Chương 90 Triệu Mẫn và Hà Thái Xung
Bị đè lên người, Triệu Mẫn dẫy dụa, xô tay đạp chân cố đẩy Thái Xung ra. Hai tên đệ tử biết ý của sư phụ, một đứa giữ hai tay nàng lại, một đứa ghì hai chân nàng ra, để giúp cho ông thầy rảnh tay làm trò. Thái Xung nằm trên người nàng đưa tay kéo quần hắn xuống rồi tuột quần nàng ra luôn nữa. Vừa thấy cặp đùi trắng bóc và con l-n đen nhung là con cu của Thái Xung cương lên hết cỡ rồi. Không chần chờ gì nữa, hắn cầm con cu để ngay vào l-n nàng mà đ- một cái thật mạnh vào. Con cu hắn đâm sâu tới tận gốc liền.
Triệu Mẫn cố dẫy dụa, nhưng vì ảnh hưởng của Nhuyễn Cân Tán làm nàng hết sức, và hai tên côn đồ nắm tay giữ chân nàng thật chặt, khiến nàng không sao cử động được. Thái Xung đ- cú đầu xong, con cu cương cứng của hắn được âm đạo nhỏ hẹp của nàng bóp chặt lại làm hắn sướng quá. Hắn liền ra sức dộng c-c liên miên vào l-n nàng. Mông đít của hắn nhô lên thụp xuống không ngừng. Hai thằng đệ tử thấy tên sư phụ làm dữ quá thì tụi nó liền căng chân dạng tay nàng ra thêm nữa, làm như là giúp cho thằng thầy sung sướng hơn trong cơn hãm hiếp này.
Đang dập dồn vào l-n Triệu Mẫn thì Thái Xung thấy ngực nàng nẩy lên khi nàng bị dạng tay ra, cặp vú to lớn nổi lên dưới làn áo thì hắn liền đưa hai tay ra mà bóp luôn. Bàn tay hắn bị đẩy lên bởi một dàn ngực vun đầy, làm hắn không ngờ là vú nàng lại có thể căng cứng đến như vậy, dù là dưới manh áo. Hứng chí, hắn bèn chà nắn, xoa bóp không ngừng lên bộ nhũ hoa đó, đồng thời hắn cũng tăng thêm nhịp dộng liên miên vào l-n nàng.
Vừa đ-, vừa bóp, Thái Xung nhìn xuống khuôn mặt đẹp như tiên của Triệu Mẫn thì hắn không dằn lòng được mà cúi xuống hôn lên cặp môi đỏ hồng của nàng. Môi của hằn vừa chạm vào môi của nàng là Triệu Mẫn vội quay mặt tránh đi, không cho hằn đút lưỡi vào miệng nàng. Hai tên đệ tử thấy nàng không cho sư phụ chúng hôn vào môi thì chúng phá lên cười. Không nút lưỡi nàng được, Thái Xung bèn hôn hít túi bụi trên mặt, trên mũi, trên cổ nàng. Và cứ như thế, hắn vừa đ- vào l-n nàng, vừa bóp vú trên ngực nàng, vừa hôn hít khắp mặt mũi nàng – hùng hục, loạn cuồng, dâm đãng.
Một lát sau, hắn rên lên một tiếng, người hắn cong lên, cứng đờ ra. Xong màn hiếp dâm, Thái Xung đứng lên, ngó xuống người Triệu Mẫn mà cười một cách thoả mãn. Triệu Mẫn nghiến răng, nhìn hắn với cặp mắt đổ lửa:
– Thái Xung, sau ngày hôm nay, ngươi hãy tìm một hang hốc nào mà trốn đi. Vì nếu ta mà tìm ra ngươi thì ngươi không còn đất sống nữa đâu.
Thái Xung nghe vậy thì hắn cười hề hề.
Hai tên đệ tử thấy thằng thầy làm xong là liền nhẩy vô ăn ké. Một tên thì dùng một tay mà kềm hai tay Triệu Mẫn lại, còn tay kia thì hắn tuột áo nàng ra, phơi ra một dàn ngực tráng tinh, mật sữa, căng phồng. Hắn liền dùng tay đó mà mân mê, mà sờ soạng, mà xoa, mà bóp trên ngực vú nàng. Còn tên kia thì dạng chân nàng rộng thêm khiến cho hai mép l-n của nàng hở ra. Hắn liền cúi mặt xuống mà bu liếm sừng sực trên vùng âm đạo, dù rằng tinh trùng của sư phụ hắn còn vương vãi khắp trên vùng lông đen đó.
Bị hai tên cắc ké làm nhục, Triệu Mẫn tức tối vẫy vùng kịch liệt. Nhưng sức yếu, nàng vẫn không sao thoát khỏi hai tay tên chó dâm được. Dù nàng không thoát được khỏi tay bọn chúng, nhưng cũng làm cho bọn chúng khó khăn trong việc sờ vú liếm l-n nàng. Trên bãi cát vắng, hai tên côn đồ cứ cố giữ tay chân nàng lại, vừa cố hưởng sướng trên thân thể ngà ngọc của nàng…
Thái Xung nhìn tên đệ tử nhào nặn cặp vú trần của Triệu Mẫn mà hắn tự dưng lại muốn thèm thuồng. Từ trước tới nay, chưa bao giờ hắn thấy một nữ tử nào lại có một bộ ngực thần sầu như thế. Chưa bao giờ hắn thấy một bầu vú tròn mịn, căng cứng, trắng phồng đến như vậy. Hai vú nàng to lớn, vun lên, với hai đầu vú chĩa thẳng lên trời. Dù rằng dâm tặc như hắn, hắn đã thấy biết bao nhiêu là ngực vú của các nàng trước đó? Hồi nãy, hắn đã có biết cái “cảm giác” bộ ngực tròn lẵn, cứng cáp đó như thế nào rồi. Bây giờ hắn mới được “chiêm ngưỡng” cái bộ ngực mơn mỡn, thơm tho đó ra sao. Mắt hắn cứ dính sát vào hai vú trần trụi thật là gợi dục của Triệu Mẫn.
Hằn thấy hai tên đệ tử cứ vật lộn với nàng thì hắn bèn ra lệnh:
– Hai ngươi xê ra, giữ nàng ta lại cho ta.
Hai tên không dám trái lời, nắm giữ Triệu Mẫn cho thằng thầy làm một phùa nữa. Thái Xung bèn bước tới, đứng dạng háng ngay trên người nàng. Hắn quì xuống, đưa hai bàn tay thô tục ra mà nhẹ nhàng xoa bóp, mơn man trên hai bầu vú nung núc, mịn màng của nàng. Sự đụng chạm da thịt này làm hắn sung sướng đến độ không ngờ, chắc chắn là hơn cả lúc nãy bóp vú nàng qua vải áo. Sao mà trơn mịn, nhung tơ, thơm tho, dai cứng, tròn đầy.
Hắn đê mê sờ soạng trên ngực nàng, se se lên đầu vú nàng một hồi. Sau đó, hắn liền cầm con cu, sọc vài cái cho nó cương dài ra, rồi đặt con cu đó giữa hai bầu vú trắng toát của nàng. Hắn dùng hai bàn tay mà ép hai bầu vú to lớn đó lại. Con cu của hắn lập tức mất hút giữa hai khối thịt no tròn. Hằn đẩy con cu tới và bóp mạnh hai đồi núi đó thêm nữa – vừa nắn ép cặp vú lại, vừa sàng sê con cu. Một lần nữa, hắn muốn vừa bóp vú, vừa hành dâm trên ngực nàng.
– Các ngươi đang làm gì thế?
Thái Xung quay đầu lại thì thấy Hạt Bút Ông và Lộc Trượng Khách đang song song đi tới. Hằn đứng phắt dậy, hoảng sợ, vì biết Huyền Minh nhị lão là cận vệ của Triệu Mẫn và cũng là hai tay cự phách trên giang hồ.
Nhị lão vừa nhận ra người bị nằm đè dưới cát thì la hoảng lên:
– Quận Chúa!!
Vừa kêu xong là hai lão liền vung tay ra chiêu khiến cho hai tên đệ tử của Thái Xung đang nắm giữ Triệu Mẫn bị trúng đòn bay bổng lên trời, văng ra xa, học máu chết liền.
Thái Xung hết hồn, biết mình không phải là đối thủ của hai lão già này nên hắn co giò chạy ngay. Bỗng nhiên hắn thấy mình mẩy đau đớn, lạnh toát, chân muốn xụm xuống – thì ra hắn đã bị một cú Huyền Minh thần chưởng cực kì lợi hại của hai lão đánh trúng rồi. Biết là mình đã bị trọng thương, nhưng hắn nghiến răng, bặm môi cố gắng thục mạng chạy cho mau.
Nhị lão tung chưởng đánh người xong thì vội bước tới đỡ Triệu Mẫn dậy. Nàng kéo quần sửa áo, nhìn theo bóng Thái Xung một cách tức tối.
Nhìn mặt nàng đỏ bừng vì tức giận, nhị lão không dám ho he, chỉ đứng bên nàng chờ lệnh. Vừa thấy nàng nẳm ngửa phơi vú, hở l-n, mà mặt mày hai lão vẫn điềm nhiên, lặng lờ. Hạt Bút Ông thì khỏi nói rồi, lão chỉ mê rượu, đâu có ham đàn bà nữ tử? Nhưng còn Lộc Trượng Khách thì sao? Lão già dê này đã từng si mê, mơ tưởng đến thân hình khiêu dục của Triệu Mẫn từng ngày, chỉ muốn đè nàng ra mà dở trò dâm tục cho đã đời kia mà.
Hoá ra là sau khi bị Phạm Dao đâm nát dương vật, Lộc Trượng Khách đã mất đi gần hết cái thú vui đ- đéo rồi. Chữa chạy mãi vẫn không xong. Mỗi khi thấy đàn bà nữ tử đẹp là lão chỉ thấy con cu của lão giật giật lên một tí xíu rồi thôi, ển ển xìu xìu, không còn thấy nứng dâm gì hết. Vậy coi như là lão đã chết hết cả đời người. Càng nghĩ, lão càng oán hận Phạm Dao vô cùng. Chuyện này còn ảnh hưởng nặng nề đến công việc luyện công “liên tồn” Huyền Minh chân khí của hai lão nữa. Thật là tai họa chết người.
Trong lúc đó, Triệu Mẫn nhìn hai lão mà nói:
– Hai vị có thuốc giải của Nhuyễn Cân Tán không, đưa cho ta một tí.
Lộc Trượng Khách vội vàng lấy ra trong bọc một ít đưa cho nàng.
Nuốt thuốc giải xong, nàng bắt đầu ra lệnh:
– Ta muốn hai vị làm ngay cho ta ba việc.
Rồi mắt nàng long lên, nghiến răng nói:
– Việc thứ nhất là phải tìm giết cho được tên Hà Thái Xung!
Hạt Bút Ông bèn nói:
– Thưa quận chúa, tên họ Hà đã bị chúng ta đánh cho hai chưởng băng khí rồi. Mạng hắn chắc khó sống.
Triệu Mẫn mím môi, lắc đầu khoác tay, nói với một giọng cứng rắn:
– Ta không cần biết! Hai vị cứ đem thủ cấp của hắn về cho ta coi.
Rồi Triệu Mẫn nói tiếp:
– Việc thứ hai là ta nhờ hai vị đưa ta tới gặp ngươi ta ngay.
Lộc Trượng Khách bèn thưa:
– Tướng công đang đóng trại gần đây, xin quận chúa đừng lo.
Triệu Mẫn gật đầu, ngẫm nghĩ một chốc rồi nói:
– Còn việc thứ ba… Việc thứ ba…
Nàng lẩm bẩm nói mãi mà không hết câu, giọng nàng nhỏ dần đi:
– Việc… thứ… ba… là…
Nàng vừa nói nhỏ, vừa phóng tầm mắt nhìn ra mặt biển bao la, ánh mắt của nàng lúc thì nhu mì, thắm thiết lúc thì căm ghét, tức giận, biến đổi không ngừng. Phải rồi, giữa chốn đại dương đó có hai người mà nàng đang mong muốn gặp lại – một người con trai với nguồn yêu thương sâu đậm và một người nữ tử là ngọn lửa hận ngập lòng…
Vô Kỵ mở mắt nhìn lên trời. Chàng nhíu mắt lại khi thấy mặt trời đã lên cao tới đỉnh đầu và ngạc nhiên khi biết mình đã ngủ say quá đến như vậy. Chàng vội chống tay ngồi lên thì cảm thấy đầu óc choáng váng, khí lực yếu ớt. Chàng bèn thử vận khí thì thấy trong người trống không. Hốt hoảng, chàng nhìn qua thì thấy Tạ Tốn vẫn còn say ngủ. Nhìn ra xa thì thấy mấy nữ tử cũng đang nằm ngủ mê man.
Chàng liền bước tới nơi Linh Nhi nằm thì giật mình kinh hãi khi thấy máu đỏ nhuộm đầy người nàng. Chàng vội vàng nâng Linh Nhi dậy thì thấy nàng đã tắt thở, không hồn, đầu ngoẹo qua một bên, xuội lơ trên cánh tay chàng. Chàng run rẩy, đau thương khám kĩ người nàng thì mới hay ngực nàng đã bị đâm thủng một lỗ sâu, máu khô đọng lại từ bao giờ. Chàng cố giằn không cho nước mắt trào ra mà đau xót, nhẹ nhàng đặt nàng xuống.
Sau đó chàng vội chạy tới xem Chỉ Nhược đang nằm mê man ra sao thì thấy mặt mũi nàng cũng máu me vương vãi. Chàng liền đưa tay bắt mạch thì thấy tim nàng đập rất chậm, nhưng không đến nỗi nào. Vén tóc nàng lên thì chàng mới thấy hai vết thương: một mảng tai bị cắt đứt và một vết thương ngay sau thái dương.
Chàng nhíu mày, không hiểu hung thủ là ai mà đã ra tay một cách tàn nhẫn như thế. Chợt chàng nhận ra là Triệu Mẫn đã mất tích, không thấy tâm dạng đâu cả. Hồi họp cho số phận của Triệu Mẫn, chàng liền đứng thẳng người mà vận sức kêu lên::
– Triệu cô nương! Triệu cô nương! Cô có đó không?
Chàng lớn tiếng nói lên vài lần mà vẫn không nghe câu trả lời. Đưa mắt tìm quanh, chàng vẫn không thấy nàng đâu cả.
Tiếng gọi của chàng làm Tạ Tốn và Chỉ Nhược cựa mình thức giấc. Vô Kỵ vội chạy đến bên Tạ Tốn khi ông ta đang uể oải ngồi lên. Chàng liền hỏi:
– Nghĩa phụ có sao không?
Tạ Tốn lắc đầu:
– Ta không sao cả, chỉ thấy mệt mỏi mà thôi.
Rồi ông nhìn quanh mà nói:
– Thanh đao của ta đâu? Có người lấy đi mất rồi.
Nghe thế là tim Vô Kỵ đập lên thình thịch, chàng ngờ ngợ là có một chuyện gì ghê ghớm đã xảy ra mà Triệu Mẫn có dính dáng tới chứ không sai.
Lúc đó, Chỉ Nhược kêu lên một tiếng kinh hãi làm chàng và Ta Tốn cùng chạy đến. Thấy nàng đang khóc ròng, hai tay che lấy một bên mặt thì Vô Kỵ liền nói:
– Chu cô nương đừng sợ, hung thủ tuy ra tay ác độc, nhưng chỉ là vết thương nhẹ thôi. Không sao đâu?
Chỉ Nhược vừa nấc vừa thút thít hỏi:
– Thề còn Linh cô nương và Triệu cô nương…
Vô Kỵ cúi mặt xuống, trả lời với một giọng thê thảm:
– Linh Nhi bị người nào đó hạ thủ, không còn nữa. Còn Triệu cô nương thì đã mất tích, không biết ra sao.
Tạ Tốn nói:
– Đồ Long đao của ta đã mất, mà Triệu cô nương cũng biệt dạng. Hừ! Đây không phải là một chuyện ngẫu nhiên.
Vô Kỵ nghe nói thì choáng người. Quả thật Triệu Mẫn đang muốn có được Đồ Long đao trong tay. Không phải là nàng đã đòi hỏi chàng cho nàng mượn nó trong một thời gian hay sao? Chàng đang phân vân thì Chỉ Nhược nói qua màng lệ:
– Triệu cô nương tâm địa thật ác đôc. Nàng thấy Linh cô nương được đại ca thương yêu chăm sóc nên nàng ghen tức mà giết đi. Còn ta cũng bị nàng gia hại vì ta là huynh đài quen biết của đại ca. Bây giờ chắc nàng đã trốn mất với Đồ Long đao rồi.
Nghe vậy, Vô Kỵ chợt nhớ là mấy ngày trước trong khoang thuyền của Kim Hoa Bà Bà, Triệu Mẫn đã giận dữ khi biết chàng quen thân với Linh Nhi, nàng đã dùng dằng tức tối bỏ đi khi chàng nói cho nàng biết là hai người là huynh đài thân từ lúc nhỏ. Và trước đó nữa, trong Vạn Pháp tự, chính nàng cũng đã ra tay muốn rạch nát mặt Chỉ Nhươc. Vậy là quả nhiên Triệu Mẫn đã có hiềm thù, ganh ghét gì đó với hai nàng này rồi. Có thể vì vậy mà nàng đã ra tay một cách kinh khủng như thế chăng? Mặt chàng đỏ bừng lên, chàng quay người đi, nói:
– Để ta đi tìm Triệu cô nương.
Mọi người đi xuống tới bãi mà vẫn không thấy nàng đâu, còn con thuyền Ba Tư cũng đã đi mất hút. Vô Kỵ thở dài, than:
– Nàng đi mất rồi!
Tạ Tốn nghiến răng nói:
– Vậy là hôm qua, chúng ta đã bị con nhãi ranh họ Triệu đánh thuốc độc, rồi sau đó nó ra tay hãm hại Linh cô nương cùng Chu cô nương, rồi nó lại lấy cắp bảo đao Đồ Long của ta mà trốn đi về đất liền.
Thế là mọi người đều biết chuyện đã xảy ra như thế nào rồi. Ai nấy đều tức giận căm gan…
Trưa hôm đó, Vô Kỵ than khóc mà chôn cất Linh Nhi. Đứng trước mộ nàng, chàng căm phẫn nói:
– Linh Nhi, ta, xin ta hãy nằm yên nghỉ. Ngươi thề là ngươi sẽ trả mối thù này cho ta.
Sau đó chàng nhìn mọi Tạ Tốn, Chỉ Nhược mà nói:
– Cũng may là hải đảo này tuy nhỏ, nhưng có đủ nai dê và nước vũng nên chúng ta không phải bị chết đói, chết khát. Quan trọng nhất là phải trục xuất chất độc ra khỏi người, sau đó là tìm phương cách trở về lục điạ.
Vậy mà phải mất hai ngày trời Vô Kỵ mới tự vận khí đuổi hết chất độc trong người ra được. Sau đó chàng phải mất bốn ngày nữa mới giúp Tạ Tốn vận công khỏi bệnh. Tới ngày thứ năm, chàng ngần ngại không dám chữa cho Chỉ Nhược. Muốn giúp nàng, chàng phải chạm vào thân người trần trụi của nàng, một tay đè lên lưng nàng và một tay đặt ngay nơi bụng dưới nàng, cùng nàng chuyển khí công ít nhất là năm ngày, liên tiếp, không rời.
Chàng bèn nói cho Tạ Tốn biết nỗi khó khăn đó thì Tạ Tốn cười nói:
– Sao con không nhận lấy Chu cô nương làm vợ đi. Như vậy là chu toàn nhất. Hai người đã là vợ chồng rồi, đâu còn ngại ngùng gì nữa.
Vô Kỵ biết không còn cách gì khác. Chàng ngẫm nghĩ một tí rồi chàng lên tiếng đồng ý ngay. Thật ra, đây cũng là ước mơ lớn nhất trong đời của chàng. Trong cái họa lại có cái mừng. Nếu chàng không nhân dịp này mà đưa tay hái đi một đóa hoa khuynh quốc này thì đợi đến bao giờ? Rồi chàng đưa mắt nhìn Chỉ Nhược như dò hỏi. Nàng thấy thế thì đỏ mặt, quay người đi.