Chương 89: Hóa giải

Chương 89 Hóa giải

Hai tên sứ giả ngạc nhiên đến độ sững sờ, không ngờ Vô Kỵ lại có thể tài tình hoá giải thế công của chúng mà còn vận dụng võ công ghi trên Thánh Hỏa Lệnh thâu gồm bốn tấm thẻ một cách thần tình như thế. Chúng đâu có biết là võ công bọn chúng chỉ là dựa trên tầng thứ nhất của Càn Khôn Đại Nã Di tâm pháp mà thôi. Còn Vô Kỵ thì chàng đã hoà hợp được cái biến hóa của võ công Hoả Lệnh với tầng thứ bảy của Đại Nã Di tâm pháp rồi. Võ công của chàng còn biến hóa hơn của bọn chúng gấp mười mấy lần.

Bá Đa sứ thấy hai tên kia bị đoạt mất bốn tấm thẻ một cách nhanh chóng như thế thì nàng sợ hãi, nắm chặt hai tấm thẻ trong túi cho chắc ăn rồi vội vã nhẩy trở về thuyền ngay. Khi nàng ta bỏ chạy tới giữa cầu thì Vô Kỵ bèn rút hai tấm thẻ ra mà phóng luôn vào túi áo nàng. Hai tấm thẻ đó bắn trúng ngay đuôi của hai tấm thẻ trong túi áo nghe một tiếng “cooong!”, chúng dội xuống trúng ngay tấm ván gỗ nghe một tiếng “kịch!”, rồi chúng bắn trở về trong tay Vô Kỵ tức thì.

Còn hai tấm thẻ kia bị đẩy mạnh tuột khỏi tay nàng Bá Đa, xuyên thủng túi áo nàng ta, bay ra trúng mạn tàu nghe một tiếng “binh!”, dội ngang vào cái cột buồm một tiếng “cắc!”, rồi chúng cũng bắn trở về trong tay Vô Kỵ luôn. Thế võ trông bình dị nhưng lại mang biết bao biến hoá, tính toán chi li đứng mức, nếu không biết tới tầng cao của Đại Nã Di thần công thì nhất định không sao hành sử được.

Vô Kỵ đứng yên một chỗ mà ra chiêu phóng thẻ thần tốc, “kinh cooong”, “lắc cắc”, “bình bịch” mấy tiếng, trong chớp nhoáng đã lấy được hai tấm thẻ lệnh trong tay Bá Đa sứ từ đằng xa rồi. Bá Đa sứ hoảng sợ cho tài nghệ của Vô Kỵ, vừa run rẩy bước lên tàu chính là qụy ngã ra liền. Còn hai tên Phi Châu với Trung Đông sứ thì mặt mũi nhợt nhạt (mặt tên Trung Đông thì thấy ngay, còn mặt tên Phi Châu vì đen thui khó biết, chỉ thấy con mắt hắn trợn lên trắng dã như miếng băng nằm trên mũi hắn), chúng nằm mơ cũng không thể ngờ là chỉ có hai thế võ mà Vô Kỵ đã lấy hết cả sáu tấm Thánh Hỏa Lệnh trong tay chúng một cách dễ dàng như thế. Chúng lấm lét nhẩy về tàu, rút cầu, ra lệnh nhổ neo đi ngay.

Khi tiếng tù và nổi lên, báo hiệu con tàu bắt đầu di chuyển thì Vô Kỵ các người cùng đổ xô ra thành tàu nhìn qua chiếc tàu kia mà ngóng chờ. Sau đó mọi người đều thở dài. Tiểu Chiêu vẫn biệt tăm, không thấy xuất hiện. Hai con tàu từ từ cách xa. Triệu Mẫn, Chỉ Nhược ngó qua con thuyền lớn một lần cuối rồi lắc đầu chầm chậm đi xuống khoang thuyền.

Nhưng Vô Kỵ thì không thể bỏ đi cho được. Chàng bần thần đứng yên trên mạn thuyền, con mắt dính sát trên chiếc thuyền lớn đang từ từ lìa xa, mà trong lòng chỉ mong mỏi thấy được một bóng hình của ai đó – một hình dáng của người nữ tử trẻ thơ, có đôi mắt xanh mơ, có hai má lúm đồng tiền…

Khi hai con thuyền đã cách nhau khá xa rồi mà Vô Kỵ vẫn còn đứng trông ngóng. Mắt chàng vẫn thẫn thờ nhìn theo con thuyền nhỏ dần, vô phương, tuyệt vọng. Bỗng nhiên chàng mở mắt lớn ra, nhướn người lên. Rõ ràng là Tiểu Chiêu đang chạy ùa ra sau thuyền, dáo dác nhìn quanh như tìm kiếm. Thấy nàng, Vô Kỵ mừng rỡ, chàng đưa tay lên vẫy nàng ngay.

Khi nhận ra người vẫy chào là Vô Kỵ thì Tiểu Chiêu liền khóc oà lên. Nàng không dơ tay vẫy chào lại mà chỉ ôm mặt nhìn chàng rồi khóc nức nở. Mắt của Vô Kỵ rất sắc bén nên chàng thấy hết cả những dòng lệ tuôn ra không ngớt từ đôi mắt xanh lơ trên khuôn mặt non trẻ của nàng. Chàng cũng không cầm lòng được mà hai mắt rưng rưng theo. Hai người cứ đứng trên mạn thuyền nhìn nhau không rời, không nói một lời, mắt mờ lệ, lòng tan nát.

Từ hai cặp mắt tràn ngập nước mắt đó, cả hai người đều cố nhìn nhau cho rõ từng nét mặt, cố thu nhập hình dáng của nhau cho kĩ vào tâm hồn. Chỉ còn một vài giây phút nữa là mỗi người một nẻo, cách biệt muôn trùng, mất nhau vĩnh viễn, sau đó chỉ còn hình bóng của người xưa là còn giữ lại trong nhau mà thôi. Mà cái hình bóng đó cứ từ từ nhỏ đi theo khoảng cách, từ từ mờ đi với con tàu.

Chợt Vô Kỵ thấy Tiểu Chiêu mấp máy cặp môi, nhìn chàng chăm chăm rồi nói những gì mà chàng đoán không ra được. Chàng vội lau nước mắt, nhíu mày cố nhìn cho rõ hơn, nhưng có lẽ vì hai người đã cách nhau quá xa, mà nàng thì chỉ thì thầm nói nhỏ, nên chàng vẫn không sao biết ra là gì. Chàng chỉ biết là cặp môi nàng, dưới đôi mắt xanh mơ đầy nước mắt, lập đi lập lại hai ba lần chỉ một câu ngắn gọn mà thôi. Ngó nhau mà không nói gì được với nhau, cả hai đều chơi vơi, đau khổ. Vậy mà hai người vẫn đứng đó nhìn nhau, cho tới khi con tàu chỉ còn là một vết nhỏ ở chân trời…

Thốt nhiên một cơn gió biển đưa tới làm Vô Kỵ lạnh mình. Rõ ràng là tiếng nói của Tiểu Chiêu, theo làn gió thổi, qua đợt sóng đẩy, vang tới tai chàng, nghe rõ mồn một. Câu nói vĩnh biệt đó, câu mà Tiểu Chiêu thì thầm nói đi nói lại hai ba lần đó, câu mà nàng tha thiết nói lên trong cơn khóc ròng đó, chỉ là ba tiếng, không sao lầm được:

– “Ta… yêu… ngươi…”

Biết ra rồi thì Vô Kỵ cảm thấy rung động và thương tâm khôn cùng. Chàng bèn vận hơi gào lên một tiếng thật lớn:

– Tiểu… Chiêu….!!!

Tiếng kêu của chàng vang lên như sóng ầm bão táp, khí lực hùng hậu khiến âm ba lan ra khắp bốn bể chân trời, mang theo nỗi thương nhớ vô vàn, dội vang lòng thương đau ghê ghớm. Gào lên một tiếng như trời gầm sét nổ xong, Vô Kỵ vừa nhìn cái chấm đen nơi viễn xứ, vừa hồi họp đưa tai lắng nghe với hi vọng một tiếng nói mong manh, oanh vàng nào đó vọng lại đáp lời chăng? Nghe ngóng một chút thì mặt chàng chợt nhiên thay đổi hẳn đi, nửa vui mừng, nửa đau sót.

Từ nơi góc biển xa xôi đó, vi vu dội lại câu trả lời…

Câu trả lời này đáng lẽ phải được thủ thỉ, thề hứa với nhau từ lâu rồi kìa. Câu trả lời này đã bao lâu bị dồn ép và ấp ủ, bây giờ chỉ được nói ra trong phút cuối chia li đầy nước mắt. Câu trả lời này thay thế cho một niềm thương nỗi nhớ âm thầm và lặng lẽ nhưng lại dào dạt và triền miên. Câu trả lời này tượng trưng cho một khối tình nồng nàn, đằm thắm vậy mà trời khiến nên nó không trọn vẹn, thiếu thăng hoa. Câu trả lời này chất chứa bao nhiêu hoài bão ngập lòng, mong mỏi khôn nguôi để rồi dứt ngang trong nuối tiếc giữa đời. Câu trả lời này là tiếng thì thầm ưu ái đã được thốt lên nhiều lần từ miệng nữ hài băng trinh trong những đêm khuya thanh vắng, trằn trọc nhớ thương. Câu trả lời này có lẽ gói cuộn hết một trời tâm của người nữ tử cô đơn, vô cùng bất hạnh mang tên Tiểu Chiêu. Câu trả lời đượm vẻ đau thương, đầy ắp mối chân tình của người thiếu nữ ấy, chỉ nằm gọn trong ba tiếng cuối cùng:

– Ta… yêu… ngươi…

*

  • *

Tàu đi trên biển hai ngày thì hôm đó nó đi qua một hải đảo nhỏ với cây cối um tùm. Linh Nhi – lúc này nhờ được chữa trị cẩn thận nên đã khá hơn trước tuy nàng vẫn còn yếu, chưa đi lại được – nằm trên khoang thuyền, thấy mấy con nai tơ, dê núi đang ngậm cỏ, ngơ ngác đứng nhìn thì nàng thích quá. Nàng bèn quay qua nói nhỏ với Vô Kỵ:

– A Ngưu đại ca, mấy hôm nay trên biển chán lắm, hôm nay mình lên đảo chơi đi.

Vô Kỵ, vẫn chưa nói cho nàng biết tên thật của mình vì sợ nàng bị kích ngất có hại cho nàng lúc này, mỉm cười trả lời:

– Nếu ta muốn thì tối nay mình lên đảo ăn uống rồi ngủ trên đảo một đêm cũng không sao. Để ngươi đi bắt một con dê tối nay làm dê nướng. Ăn đồ biển hoài ngươi cũng ngán quá rồi.

Mọi người vỗ tay vui mừng. Vô Kỵ bèn ra lệnh cho tên thuyền trưởng Ba Tư ghé bến.

Tối hôm đó, Chỉ Nhược trổ tài nấu nướng, đãi mọi người món thịt dê ngon lành. Ăn uống no say xong, ai cũng kêu mệt muốn đi ngủ sớm.

Tới nửa đêm, Triệu Mẫn đang ngủ thì bị lay dậy. Nàng mệt mỏi mở mắt ra thì thấy Chỉ Nhược nắm vai mình, vừa lay vừa nói:

– Triệu cô nương mau lên tàu đi ngay đi.

Nàng lờ mờ hỏi Chỉ Nhược:

– Tại sao không chờ đến sáng mai hãy đi? Ủa mà sao ta thấy bần thần không còn hơi sức vậy kìa?

Chỉ Nhược nói nhanh:

– Cô nương không cần phải nói nhiều, mau đi theo ta.

Triệu Mẫn uể oải chống tay ngồi lên, nhíu mày một chốc rồi nhướng mắt hỏi:

– Có phải cô cho ta uống Nhuyễn Cân Tán rồi phải không? Cô tính chuyện gì vậy?

Chỉ Nhược không nói không rằng, kéo người Triệu Mẫn lên, rồi dìu nàng xuống bãi biển. Lúc đó, tên thuyền trưởng Ba Tư đang đứng chờ, hắn nói với Chỉ Nhược:

– Thánh Giáo Chủ ra lệnh cho ta đưa mọi người về đất liền chứ đâu phải chỉ có một mình cô nương này thôi đâu?

Chỉ Nhược khoác tay nói:

– Chúng ta không tin những người ngoại quốc. Ông là người Ba Tư nên chúng ta không muốn đi cùng tàu với ông nữa. Chúng ta sẽ tự tìm cách về đất liền sau. Còn cô nương này là người Mông Cổ, chúng ta cũng không muốn ở gần. Xin ông cứ đưa cô ta về lục địa đi.

Thấy tên thuyền trưởng ngần ngừ thì nàng nói tiếp:

– Ta sẽ chịu hết trách nhiệm sau này. Ông cứ đem cô ta đi. Còn chúng ta thì sẽ nhất định không lên tàu của ông nữa đâu.

Tên thuyền trưởng thấy nàng cương quyết nói những lời báng bổ như vậy thì hắn tức giận, nhưng cực chẳng đã, muốn làm cho xong nhiệm vụ, hắn đành dìu Triệu Mẫn đi. Triệu Mẫn nghe Chỉ Nhược nói thế thì cố ghì người lại, nhưng nàng không đủ sức chống cự nên để tên đó đem lên tàu. Sau đó, hắn bực tức nhổ neo bỏ đi luôn.

Đuổi Triệu Mẫn đi xong, Chỉ Nhược thở dài khoan khoái. Nàng đi lên chỗ nằm của Vô Kỵ cùng mấy người thì thấy ai cũng đang say mê ngủ vùi. Nàng liền móc túi lấy ra một ít Nhuyễn Cân Tán bỏ vào miệng nuốt ngay. Sau đó, nàng bèn ra tay thi hành một cuộc đâm chém, cướp trộm đã có xếp đặt, dự mưu từ trước…

Cảnh giết người đổ máu bắt đầu lúc Chỉ Nhược rút thanh Ỷ Thiên Kiếm mà nàng đã dấu trong một đám cỏ. Rồi nàng tiến tới chỗ Linh Nhi đang nằm ngủ say mà dí mũi kiếm vào ngực Linh Nhi. Chỉ Nhược ngần ngừ nhìn lên khuôn mặt dễ mến của Linh Nhi một tí, rồi với vẻ cương quyết, nàng mím môi đâm thẳng mũi kiếm xuống luôn. Linh Nhi mở choàng mắt ra, lộ vẻ đau đớn, ú ớ một vài tiếng. Chỉ Nhược nhấn mạnh tay xuống một cái nữa. Linh Nhi thở hắt ra, xuội người, hết thở.

Chỉ Nhược lạnh lùng rút kiếm ra khỏi ngực Linh Nhi. Tức thì, máu ùa ra, loang đỏ trên ngực nàng. Sau đó, Chỉ Nhược tiến tới gần chỗ Tạ Tốn nằm, nhặt đao Đồ Long lên rồi đi ra phía sau đồi. Tới một nơi rậm rạp, nàng bèn trở ngược Ỷ Thiên kiếm, với bộ mặt lạnh tanh, nàng đưa mũi kiếm cắt đứt nửa vành tai của mình. Rồi rạch luôn một đưòng dài từ nơi thái dương xuống sau cổ của mình nữa. Để mặc cho dòng máu rỉ ra, nàng vội vã dấu cả hai thanh Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao vào một lỗ hốc bí hiểm ngay kế đó. Xong xuôi, nàng liền chạy về chỗ mình nằm.

Vừa đặt lưng nằm xuống là Nhuyễn Cân Tán đã bắt đầu có tác dụng làm nàng ngầy ngật. Chỉ trong một chốc, Chỉ Nhược gục ngủ thiếp đi…

*

  • *

Trưa hôm sau, con thuyền Ba Tư đã tới đất liền. Tên thuyền trưởng Ba Tư thấy Triệu Mẫn vẫn còn yếu ớt nên hắn phải dìu nàng xuống bãi. Rồi hắn hỏi nàng:

– Cô nương có còn cần ta giúp đỡ gì không?

Triệu Mẫn mệt mỏi lắc đầu. Tên ta bèn từ giã nàng rồi lên thuyền căng buồm đi mất.

Triệu Mẫn đưa mắt nhìn quanh bãi biển, hoang mang không biết mình đang lưu lạc nơi nào. Nhìn xa không thấy một mái nhà, chỉ có rạng cây xanh, đồi cát trắng. Nàng chậm chạp đi dọc theo bờ biển một hồi mà vẫn không thấy một ai. Đi được một lúc, nàng bèn tìm một gốc dừa mà ngồi thở, dựa lưng nghỉ mệt.

Bỗng nhiên có tiếng chân người đi tới. Triệu Mẫn quay đầu lại thì nàng kêu lên:

– Ủa!

Người đi tới cũng ngạc nhiên nhìn nàng. Thì ra đó là Hà Thái Xung, trưởng môn phái Hoa Sơn. Hắn đang đi cùng với hai tên đệ tử, tình cờ gặp Triệu Mẫn là hắn nhận ra ngay. Bị nàng giam cầm trong Bảo Tự Tháp gần một tháng trời, hắn căm hận nàng lắm. Vậy mà hôm nay gặp nàng ngồi một mình nơi đây, hắn vẫn e dè vì biết nàng uy quyền, dưới trướng có nhiều tay cao thủ bảo vệ.

Triệu Mẫn mừng rỡ, thở nhanh, lên tiếng hỏi:

– Xin Hà trưởng môn cho ta biết nơi đây là chốn nào?

Nghe nàng hỏi như thế, Hà Thái Xung biết ngay là nàng đang lạc lối nơi xứ lạ, không biết chỉ có một mình hay còn có ai. Hắn nhìn quanh rồi nói:

– Nơi đây là miền nam Trung Châu. Triệu cô nương tới đây với ai vậy?

Triệu Mẫn thấy con mắt của hắn láo liên gian sảo thì nàng liền nói:

– Ta đóng doanh trại gần đây. Hôm nay mải đi chơi nên ta bị lạc đường đó thôi.

Thái Xung liếc nhìn thấy nàng quần áo lem luốc, đầu tóc rối tung, nói năng mệt mỏi thì hắn đoán biết là nàng đã nói dối hắn rồi. Bản doanh của lính Nguyên quả thật có gần đây, nhưng Triệu Mẫn là một quận chúa oai quyền đi đâu cũng tiền hô hậu ủng, làm sao mà đi lạc cho được? Hắn nghi ngờ nhìn cảnh vắng lặng không người chung quanh mà cười thầm, mừng húm. Rồi hắn nhìn nàng chằm chập.

Hai tên đệ tử của hắn thấy mặt nàng xinh đẹp kiều diễm, dáng nàng thon nhỏ gợi cảm thì thì thầm nói với nhau:

– Nàng này trông ngon quá. Coi kìa, mặt mũi người ngợm thấy mà ham. Ta mà có một con vợ như vậy thì ta đóng cửa nhốt nàng trong nhà mà hành dâm suốt ngày suốt đêm.

– Còn ta thì sẽ bắt nàng trần truồng cả ngày, để mặc cho ta tha hồ sờ sẫm, đ- đéo lúc nào cũng được.

Thái Xung nghe hai tên đệ tử nói như thế thì hắn tụ dưng nổi cơn dâm. Hắn tuy tam thê tứ thiếp, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thoả mãn, lúc nào cũng muốn làm bậy vì ăn uống tẩm bổ quá nhiều. Nhân sâm đại bổ quá chừng là vậy đó. Khỏe người nhưng bại trí. Trên đời này cái gì cũng vậy, điều hòa tiết chế thì tốt, nhưng quá mực thả dàn thì tai hại vô cùng.

Hắn nhìn Triệu Mẫn một mình ngồi đó, mặt hoa thon người, mà thầm công nhận là hai tên đệ tử nói đúng. Trông nàng xinh đẹp và khiêu gợi quá. Giữa nơi hoang vắng này lại có một mỹ nhân trẻ tuổi với một thân hình cực kì hấp dẫn, lạc lối bơ vơ, ngồi không sẵn sàng, tội gì mà không hưởng? Cu hắn từ từ nhổng lên là hắn nhào tới đè lên người Triệu Mẫn ngay. Hai tên đệ tử thấy thế, la lên cười hí hí, nhào theo liền. Đúng là thầy nào tớ nấy.