... A!!"
"Đừng... chúng ta là huynh đệ..."
Tiếng la thảm thiết vang lên trong góc đại sảnh, cũng không ai để ý đến, chuyện này diễn ra gần như là thành thói quen rồi, với lại quán bar có bao nhiêu rộng chứ, cũng không có mấy người nghe thấy được.
Chẳng mấy chốc chỉ còn mình Liễu Thanh Vi cô độc trước bầy lang sói, bất chợt một loại cảm giác tuyệt vọng bất khuất ập đến, cô cắn răng, dù có phải chết ở đây cũng phải mang theo vài cái đệm lưng, trước khi thuốc hoàn toàn ngấm liền cắt cổ tự sát là xong.
Chỉ là tiếc nuối cha mẹ thân yêu còn không biết cô đã chết như thế nào, những món ăn tuyệt ngon do người đàn ông kia nấu, không thể ăn thêm lần nào nữa... Sao cô lại nghĩ tới anh vào lúc này nhỉ?
Từ đằng xa, trông thấy thân hình mỏng manh kiên cường, trái tim anh hung hăng nhói lên một cái, lửa giận càng bốc cao hơn nữa.
Chỉ một cái chớp mắt anh liền xuất hiện giữa vòng vây của đám Lâm Đại Đầu, đứng trước mặt cô như ngọn thương thẳng tắp, vĩnh viễn bất động nguy nga.
Liễu Thanh Vi giật mình ngẩng đầu nhìn lên, là anh! Sao anh lại có mặt ở đây? Nhìn lửa giận tràn ngập trong mắt anh, vừa giống tức giận cô vừa giống thương xót cho cô.
Bỗng chốc bao nhiêu tuyệt vọng tiếc nuối liền bay biến đi đâu mất, chỉ còn lại là ủy khuất, thương tâm của tiểu nữ nhân cần được che chở, bị hạ dược không nói, nhưng lại bị người mình tín niệm nhất phản bội, đả kích trong lòng cô không cần nói cũng biết nó trầm trọng tới mức nào, cảm giác cả thế giới đều quay lưng với mình tuyệt đối không hề dễ chịu.
Dù là vậy cô vẫn rất bướng bỉnh kiên cường nhìn anh, chẳng hiểu sao cô lại vừa muốn chỉ duy nhất mình anh mới được thấy mình yếu đuối, lại vừa không muốn anh thấy được mặt mềm yếu trong con người mình. Có lẽ đây là cảm xúc nhất thời khi có người bất chấp nguy hiểm đứng ra che chở cho mình đi...
Lâm Đại Đầu cho tới bây giờ mới kịp phản ứng, sắc mặt gã khó coi trừng Lục Lâm Thiên quát "Tiểu tử, không biết có những việc không thể làm anh hùng được hay sao?"
Anh như không nghe thấy, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đối diện, khoảng cách hai người rất gần, chỉ chừng một gan tay là chạm vào nhau rồi "Cây dù đâu rồi?"
Cô kinh ngạc chớp mắt, vì không hề đoán được anh sẽ hỏi về món đồ kia, vừa định trả lời thì đã nghe anh nói tiếp "Đồ vật của tôi, hoặc đã được tôi nhìn trùng thì chỉ có tôi mới được phép làm hỏng, cho dù là vứt bỏ cũng là do chính tay tôi vứt bỏ, nó không được tự tiện bị người khác làm mất, bằng không tôi sẽ tức giận, mà tôi tức giận hậu quả... vô cùng đáng sợ"
Một câu nói hai nghĩa, cô nghe chỗ hiểu chỗ không, nhưng gần như là cần hiểu chính cô cũng hiểu được rồi... nhìn đôi mắt thâm thúy tang thương của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, đầu cúi thấp xuống miệng lí nhỉ trả lời "Trước khi vào bar tôi đã nhờ người cất cẩn thận rồi, vì sợ sau khi vào trong gặp chuyện sẽ lạc mất..."
Nháy mắt lửa giận trong đầu anh thoáng tiêu tan một phần, có điều giây tiếp theo nó lại bộc phát trở lại.
Liễu Thanh Vi đột nhiên mất hết lý trí nhào vào trong người anh, hai tay ôm cổ, còn hai chân thì quấn chặt eo anh, không khác gì con bạch tuột không xương đang ở trên lò hấp.
Đáng chết! Sao anh lại quên mất cô đã bị đánh thuốc chứ?
Anh nổi giận gầm lên "Dọn dẹp lũ cặn bã này cho anh,... còn thằng nhãi này thì bắt lại, chờ anh trở về giải quyết"
Nói giữa chừng anh nhìn thoáng qua Phàm Lữ Kiên, khí thế khủng bố ép chặt khiến anh ta không thở nổi, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân, thầm nghĩ người đàn ông trước mặt quá kinh khủng.
Lời vừa dứt anh liền đạp văng mấy tên đứng chắn đường, lực đạo không hề giữ lại, trực tiếp đá bay mấy tên đó ra xa hơn chục mét, xương cốt tan vỡ, chết không thể chết hơn được.
Anh vốn là vậy, là con quỷ giết người không ghê tay, cuộc sống trước kia của anh vốn là địa ngục, là máu tanh, là đi đi lại lại giữa vô tận hoảng sợ tuyệt vọng của kẻ thù...
Đám Lâm Đại Đầu còn đang ngây người kinh hãi thì đã thấy ba thân ảnh cao lớn nhảy bổ tới, sau đó là trận trận tiếng kêu la thảm thiết, máu tươi nhiễm đỏ một góc bar, rất nhanh liền được lau chùi cẩn thận, còn xác chết thì được đem đi tiêu hủy...
Còn Lục Lâm Thiên anh thì mang theo thân hình nóng bỏng trong người lên xe taxi, chạy thẳng về phía khu biệt thự Tân Nguyên.
Sư phó tài xế nhìn vào gương chiếu hậu, vô tình bắt gặp ánh mắt giết người của anh liền trở nên thành thật, tập trung lái xe, trong miệng không ngừng cầu khẩn sao lại gặp hung thần đáng sợ như vậy cơ chứ...
"Chạy nhanh lên!" Bất thình lình nghe giọng nói mệnh lệnh phía sau, sư phó giật bắn người khó khăn mở miệng "Nhưng..."
Nói còn chưa hết câu thì một sấp tiền mặt chừng hai ngàn chìa lên, gã lập tức hưng phấn đè chân ga mà dẫm, hận không thể có hai chân ga để chạy được nhanh hơn.
Ngồi ở ghế sau, khuôn mặt của Lục Lâm Thiên ngày càng đen, trong lòng thật nhịn đến khổ, tà hỏa bốc lên so với cô dính xuân dược không hề thua kém.
Vật nhỏ này từ ôm chuyển sang sờ loạn, rồi lại hôn khắp mặt anh, miệng mũi mắt cổ ngực, đều hôn hôn hít hít, cặp mông mềm nhũn kia cứ hướng tiểu đệ của anh ma sát, nếu không phải có lớp quần ngăn cách, chưa biết chừng đã đại náo dây dưa một phen rồi.