Chương 87 Bị phát hiện
Cả hai đều nhắm mắt, tập trung hết tâm trí vào cuộc khẩu dâm, chờ đợi cái tuyệt đích đem đến cho nhau, mong mỏi cái khoái lạc san sẻ với nhau. Màn sục cu, mút c-c diễn ra trong một lúc lâu – người cho thì cứ gắng sức gượng lại, không muốn xuất khí, mà người nhận thì cứ hối hả đợi chờ, chỉ mong nuốt được dòng nước tinh đặc đó…
– Hay chưa! Trông thật là đẹp mặt quá chừng!
Triệu Mẫn và tên Phi Châu sứ giật mình mở choàng mắt ra. Quay lại nhìn, hai người thấy Chu Chỉ Nhược đang đứng ở trước cửa từ lúc nào rồi!
Chỉ Nhược nhìn thấy cảnh hai người trần truồng giữa phòng – tên da đen sừng sững đứng dạng háng chĩa c-c cho Triệu Mẫn qùy lồ lộ trước mặt hắn mà bóp cu, bú củ – thì nàng cười lên một tiếng khinh thị:
– Không ngờ Triệu cô nương trốn vào cái góc bò tó này để mà tìm người dở trò đồi trụy, dâm tục.
Triệu Mẫn kinh hoàng, vội vàng bỏ cu, nhả c-c tên mọi ra, rồi nhanh tay vớ lấy quần áo của nàng rơi tung vung vãi trên sàn mà che lên cái thân thể lõa lồ của mình.
Chỉ Nhược thấy Triệu Mẫn đỏ mặt ngượng ngùng thì nàng chống tay lên hông, liếc tên mọi hình dáng thô bạo, giả nhân đang đứng tồng ngồng, phô trương con cu đen đủi, kinh khiếp một cái rồi nói mỉa thêm:
– Thì ra cái người mà Triệu cô nương muốn chia sẻ dâm tình là một tên ngoại lai, người không ra người, ngợm không ra ngợm.
Tên Phi Châu sứ nghe nàng xỉ vả, nói xéo mình thì hắn trợn mắt lên. Triệu Mẫn liếc nhìn tên cốt đột mà cũng phải ngượng ngùng, thầm công nhận là Chỉ Nhược nói đúng. Nhưng nàng lại tức mình thầm nghĩ tại sao người bắt gặp tại trận màn khẩu dâm hành lạc của nàng với tên da đen lại là Chỉ Nhược, người mà nàng biết đang hận thù, ghen tức, ghét bỏ nàng vô cùng? Trời ơi, còn Vô Kỵ nữa! Nếu Chỉ Nhược kể lại cho Vô Ky nghe những cảnh dâm tục nàng đã thấy trong phòng này…. Ôi chao… Nàng vừa uất ức, vừa hốt hoảng, không nói được một câu nào mà chỉ ấp a, ấp úng:
– Ta… Ta…
Chỉ Nhược bèn ngắt lời nàng – nàng nhíu mày nhìn Triệu Mẫn với cặp mắt khinh khi, trề môi nói lên với một giọng phỉ báng:
– Những hành động này chỉ có những hạng kỷ nữ rẻ tiền, gái điếm hạ cấp mới làm được mà thôi. Triệu cô nương là một quận chúa cao sang, quyền quí, không ngờ lại có thể lụy người hạ mình trở thành một con đĩ thập thành tồi bại, có những hành vi dơ dáng điếm nhục đến như vậy…
Triệu Mẫn nghe Chỉ Nhược dè bỉu, nặng lời với mình như vậy thì lấy làm tức giận. Mặt nàng đỏ bừng lên, một phần vì uất ức, nhưng một phần cũng vì thẹn thùng. Từ hồi cha sinh mẫu thân đẻ ra cho tới giờ, nàng chỉ toàn nghe đươc những lời nâng niu, ve chìu của người thân trong gia đình, hoặc những lời tâng bốc, kiêng nể của bọn tay sai thủ hạ, hoặc những lời trọng vọng, tương kính của những người chung quanh, chứ chưa bao giờ nàng bị ai nói lên những lời thóa mạ nặng nề đến như vậy.
Nhưng rồi ngẫm lại những gì nàng vừa làm với tên mọi da đen Phi Châu sứ để thoả mãn cho nàng và cả cho chính hắn nữa (rồi nàng lại sẵn sàng sung sướng đón nhận, để mặc cho tên cốt đột đó tha hồ vần vũ trên thân thể mình, đâm thọc trong cơ thể mình), rõ ràng là quả nhiên nàng đã buông lơi lòng mình, thả nổi cơn mê dâm mà có những hành động thật là không tương xứng với một nàng quận chúa uy nghiêm, sang cả. Như vậy, những lời thống mạ của Chỉ Nhược đâu phải là không đúng?
Vì vậy mà khi nghe Chỉ Nhược mắng nhiếc nàng như tát nước vào mặt, đến không còn nước nôi nào nữa, tuy lửa giận dâng lên phừng phừng, mà nàng lại phải dằn lòng, không dám lên lời đôi cưa nói lại, dù rằng có bao giờ trong đời, vì tính tự kiêu, nàng lại im miệng để cho người khác lên tiếng nhục mạ mình đâu? Triệu Mẫn lúc đó chỉ mím môi hồng, hai tay thon ghìm lấy mảnh áo, cố che đi bộ ngực căng phồng, trắng sữa (đang phập phồng vì mới được bàn tay đen đủi nhào bóp) và cố dấu đi con l-n đen mun, ướt đẫm (đang lấp lánh vì mới được đôi môi dầy cộm bú mút) mà nhìn Chỉ Nhược không biết phải nói gì, hơi thở của nàng trở nên trì trệ. Căm tức, hờn giận, thẹn thùng, tủi nhục…
Tên da đen thấy Chỉ Nhược đứng chống nạnh giữa căn phòng mà to tiếng mạt sát Triệu Mẫn rồi lại nhìn cái thân thể trần truồng đen thui bóng lưỡng, c-c dái to lớn cương cứng, chĩa ra sừng sững của hắn với con mắt lạ lùng, thì hắn cảm thấy ngợ ngợ. Đang được Triệu Mẫn bú cu sục c-c tới hồi gây cấn thì bị đứt ngang, rồi hắn thấy Chỉ Nhược nhỏ nhắn xinh đẹp không kém gì Triệu Mẫn thì hắn lại nổi cơn dâm thêm nữa. Con cu đen thui của hắn căng phồng lên, dài ra thêm nữa, đâm thẳng lên trời.
Trong cơn thèm nứng, tên dâm tặc lại tưởng lầm là Chỉ Nhược thầm ham muốn hắn, ghen tuông với Triệu Mẫn vì không được hưởng sướng với cái thân thể lực lưỡng của hắn nên hắn quay người nhìn thẳng vào mặt Chỉ Nhược, cái đòn than dài ngoằng chĩa thẳng vào người nàng. Hắn trợn con mắt trắng dã, vén cặp môi dầy thâm mà cười đểu:
– Hề… Hề… Cô nương có muốn thử không cho biết?
Chỉ Nhược nhìn vào con người dềnh dàng quá khổ đó mà kinh hãi. Trong đời nàng, đây là lần thứ ba mà nàng thấy tận mắt cái bộ phận sinh dục của đàn ông. Lúc còn nhỏ, nàng có nghịch ngợm với con cu của Vô Kỵ. Lúc lớn lên, nàng bị tên “dâm ma” (nàng vẫn chưa hề biết hắn là ai) và hai lão giả Huyền Minh đút cu vào miệng. Nhưng cả hai lần đó nàng đều bị chúng bịt mắt lại, không thấy gì. Gần đây, nàng bị lão già dâm Lộc Trượng Khách bắt trói khỏa thân, rồi chính lão ta cũng trần truồng, dơ cu dái ra mà làm trò bạo dâm trên người nàng. Rồi bây giờ, lần thứ ba, nàng lại thấy một cái dương cụ đen thui, to lớn kinh khủng của một tên mọi ngoại lai mà lấy làm khiếp đảm.
Nàng mở to mắt lên nhìn khúc gân ngất ngưởng đó mà la lên:
– Ngươi đừng có tới gần ta!
Tên da đen vẫn không ngần ngại hẩy mông bước tới:
– Thôi mà… Khà.. Khà… Còn chờ gì nữa… Ham quá xá đi rồi… Đây nè cưng…
Chỉ Nhược thấy con c-c đen dài lắc lư, đong đưa, sừng sững tiến tới gần trước mặt mình thì nàng tức giận vung tay đánh luôn vào ngực tên mọi một cái thật mạnh. Tên Phi Châu sứ nghiêng mình tránh thì nàng tung ra chiêu thứ nhì thẳng vào mặt hắn. Lần này hắn không thèm tránh mà lại đưa tay ra bắt luôn lấy tay nàng. Bị nắm trúng mạch môn trên cườm tay, Chỉ Nhược mất sức rũ người xuống. Tên da đen liền vòng tay ôm luôn người nàng vào lòng. Hắn cười ha hả, vui sướng vì thấy hôm nay thật là vận may, hắn sẽ được làm tình với một người nữ tử Trung Nguyên thứ hai, cũng trẻ trung, xinh đẹp không kém gì người nữ tử thứ nhất.
Tên mọi Phi Châu sứ vừa đặt nàng ngồi xuống sàn, dựa lưng vào chân giường, vừa cười hề hề:
– Muốn mà còn bày đặt làm khó. Cưng cứ ngồi yên mà hưởng thụ nghe.
Nói xong hắn đứng chàng hãng trên người nàng rồi hắn đẩy ngửa mặt nàng lên. Nhìn xuống khuôn mặt xinh tươi đẹp đẽ của Chỉ Nhược, tên dâm tặc hăm hở, một tay nâng lấy đầu nàng, một tay cần con c-c to tướng mà nhét vào miệng nàng. Nhưng cu hắn quá lớn, mà miệng nàng thì quá nhỏ nên hắn không thể đút con c-c hắn vào miệng Chỉ Nhược cho xuông sẻ. Vì bị điểm huyệt không cử động được nên nàng không thể há cái miệng hồng đào ra được nên hằn loay hoay mãi mà vẫn không làm sao nhét hết con cu vào, dầu chỉ là cái đầu nấm đen mun to cứng.
Một hồi sau, hắn dạng chân ngay trước mặt nàng, đưa tay bóp lấy miệng nàng cho hé mở rồi nắm cu mà cố đút vào. Vậy mà chỉ có một tí đầu cu với cái lỗ đái là mất dạng, còn một cái nấm phồng to vẫn còn lòi ra khỏi miệng nàng. Hắn liền lấy hai tay nắm lấy đầu nàng, rồi vận sức vào hai tay, hai đùi, hắn vừa kéo đầu nàng lại, vừa đẩy con c-c tới, cố đâm cái dương vật khủng khiếp đó vào cái miệng bé nhỏ kia cho được. Hằn nghiến răng, cố kéo, cố đẩy, cố kéo, cố đẩy… kéo và đẩy không ngừng.
Bị tên Phi Châu sứ nắm chặt lấy đầu, mặt mũi bị ghì sát, miệng mồm bị thọc căng, Chỉ Nhược đau đớn ê chề. Một lần nữa nàng lại bị cưỡng dâm. Ôi, sao số phận cuộc đời của nàng chỉ gặp phải toàn những thứ hiếp đáp, dục tà. Nàng đâu có muốn đâu? Con người là thế hả? Thân gái là vậy sao? Tại sao ông trời lại bất công như vậy? Đến lúc nào thì nàng mới được yên thân, không bị bọn côn đồ bức hiếp, coi như một món đồ chơi? Bao giờ thì phận gái mới được an lành, ngang hàng với thân trai? Ngồi yên, ngửa mặt cho tên mọi dâm thần ra sức loạn dâm, nàng cảm thấy chua xót, quặn đau – thâm tâm chua xót, miệng mồm quặn đau. Hai hàng nước mắt tuôn ra, rơi xuống lã chã…
Triệu Mẫn lặng yên nhìn cảnh tên da đen ra sức hành dâm một cách mạnh bạo trên miệng của Chỉ Nhược mà không hề có một hành động hay một tiếng nói nào. Bình thường thì nàng không bao giờ chịu đựng được cảnh một nữ tử bị lăng nhục như vậy. Tuy sống trong cung vàng điện ngọc, được bảo vệ và tôn trọng, nhưng nàng cũng đã thấm được cái đau khổ nhục nhằn của những người cô thế và yếu đuối ngoài cuộc đời, nhất là trong giới giang hồ thổ phỉ.
Cũng là một người nữ tử, hơn ai hết, nàng biết thân phận phụ nữ sinh ra trên đời này là đã mang sự bất công, bị bạc đãi, nhất là những nữ tử rơi vào tay những tên cường hào ác bá. Chỉ có cam chịu, khổ cực, đớn đau mà thôi. Vì thế mà nàng lúc nào cũng đặc biệt che chở, giúp đỡ đàn bà phụ nữ chân yếu tay mềm, và ghét bỏ, trừng phạt những tên hung bạo, ác ôn. Với bao nhiêu đám thủ hạ thì nàng nghiêm khắc, uy quyền. Nhưng với phụ nữ khác thì nàng khoan hòa, che chở.
Cũng như trước kia, khi nàng nhốt đám quần hùng trong Vạn Pháp tự, nàng đã đặc biệt để các nữ hiệp phái Nga Mi ra một bên, phòng giam riêng biệt, ăn uống đầy đủ. Và khi nàng biết ra là các nàng đó bị bọn cai ngục đem ra hành hạ, hiếp đáp thì nàng đã không ngần ngại thẳng tay trừng trị bọn côn đồ đó một cách cực kì nghiêm khắc, không dung tha một tên nào. Chỉ Nhược cũng là một trong những người đã được hưởng cái ân huệ này.
Nhưng bây giờ thì khác. Triệu Mẫn đã bị Chỉ Nhược bắt gặp nàng đã làm những hành động dâm tình không đẹp đẽ cho lắm với tên mọi rợ da đen, rồi sau đó nàng lại bị Chỉ Nhược phỉ báng không thương tiếc. Điều này làm nàng bẻ mặt và tức giận vô cùng. Không phải là nàng không biết trước đó Chỉ Nhược đã có lòng oán ghét, úy kị mình, nhưng lúc đó nàng không màng đến.
Hôm nay, bị bắt quả tang làm bậy, bị chửi ngay vào mặt mà không có cách gì để biện chứng, bao che – một chuyện mà chưa bao giờ xảy ra trong đời nàng – thì nàng rất là bận lòng tức tối, không thể bỏ qua cho được. Không bỏ qua mà cũng không thể làm gì được thì nàng đành làm ngơ để mặc cho tên cốt đột Phi Châu sứ hành hạ Chỉ Nhược cho bõ ghét, cho hết còn lên mặt.
Đây là lần đầu tiên trong đời mà nàng dửng dưng trước một cảnh hiếp đáp của một người nữ tử. Triệu Mẫn liếc nhìn thấy tên da đen hì hục, hăm hở dộng c-c vào miệng Chỉ Nhược không ngừng trong khi Chỉ Nhược mất sức nằm yên, đau khóc rơi lệ trong cảnh bức dục thì tự dưng nàng cảm thấy vui lòng. Chứng kiến màn bạo dâm đó, đôi môi đỏ mọng của nàng mím lại, hai mép cong cong lên trông như đang cười mỉm – một cái cười ghen ghét nhuộm vẻ hả dạ, như là tự mãn, như là khinh mạn, như là thách thức…
Trên đời này, sự oán ghét thù hận là bản tính của con người. Nó là một trong ba pháp Tham-Sân-Si của Phật giáo đã nói. Và Đức Phật đã khuyên con người nên tránh nó để có một đòi sồng an lành. Nhưng tránh nó hoặc từ bỏ nó là một chuyện khó làm. Nếu dễ thì vị giáo tổ đó đã không coi đó là một hư tật quan trọng của con người. Nói một cách khác, nếu người ta tránh được thì nó sẽ làm cho ta tránh khỏi u mê, đau khổ mà trở nên nhân thiện, hạnh phúc hơn.
Nhưng ác hại thay, cái gì cũng vậy, muốn tránh nó thì phải phạm vào nó cái đã – biết rồi thì mới tránh được. Có can qua rồi thì mới thấm thía. Con người bình thường đều như vậy cả. Nếu chưa biết mà tránh được thì đó là bậc thánh nhân, tiên triết rồi. Triệu Mẫn, cũng như muôn vạn người khác, làm sao mà từ bỏ cái ganh ghét (cái Sân) đó cho được? Do đó mà trong khi Chỉ Nhược đau thương mờ lệ thì nàng lại thỏa chí toại lòng.
Mãi một lúc đâm thọc liên hồi vào miệng Chỉ Nhược mà rốt cuộc vẫn không thể đút cái đầu c-c to lớn vào miệng nàng, tên da đen đâm tức, hắn bèn xoạc chân, một tay đè ngửa đầu nàng ra, một tay sục c-c ngay trên miệng nàng. Thì ra sau khi đang được Triệu Mẫn bú sục cu hắn đã đời thì bị cắt ngang, cơn nứng đang dâng lên cực điểm thì bị chặt đứt, hắn còn nứng quá nên mới bắt Chỉ Nhược để làm tiếp trò tục tằn, bạo dâm. Nhưng rồi nàng lại không thể ngậm hết con c-c của hắn được làm hắn búc xúc thêm.
Nhìn xuống khuôn mặt kiều diễm mà nhạt nhòa nước mắt của nàng thì hắn không dằn cơn nứng được. Nên biết hắn đã bế khí một lúc lâu khi được Triệu Mẫn sục c-c, bây giờ nhức dái quá, không chịu được nữa thì hắn phải phóng tinh mà thôi. Vì thế mà khi hắn mới tự vuốt cu mình một vài cái là một tia tinh khí trắng đục như sữa phóng ra từ cái đầu nấm khổng lồ, căng cứng, đen thui liền.
Tên da đen vừa sục c-c xuất khí, vừa nhìn xuống mặt Chỉ Nhược, vừa rên lên:
– A… a… a… ái dà… a… a…
Rồi cứ một cái vuốt cu là một tia nước trắng đặc bắn ra thật mạnh, vương vãi trên mặt và trong miệng nàng. Màn phóng tinh cứ thế xảy ra liên tiếp, luồng tinh khí xịt ra không ngừng, bắn tung tóe, tràn trề lên khuôn mặt xinh đẹp của Chỉ Nhược. Tên da đen nghiến hàm răng trắng ỡn, trề cặp môi thâm dầy, vừa cố nhét đầu cu trở vào miệng nàng, vừa tiếp tục sục c-c, vừa rên lên liên tiếp, vừa xuất tinh không ngừng. Một cú sục là một cái xịt, liên miên bất tận. Thật là kinh người. Hắn đã bắn tinh nhầy nhụa từng vũng trên mặt nàng như thế mà vẫn còn liên tục dồn đầy tinh khí vào trong miệng nàng một lúc lâu. Khối tinh trùng đặc quánh, nhiều quá đỗi, trào ra khỏi miệng Chỉ Nhược, ứa ra ngập mũi đầy miệng, nhiễu xuống cổ nàng, ngực nàng.
Như bị chìm đắm vào biển tinh trùng, Chỉ Nhược thở không nổi, phải há miệng ra mà hớp không khí thì nàng liền bị ngợp nước đặc, khiến nàng phải uống luôn đám tinh khí trong miệng, nuốt hết lượng sữa trắng đó vào bụng. Mà tên Phi Châu sứ thì cứ sục cu, rên rỉ, xuất tinh liên miên trong một thời gian dài, khiến nàng phải nuốt ực thêm đám tinh trùng đó một lần nữa. Sau cùng, hắn còn bóp ngắt thật chặt đầu cu để vắt cho tận hết những giọt tinh khí cuối cùng vào trong miệng nàng. Chưa hết, hằn còn hả hê chà cái đầu cu cứng lõ trên khắp mặt nàng, trê trét dám tinh khí đục ngầu lên khắp khuôn mặt xinh đẹp, thanh tao của nàng. Má đỏ, môi hồng, c-c đen, khí trắng… nhoè nhoẹt cả ra.