Chương 88 Đến lượt Chỉ Nhược
Triệu Mẫn ngồi nhìn cảnh tên da đen phóng tinh tràn trề vào miệng Chỉ Nhược thì nàng chợt nhớ ra là ngay mới hồi nãy đây, nàng còn đang ham muốn mong mỏi cho hắn xịt tinh vào miệng nàng, để nàng có thể nếm được cái vị tinh kì đó, để nàng có thể nuốt đi cái chất đặc biệt đó. Cái mộng mơ đó cứ theo đuổi trong tiềm thức của nàng mấy ngày nay rồi. Thế mà bây giờ nàng không được hưởng cái vui thú đó mà trái lại chính Chỉ Nhược lại được nếm nuốt cái tinh dịch lạ lùng này.
Như vậy là bất công chăng? Không biết mùi vị nó ra sao? Chỉ Nhược có tận lãnh nó hay không? Đặt ra câu hỏi như vậy, nhưng tự dưng trong lòng Triệu Mẫn lại hoàn toàn không thấy ghen ghét một tí nào. Không hiểu sao nàng lại dửng dưng, không còn cảm thấy ham muốn, không còn cảm thấy thèm thuồng nữa. Nàng ngồi yên, mắt nhìn chăm chăm vào khuôn mặt bật ngửa nhạt nhòa nước mắt, bê bết tinh nhờn của Chỉ Nhược mà tự nhiên không thấy ghét bỏ hay rộn ràng nữa. Nàng tự hỏi không biết Chỉ Nhược đang vui sướng hay đau khổ? Hưởng thụ hay dằn vặt? Hoà đồng hay bức ép?
Triệu Mẫn định thần cau mắt nhìn kĩ lại. Cái thân hình cao lớn, lực lưỡng, bóng láng đang dạng đứng nghều nghệu trên một con người bé nhỏ, yếu đuối, xụi lơ… Cái con c-c đen thui, cương cứng, to dài đang bầm dập một cách vũ phu trên một khuôn mặt hồng đào, ướt lệ, đau thương… Rõ ràng là một tên thô hào đang bức hiếp một nàng cô yếu… Hình ảnh đó có một cái gì không ổn, có một cái gì khúc mắc…
Sau khi xuất tinh tới giọt cuối cùng. tên dâm thần da đen nhìn Chỉ Nhược, vén môi cười thoả mãn. Nhưng đã xong đâu. Đã có bao giờ hắn ngưng ngang cuộc dâm tình sau khi chỉ lên cực điểm có một lần đâu? Lúc nào cũng vậy, trong cơn đ- đéo, hắn phải đạt cơn sướng khoái ít nhất là hai lần mới đã. Nhất là với những nữ tử trẻ đẹp. Hắn đã không từng làm tình với Triệu Mẫn một cách dồn dập ngay sau khi hắn hiếp dâm nàng một trận mê tơi đó sao?
Không chần chừ, tên Phi Châu sứ ôm xốc Chỉ Nhược lên, đặt nàng nằm ngửa trên giường. Sau đó, hắn lột quần nàng ra, lấy hai tay nắm hai cổ chân nàng mà dơ cao lên, phơi bày ra rõ ràng một động đào nguyên hồng hào, tim híp, bao phủ bởi một bộ lông đen tuyền, nhung tơ. Hắn hăm hở đưa háng tới gần, đặt cái đầu nấm to tròn ngay lỗ l-n nhỏ hẹp, sửa soạn cho một cơn đâm thọc hoang tàn chi địa thứ nhì – mà lần này không phải trong lỗ miệng.
Chỉ Nhược nhắm ghiền mắt lại. Chưa bị khúc củi đó xâm phạm, đục khoáy vào trong người mà nàng đã cảm nhận được cái đau đớn như thế nào rồi. Lại thêm một màn cưỡng dâm nữa. Mà lần này là bởi một đòn than dài ngoằng, cương cứng dị thường. Thân thể nàng làm sao mà chịu nổi. Nàng nhăn mặt, nghiến răng cắn chặt hai môi lại…
Tên da đen vận sức, toan ủi một cú đầu tiên thật mạnh vào l-n Chỉ Nhược thì hắn cảm thấy nơi cổ họng lạnh ngắt, như chạm phải thép sắt vậy.
– Ngưng lại! Mau buông thả Chu cô nương ra ngay!
Hắn nhìn lại thì mới biết Triệu Mẫn đang cầm Ỷ Thiên kiếm dí vào cái cần cổ của mình. Nhìn nàng đứng trần truồng, một tay cầm kiếm đưa ra, một tay giữ manh áo lại che ngực thì hắn cười khì. Với một bàn tay nhỏ nhắn và một mảnh áo sơ sài, làm sao mà che hết được một bộ ngực thật căng phồng, thật tròn trịa, thật trắng bóc kia cho được? Hắn liếm môi, ngó vùng ngực núi lửa ẩn hiện đó mà nghĩ là chắc là Triệu Mẫn đang ghen tức với Chỉ Nhược nữa rồi. Nãy giờ hắn đã hành dâm trên mặt Chỉ Nhược, bây giờ hắn còn đang mở màn cho cơn đ- đéo với nàng nữa, bỏ mặc Triệu Mẫn một mình, thì nàng ta ấm ức, hậm hực, cạnh ne chứ còn gì! Không sợ hãi, hắn hất hàm, cười một cách dâm đãng:
– Ta có muốn nhập bọn với hai ta không? Làm tình tay ba, cam đoan sẽ sướng. Cưng cũng sẽ thích lắm… Ta có thể làm ba bốn nữ tử thoả mãn cùng một lúc được mà…
Rồi như coi lưỡi kiếm Ỷ thiên không ra gì, hắn đưa cái mũi lên trời, hin hít ngửi hớm vài cái:
– Úi chà, người cưng vẫn còn thơm quá… Lại đây với ngươi, cho ngươi cạp, ngươi liếm một cái coi… Rồi ngươi cho đ-…
Triệu Mẫn nghe tên mọi da đen nói những lời hỗn xược như vậy thì lấy làm tức giận. Nàng đưa ngay mũi kiếm vào trong cái lỗ mũi toang hoác đang đưa lên trời của hắn rồi giật cườm tay một cái. Mũi liếm bật lên, cắt đứt luôn một bên cánh mũi đen thui của hắn. Máu me bắn ra tung toé.
Tên cốt đột kêu lên một tiếng đau đớn. Hắn đưa tay lên bụm mũi lại mà máu cứ ứa ra qua những khe ngón tay. Tức giân, hắn liền lấy chậu nước ngay đó liệng vào người nàng. Triệu Mẫn né người rồi đưa luôn Ỷ Thiên kiếm ra. “Soẹt” một tiếng khẽ, chậu nước làm bằng một thứ đồng nặng mà bị chẻ đôi ngon rọt như một miếng giấy vậy. Tên da đen giật mình, kinh hãi cho cái sắc bén của thanh kiếm trong tay nàng.
Triệu Mẫn mím môi nói:
– Ngươi đi ra khỏi nơi đây ngay. Nếu không mũi kiếm này sẽ cắt đứt cái cổ của ngươi chứ không phải là cái mũi trâu của ngươi nữa đâu.
Nghe Triệu Mẫn doạ dẫm như vậy, tên Phi Châu sứ bèn lẳng lặng rút lui liền. Tuy hơi sợ thanh kiếm sắc bén trong tay nàng, nhưng hắn cũng không muốn làm to chuyện, mọi người biết thì thật là không hay. Triệu Mẫn và Chỉ Nhược lại còn là hai thượng khách của tân Thánh Giáo Chủ kia chứ. Hắn mà lén lút, đồng tình loạn dâm cùng với hai nàng thì còn có thể được đi. Còn bức dâm, có máu đổ thì chắc chắn là mang tội nặng. Không dám. Nên hắn đành bỏ đi. Trước hết là phải đi băng bó cái mũi máu me cái đã.
Triệu Mẫn thấy hắn đã đi khuất thì nàng thở dài nhẹ nhõm, đặt kiếm Ỷ Thiên xuống giường rồi bước tới giải huyệt cho Chỉ Nhược. Thì ra sau một lúc lạnh lùng để mặc nhiên cho tên da đen hành hạ Chỉ Nhược, nàng không thể cầm lòng khi tên đó bắt đầu màn hiếp dâm lần thứ nhì. Nhìn thấy Chỉ Nhược cau mặt, mím môi trước khi bị tiếp tục dày xéo bởi con cu khủng khiếp (mà Triệu Mẫn biết là sẽ đau đớn lắm) thì tới đó nàng phải ra tay giải cứu mà thôi. Nàng không thể khoanh tay trước cảnh Chỉ Nhược bị bức hiếp, dày vò. Phận gái với nhau, đồng phái tương lân, nàng không thể làm ngơ được nữa. Tính nàng xưa nay vẫn vậy. Nhân chi sơ, tính bản thiện…
Triệu Mẫn lẳng lặng đưa chiếc khăn cho Chỉ Nhược lau đám tinh khí trên mặt. Đoạn nàng ngập ngừng nói:
– Chu cô nương… Ta xin lỗi…
Đang lau mặt, sửa lại quần áo, Chỉ Nhược nghe Triệu Mẫn nói thế thì nàng bỉu môi:
– Làm việc nhơ nhuốc mà chỉ nói một lời xin lỗi qua loa… Cô tưởng như vậy là cô an nhiên tự toại, không còn mang tiếng xấu xa hay sao?
Triệu Mẫn biết ngay là Chỉ Nhược đã nghĩ lầm về lời xin lỗi của mình, nhưng nàng lại không lên tiếng đôi cãi hay đính chính. Chuyện đó không có ích lợi gì cả.
Thấy Triệu Mẫn lặng yên thì Chỉ Nhược nhìn thẳng vào mặt Triệu Mẫn mà nói:
– Triệu cô nương có muốn chuyện này ếm nhẹm, không ai biết thì phải làm cho ta ba việc.
Không đợi Triệu Mẫn nói một lời nào, Chỉ Nhược đưa một ngón tay lên:
– Việc thứ nhất là cô nương phải đưa cho ta một ít Nhuyễn Cân Tán.
Trước con mắt ngạc nhiên của Triệu Mẫn, Chỉ Nhược đưa hai ngón tay ra, nói tiếp:
– Việc thứ hai là cô nương phải trả lại thanh Ỷ Thiên kiếm cho ta.
Triệu Mẫn liền hỏi Chỉ Nhược:
– Ta dấu Nhuyễn Cân Tán trong cán kiếm Ỷ Thiên. Nhưng cô cần thuốc đó để làm gì?
Chỉ Nhược trề môi ra, không thèm trả lời mà nói sẵng:
– Chuyện của ta không có can gì đến cô nương mà cô nương phải hỏi.
Nói xong nàng bước tới chiếc giường mà cầm thanh Ỷ Thiên kiếm lên. Triệu Mẫn cũng bèn nhanh chân bước tới mà nắm lấy thanh kiếm lại. Hai nàng cùng giữ lấy cây kiếm trong tay, dằng co, không ai nhường ai.
Triệu Mẫn nắm chặt lấy thanh kiếm, kéo về mà cười nhạt nói:
– Ta chưa có đồng ý với điều kiện của cô nương. Sao Chu cô nương đã vội cướp kiếm?
Chỉ Nhược ghì lấy thanh kiếm, kéo trở lại, hất hàm nói:
– Vậy là Triệu cô nương muốn tên tuổi của mình bị bêu rếu hay sao?
Triệu Mẫn cau mày ngẫm nghĩ. Chỉ Nhược mà bêu rếu nàng thì chưa chắc đã có ai tin. Nói xấu người khác mà không có bằng chứng thì chỉ là nói điêu. Mà nếu có người tin thì nàng cũng không màng, quần hùng Trung Nguyên ai cũng đã oán hận nàng vô cùng sau vụ Vạn Pháp tự rồi. Còn giả thử là nàng đồng ý với Chỉ Nhược thì sao? Nếu nàng có mất Ỷ Thiên kiếm thì sau đó nàng cũng sẽ có cách tước đoạt nó lại mà thôi, mà cùng với đao Đồ Long nữa kìa.
Nàng tự biết nàng có đủ thông minh và diệu kế để làm chuyện đó một cách dễ dàng. Nhưng sao Chỉ Nhược lại muốn có thêm Nhuyễn Cân Tán để làm gì? Nàng ta muốn hại ai? Chuyện này nhất thời nàng không thể đoán ra được.
Thấy Triệu Mẫn đang lặng lẽ phân vân thì Chỉ Nhược nói luôn:
– Nếu ta kể cho Trương Vô Kỵ đại ca nghe những chuyện dơ dáy mà cô đồng tình làm với tên da đen ngoại lai dị dạng hôm nay thì Triệu cô nương có biết chàng sẽ nghĩ như thế nào không?
Nghe Chỉ Nhược nhắc đến tên Vô Kỵ là Triệu Mẫn giật thót mình. Trời ơi, Vô Kỵ! Nếu mà chàng biết được! Chỉ Nhược mà kể lại cho chàng nghe thì chắc chắn là nàng sẽ thêm mắm thêm muối, thêm gừng thêm tiêu chứ không sai. Cái chuyện này đã không hay ho rồi, bị thêm đi bớt lại nữa thì chắc chắn sẽ còn ghê ghớm hơn thêm. Nghe xong, Vô Kỵ sẽ đối đãi với nàng như thế nào? Rồi Vô Kỵ, người nàng yêu thương nhất đời, sẽ khinh khi, ruồng bỏ, xa lánh nàng…
Nghĩ tới đó, người Triệu Mẫn chợt nóng bừng lên, chơ vơ hụt hẫng, lòng nàng thắt lại, quặn đau như có muôn vàn kim châm đâm vào. Tự dưng nàng buông tay ra, lùi lại vài bước. Làm như thanh Ỷ Thiên kiếm bỗng nhiên trở nên nóng bỏng khiến nàng không giữ nó được. Làm như nàng giật mình kinh tâm hoảng sợ vì nghe được một chuyện gì khủng khiếp vô cùng, phải bỏ chạy vậy.
Chỉ Nhược mỉm cười, giật lấy thanh kiếm vào tay mà ngang nhiên bước ra khỏi phòng. Trước khi rời khỏi khung cửa, nàng còn ngoái lại nói:
– Việc thứ ba là Triệu cô nương không được nói cho ai biết sự thoả thuận này. Chỉ có hai ta biết mà thôi.
Triệu Mẫn nhìn theo Chỉ Nhược, lòng dạ bàng hoàng, mà không nói được một lời nào. Trong mắt nàng – đôi mắt nhung đen phượng liễu đẹp đẽ tuyệt vời đó – vướng đầy một nỗi đớn đau, u hoài, hốt hoảng, y như là nàng đang trải qua một nỗi lo sợ hãi hùng là mình sắp sửa đánh mất một cái gì quí giá nhất đời vậy.
Trưa hôm sau, Vô Kỵ, Triệu Mẫn cùng các người được Tam sứ tiễn qua thuyền khác để về đất liền. Tên Phi Châu sứ chỉ một con tàu bỏ neo kế đó mà cúi mình nói với Vô Kỵ:
– Thánh Giáo Chủ đã phái một con tàu lớn đưa đón quí vị trở về lục địa. Xin mời quí vị chuyển thuyền.
Vô Kỵ thấy tự dưng hôm nay trên mũi hắn bị quấn tròn bởi một miếng vải trắng (làm như hắn bị chảy máu cam hay bị dập mũi phải băng bó lại) nằm chình ình ngay giữa bản mặt đen thui trông thật tương phản nên nhìn rất hoạt kê và hài hước, nhưng chàng cố nhịn cười mà hỏi lại:
– Thánh Giáo Chủ đâu để chúng ta ngỏ lời hậu tạ.
Tên Phi Châu sứ nói:
– Thánh Giáo Chủ tự dưng bất an, không thể gặp mặt quí vị được. Người đã nhờ ta chuyển lời cầu chúc cho quí vị ra về bình an, tới nơi tới chốn yên lành.
Vô Kỵ các người nhìn nhau, phân vân không hiểu tại sao Tiểu Chiêu lại tránh không muốn gặp mọi người trong lúc chia tay lần cuối như vậy.
Sau đó, Linh Nhi được khiêng qua thuyền mới, rồi Tạ Tốn cùng Chỉ Nhược vui vẻ, săng sái bước lên cái cầu ván bắc giữa hai con thuyền. Vô Kỵ thấy Triệu Mẫn đứng lặng yên thì nhớ ra là từ sáng tới giờ, nàng bỗng trở nên ít nói, không như bình thường, thì chàng tiến tới gần nàng. Khi Vô Kỵ tới gần Triệu Mẫn thì nàng ngước mắt nhìn chàng một cái rồi lẳng lặng bước qua tàu mới luôn. Thấy nàng ưu tư, buôn bã, y hệt như lòng mình thì Vô Kỵ thở dài. Chàng nhìn quanh một lần nữa có ý muốn tìm kiếm Tiểu Chiêu, nhưng vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu cả. Chàng rầu rĩ bước lên cái cầu ván, theo sau là Tam sứ đi tiễn chân.
Khi mọi người đã bước lên chiếc thuyền mới rồi thì tên Phi Châu sứ mới lấy ra một cái bọc vải mà đưa cho Vô Kỵ:
– Thánh Giáo Chủ còn có một món quà tống biệt gửi đến giáo chủ đây.
Vô Kỵ ngạc nhiên nhận lấy bọc quà. Khi mở ra thì chàng ngẩn người ra: nằm trong đó là sáu miếng Thánh Hỏa Lệnh. Biết là Tiểu Chiêu có ý hoàn trả lại Hỏa Lệnh của Minh giáo Trung Nguyên đã mất đi từ lâu, Vô Kỵ cảm động nói với Tam sứ:
– Xin phiền ba vị thưa lại với Thánh Giáo Chủ là tất cả giáo chúng Minh giáo Trung Nguyên, từ trên xuống dưới, đều cảm kích cám ơn người đã rộng lượng đến như vậy.
Nói xong, chàng lại đưa mắt nhìn qua bên thuyền chính để kiếm Tiểu Chiêu mà vẫn không thấy nàng đâu.
Tên Phi Châu sứ tới gần chàng, cười nhẹ:
– Ta mong Minh giáo Trung Nguyên nắm giữ kĩ lưỡng, không khéo thì sẽ làm mất Hoả Lệnh một lần nữa thôi.
Biết là hắn không phục, nói móc mình mà lại đụng chạm tới thanh danh của Minh giáo, thì chàng cười trả:
– Ta nghĩ quí vị cũng không có đủ tài để nắm giữ Hoả Lệnh đâu.
Khi tên Phi Châu sứ cười khì ra vẻ ngạo mạn thì chàng đưa luôn sáu tấm thẻ vào tay hắn:
– Thôi thì quí vị cứ giữ chúng đi. Coi được bao lâu.
Tên da đen vừa đưa tay ra nhận, cầm lấy sáu miếng thẻ thì Vô Kỵ đã ngoéo tay một cái, tức thì hai tấm ngoài cùng bật lên, đánh vào tay hắn cái bốp, khiến tay hắn tê tái, làm rơi luôn hết cả xuống. Vô Kỵ nhanh tay đỡ lấy liền.
Tên Phi Châu sứ lắc đầu nguầy nguậy, đong đưa cái mũi băng bó:
– Không được, ta chưa nắm chắc… Không kể…
Vô Kỵ mỉm cười trao lại sáu chiếc thẻ cho hắn một lần nữa. Hắn bèn cẩn thận đưa hai cái cho Trung Đông sứ giữ, hai cái cho Bá Đa sứ. Xong xuôi hắn bèn nháy mắt với tên Trung Đông sứ một cái, rồi bất thần cả hai đồng quát lên một tiếng, phóng ra bốn tấm thẻ ra cùng một lúc, hai trên, hai dưới, vù vù bắn vào người chàng tức thì. Vô Kỵ điềm nhiên chờ cho bốn tấm thẻ bay tới gần thì chàng liền đưa tay gạt một cái ở trên, đồng thời đưa chân đẩy một cái ở dưới. Hai tấm thẻ bị đẩy gạt, đổi chiều bắn trúng ngay vào hai tấm kia, kêu lên hai tiếng “kinh cooong!” thật lớn, bốn miếng dội qua dội lại bay đi tứ phía, trúng ngay mạn thuyền nghe mấy tiếng “lịch kịch!”, rồi bắn ngược trở lại, nằm vào trong tay Vô Kỵ hết!