Chương 80 Trần trụi
Tiểu Chiêu nghe xong thì nàng đỏ mặt lên. Nhìn vào thân thể, ngực vú trần trụi của Triệu Mẫn là một chuyện nàng không thể làm được. Là nữ tử mới lớn, trẻ tuổi, băng trinh, tuy trong đầu óc nàng, cũng như tất cả những người nữ tử tới tuổi trưởng thành khác, lúc nào cũng háo hức, đòi hỏi, tìm hiểu, nhất là những chuyện tình duyên trai gái, những hình ảnh dâm tục trần truồng, nhưng đó chỉ là những ý tưởng dấu kín mà thôi. Nhìn thẳng vào một thân hình loã thể (rõ ràng là một chuyện riêng tư, thầm kín), dầu là của con trai hay nữ tử, là một chuyện chưa bao giờ xảy ra trong đời nàng.
Trước đó, nàng đã thấy hình ảnh khiêu dâm trong động đá, những cảnh hiếp dâm của Tiểu Mai và Tiểu Loan bởi những tên ăn mày, nhưng những cảnh đó xảy ra hoàn toàn ngoài sự dự ý của nàng. Nó diễn ra trước mặt nàng trong lúc nàng không ngờ nhất. Bây giờ mà bảo nàng tự ý dòm ngó vào ngực vú Triệu Mẫn thì, chao ôi, mắc cỡ chết đi được! Nhất là nàng đâu có quen biết, thân thuộc gì với Triệu Mẫn để mà dòm ngực, ngó vú? Làm sao mà tự dưng làm cái chuyện kì cục đó cho được? Trên trần đời này, chỉ có một thân thể mà nàng sẵn sàng dòm ngó, sẵn sàng ôm ấp – trần truồng hay không – đó là của Vô Kỵ mà thôi!
Vì thế mà khi thấy Triệu Mẫn sắp sửa cởi áo cho mình coi ngực thì Tiểu Chiêu ngượng ngùng khoác tay:
– Thôi, thôi… Ta không dám… Ta không muốn đâu…
Nói xong, nàng lui về ngồi lại chỗ cũ, mặt mũi sượng sùng.
Bị cả Chỉ Nhược lẫn Tiểu Chiêu từ chối giúp mình, Triệu Mẫn thở mạnh một cái, vừa nản chí, vừa tức giận. Trời ơi! Bây giờ phải làm sao? Nàng nhìn Vô Kỵ với cặp mắt nửa cầu cứu, nửa hằn học. Nàng ấp úng:
– Ta… Ta…
Vô Kỵ cười nói:
– Triệu cô nương, ta cần biết thêm về võ công của họ hầu chống cự với họ.
Rồi chàng nheo mắt nói thêm:
– Sự thắng bại của ta nằm trên người cô đó…
Nghe chàng nói lại y hệt những câu như mình đã nói với chàng hồi nãy thì Triệu Mẫn mím môi lại, hai mép cong lên, trông vừa thẹn thùng, vừa tức tối. Bỗng nhiên nàng nhìn chàng với cặp mắt thách đố rồi nói thõng một câu:
– Thôi được rồi! Ta bị Thánh Hỏa lệnh đánh trúng để lại những hàng chữ ngay giữa ngực đó. Công tử cứ xem đi!
Nói xong, nàng ngang nhiên trật ngay vạt áo ra, để lộ một bộ ngực trần trắng tinh, mật sữa, nổi lên hai bầu vú căng cứng to tròn với hai núm vú chĩa thẳng lên trời!
Vô Kỵ ngẩn người ra, không ngờ nàng lại bạo dạn, bướng bỉnh, thẳng thừng, cởi trần trước mặt mọi người, không coi sự đùa nghịch của mình vào đâu. Chàng đâu có biết cái hành động mạnh dạn, ngang nhiên phơi-vú-cho-chàng-dòm của nàng một phần là bị thúc đẩy trong tiềm thức bởi sự sướng khoái, đam mê mà nàng mới nhận được lần đầu tiên trong đời từ tên da đen mọi rợ. Cái cảm giác đầu đời đó (được đ- vào l-n bởi một con c-c đen thui, dài ngoằng) hiện giờ vẫn còn hơi hướng, tàn dư, dai dẳng trong sợi cơ sớ thịt, cần phải được tiếp nối một cách gián tiếp bởi một cảm giác khác, mới lạ hơn, hầu có thể giúp nàng kéo dài ra cái khoái lạc đó, nuôi dưỡng thêm cái đê mê đó, mãi mãi trong người…
Hơn nữa, Triệu Mẫn đã trở lại với con người thật sự của mình rồi. Bản tính của con người đó là một nữ tử Mông Cổ trực tính, đơn thuần nhưng lại nóng bỏng, ngang tàng. Khi nàng nhận thấy Vô Kỵ nói mánh khoé về vết chữ in trên ngực, đồng thời còn có ý khơi lên màn khám xét ngực mình thì nàng không ngần ngại, đồng ý ngay. Muốn thì ta cho. Không lươn lẹo, quanh co. Không dấu diếm, che đậy gì nữa. Ai đó có dè bỉu, dòm ngó thì cũng mặc kệ!
Và quan trọng hơn nữa là chính nàng cũng muốn chàng ngó nhìn, sờ mẫm trên đôi vú mình! Trên chiếc thuyền nhỏ, toàn là đàn bà nữ tử, chỉ có Vô Kỵ và Tạ Tốn là đàn ông con trai mà thôi. Các nữ tử thì Triệu Mẫn không ngại rồi, còn Tạ Tốn thì đui mù, đâu có thấy gì? Vậy thì nàng cho Vô Kỵ dòm ngực vú mình thì cũng đâu sao? Nàng còn mong muốn như vậy nữa cơ mà? Như thế thì cái ham muốn đưa vú, trễ ngực cho chàng chiêm ngưỡng hồi nãy của nàng hoá ra cuối cùng đã thành sự thật!
Vô Kỵ thấy nàng nhắm mắt lại, ưỡn người đưa ngực ra, để lộ một khoảng da trắng ngần, với đôi vú to lớn, tròn quay, mịn màng – hai bầu vú căng phồng, cong cong, đầu vú cương cứng, nhổng lên trời – thì chàng muốn ngộp thở, tim đập loạn cuồng. Giữa cặp vú đó là một vết đỏ với những hàng chữ nổi lên rõ ràng.
Chàng liếc nhìn qua thì thấy Chỉ Nhược bỉu môi như là khinh thị. Còn Tiểu Chiêu thì quay mặt đi, hai má đỏ bừng. Chàng thở dài một cái, thu hết can đảm mà từ từ cúi mặt xuống gần bộ ngực núi lửa đó. Chàng làm như là cực chẳng đã chàng mới phải dúi mặt vào ngực Triệu Mẫn mà thôi. Thật ra cặp vú to cứng đó như là một khối nam châm, kéo hút đầu chàng tới gần, không sao cưỡng lại được.
Càng để mặt tới gần, cường độ thu hút càng mãnh liệt – y hệt như một định luật vật lí của từ trường, sức kéo tăng lên theo tỉ số ngược của khoảng cách bình phương vậy. Mùi hương thơm, mùi da thịt nồng toả lên từ khoảng da thịt mọng sữa, trần truị đó làm chàng say sưa, ngây ngất. Tuy đã từng nhìn thấy bộ ngực khiêu gợi đó rồi, tuy đã từng xoa bóp bộ ngực gợi dục đó rồi, tuy đã từng bú mút bộ ngực dục ý đó rồi, vậy mà sao chàng vẫn thấy rộn ràng, mê đắm. Hàng chữ nổi bật trên làn da trắng muốt rõ ràng thế kia mà chàng cứ phải đọc qua đọc lại mấy lần mới lĩnh hội được hết ý nghĩa của nó…
Trong thời gian đó, hai mắt Triệu Mẫn cứ lim dim, hai cánh mũi phập phồng, mặt nàng ngửa lên trời, hai tay nàng nắm lấy hai vạt áo kéo ra, giữ cho hở ngực, nơi đó là hai bầu vú vun lên, hai đầu vú cương đỏ. Nàng ưỡn ngực đưa vú căng cứng trước mặt chàng, cứ mặc cho chàng say mê cắm cúi trên da thịt mình… Nàng như cảm thấy rõ ràng ánh mắt chàng đưa qua đưa lại, mơn trớn trên bầu vú to lớn của nàng, nhẹ nhàng lan man, y hệt như hai bàn tay chàng đang phơn phớt, phiêu hốt trên dàn ngực nở nang của mình vậy… Nàng đang nghĩ ngợi gì? Đang mơ mộng gì? Đang tưởng tượng gì? Ai mà biết được…
Một lúc sau – và chỉ khi nào Chỉ Nhược tằng hắn lên một tiếng – thì Vô Kỵ mới chịu ngửng đầu lên, miễn cưỡng quay mặt đi. Chàng đưa tay xoa trán, lau đi những giọt mồ hôi nhễ nhại trên mặt (như là chàng vừa mới trải qua một cuộc đấu vật cực kì khó khăn vậy), rồi nói:
– Xong rồi, xin cám ơn Triệu cô nương…. Bây giờ ta không còn sợ võ công của người Ba Tư nữa. Ta đã biết cách đả bại họ rồi.
Tạ Tốn và Tiểu Chiêu nghe thế thì vỗ tay vui mừng.
Triệu Mẫn lẳng lặng kéo áo che ngực lại. Nàng quay mặt đi, không nhìn chàng mà chỉ nhìn ra xa xa, ánh mắt viễn mơ nơi trùng khơi biển rộng mà không nói một lời nào. Hai con mắt nhung đen mơ mộng, mông lung, cứ như nàng còn đang ở một thế giới nào khác. Bờ môi nàng mím lại làm hai mép cong lên, nửa như là giận dỗi, nửa như là mỉm cười – làm như nàng vừa đang hờn lẫy duyên dáng vừa đang đê mê thỏa mãn vậy (?!)
Tạo hoá sinh ra con người thật là kì diệu và toàn hảo. Một trận giao hoan vũ bão hay là một cơn mơn trớn lan man cũng đều đưa đến một kết quả chung hậu khiến cho cuộc đời người ta thêm khởi sắc – đó là làm cho người ta sung sướng tràn trề hơn thêm. Triệu Mẫn hiện đang ở trong hoàn cảnh này…
Sau đó Vô Kỵ cùng Tạ Tốn hăng hái chèo thuyền hướng về phía tàu Ba Tư. Một lát sau, thuyền chàng đã tới gần những con tàu đó.
Vô Kỵ liền lấy tay làm loa, nói lớn lên:
– Chúng ta có một chuyện muốn gặp quí vị để thương lượng.
Quả nhiên hai tên Phi Châu sứ và Trung Đông sứ xuất hiện ngay. Tên Phi Châu sứ hỏi:
– Ngươi có chuyện gì mà muốn thương lượng với chúng ta?
Tên Trung Đông sứ cũng họa theo, trọ trẹ nói một câu không ra đâu vào đâu:
– Đúng rồi, buôn bán ngươi lương thiện có giá cả gì hay không?
Vô Kỵ nói:
– Chúng ta sẽ thả Bá Đa sứ lại nếu quí vị đưa cho chúng ta một vài cao đơn, vị thuốc.
Tên Phi Châu sứ cười hộc lên:
– Ngươi đã bắt giữ một con tin của chúng ta, bộ chúng ta không có bắt giữ lại một con tin của các ngươi được hay sao?
Nói xong, hắn liền kéo một người đang bị trói ra, bắt quì xuống sàn.
Vô Kỵ các người nhìn kĩ ra thì mới biết người đó là Kim Hoa bà bà. Không biết tại sao bà bà đã chạy thoát từ lúc trước mà bây giờ lại bị chúng bắt giữ như vậy. Bỗng nhiên Tiểu Chiêu kêu hự lên một tiếng rồi lảo đảo té ngay xuống, làm môi người kinh ngạc.
Tên Phi Châu sứ chỉ vào bà bà mà nói:
– Người này bị tội đáng chết. Mà các ngươi rồi cũng sẽ chết theo mà thôi.
Bà bà đang quì nhưng cũng quắc mắt lên nhìn tên da đen. Bà ho lên một tràng rồi nói::
– Ngươi nói gì bà bà này không hiểu.
Tên Phi Châu sứ liền cười ha hả. Hắn nắm lấy mớ tóc bạc của bà bà mà giật lên một cái. Tức thì một mớ tóc đen sổ tung ra. Dưới suối tóc đen tuyền đó là một khuôn mặt trái soan, trắng trẻo, mắt xanh, môi hồng, rõ ràng là dung nhan của một giai nhân tuyệt sắc.
Tên Phi Châu sứ liền nói:
– Đại Khỉ Ti, ngươi giả dạng, lừa chúng ta sao nổi. Ngươi đã làm tội nặng với bổn giáo rồi. Hôm nay chúng ta đang tìm người kế vị chức Thánh giáo chủ, định đưa ngươi về, bây giờ mới biết ra là ngươi đã phá giáo lệ. Ngươi sẽ bị dẫn lên đàn cho thánh hỏa thiêu đốt đến tàn xương!
Tuy Vô Kỵ đã biết Kim Hoa bà bà là Đại Khỉ Ti rồi, và chàng cũng đã nghe Đại Khỉ Ti là một trang quốc sắc thiên hương, nhưng chàng không ngờ nàng lại trẻ và đẹp đến như thế. Mà sao trông nàng giống Tiểu Chiêu quá! Y hệt như hai giọt nước vậy. Mắt xanh, da trắng, môi hồng. Đặc biệt là Khỉ Ti cũng có má lúm đồng tiền như Tiểu Chiêu vậy, trông rất là duyên dáng. Nếu Khỉ Ti mà đứng gần Tiểu Chiêu thì hai người quả như là hai chị ta. Tuy giống nhau thật, nhưng phải nói là Tiểu Chiêu đẹp hiền dịu như một đóa hoa đang mở nụ, ép nép, và Khỉ Ti thì lại đẹp rực rỡ như một đóa hoa đang nở rộ, phơi bày. Cả hai đều tượng trưng cho một cái gì xinh đẹp, sắc sảo nhất ở người nữ tử phương tây.
Tiểu Chiêu nghe Đại Khỉ Ti sẽ bị sử cháy thì nàng run rẩy, khóc ròng. Nàng níu lấy cánh tay của Vô Kỵ mà van nài, nước mắt lã chã:
– Xin giáo chủ rộng lượng ra tay giải cứu bà bà. Đừng cho họ bắt giữ, hỏa thiêu bà bà nữa.
Vô Kỵ hết nhìn Khỉ Ti rồi nhìn tới Tiểu Chiêu. Chàng ngạc nhiên nói:
– Tiểu Chiêu, cô và bà bà… hai người…
Triệu Mẫn đứng kế đó liền hích vào hông chàng một cái:
– Công tử không thấy sao? Hai người là hai mẫu thân con chứ còn gì nữa.
Vô Kỵ nghe thế thì mới vỡ lẽ ra. Dương Tiêu và Phạm Dao, Tả Hữu Quang Minh sứ trấn giữ Minh giáo, chắc hẳn đã nhận ra điều này từ lâu rồi. Thảo nào thái độ hai người đối sử với Tiểu Chiêu có khác lạ hơn bình thường. Chàng liền cầm lấy tay nàng mà trấn an:
– Cô đừng lo. Ta không để cho họ hành hạ bà bà đâu.
Bỗng nhiên Khỉ Ti lên tiếng, nói với tên Phi Châu sứ vài câu bằng tiếng Ba Tư. Nghe xong, tên Phi Châu sứ đứng ngẩn người ra. Khỉ Ti bèn lớn tiếng nói với Tiểu Chiêu vài câu. Tiểu Chiêu liền trả lời lại bằng tiếng Ba Tư. Hai người nói qua nói lại. Rồi mọi người thấy Tiểu Chiêu lắc đầu ngoầy ngoậy trong khi thì Khỉ Ti cứ lên tiếng như là phủ dụ. Thấy Tiểu Chiêu cứ lắc đầu mãi, không chịu, Khỉ Ti bèn nói một câu với tên Phi Châu sứ. Sau đó hắn cởi trói cho nàng rồi phái một con thuyền nhỏ tiến tới gần thuyền của Vô Kỵ.
Khỉ Ti tiến đi tới mạn tàu mà nói vọng sang:
– Trương giáo chủ và Tạ hiền đệ, xin hai người đừng lo. Xin cho Tiểu Chiêu qua đây chúng ta cần nói chuyện với nhau.
Tạ Tốn cười lên mà nói:
– Hàn phu nhân tính sao cho vẹn toàn. Tạ Tốn này chết sống thì không sao, nhưng nếu Hàn phu nhân bán đứng chúng ta, có hại đến Vô Kỵ, con quí của ta, thì ta sẽ không tha đâu.
Khỉ Ti cười khẩy, nói lại:
– Kim Mao Sư vương ỷ người khoe mình có con trai quí, chẳng lẽ Tử Sam Long vương này lại không có được một nữ hài ngoan hay sao?
Vô Kỵ đã nghe Khỉ Ti nói thế thì chàng bảo Tiểu Chiêu:
– Cô cứ sang bên đó đi với mẫu thân cô đi. Có gì ta sẽ bay lên đó tiếp cứu.
Tiểu Chiêu nghe lời, leo lên chiếc thuyền nhỏ. Nàng vừa bước lên con tàu lớn là Khỉ Ti đã chạy ùa tới ôm lấy nàng, hôn hít lên khắp mặt mũi nàng. Hai mẫu thân con ôm nhau, quấn quít, ra vẻ thương yêu nhau vô cùng.
Đứng trên thuyền ngó sang, Vô Kỵ thấy hai mẫu thân con nâng niu, hôn hít nhau một hồi, rồi Khỉ Ti nâng cằm Tiểu Chiêu lên, nhìn thẳng vào mặt nàng mà nói vài câu khiến nàng lại lắc đầu không ngừng. Bỗng dưng Khỉ Ti chỉ vào Vô Kỵ mà nói cái gì đó làm Tiểu Chiêu khóc oà lên. Khỉ Ti lại nói thêm vài tiếng nữa thì Tiểu Chiêu đưa mắt liếc nhìn chàng một cái rồi cúi mặt xuống mà gật đầu một cách miễn cưỡng. Vô Kỵ thấy sau đó Khỉ Ti mừng rỡ, hôn như mưa lên mặt Tiểu Chiêu rồi quay qua nói với bọn Ba Tư một vài câu khiến chúng vui mừng, nhẩy cỡn, hoan hô loạn cả lên. Rồi chúng đồng loạt quì xuống vái lạy, tung hô Tiểu Chiêu tưng bừng.
Một lát sau, Vô Kỵ các người đều được bọn chúng chở qua tàu lớn. Chàng được chúng tiếp đãi rất trọng hậu, nhưng mà chúng vẫn không cho Tiểu Chiêu ra mặt gặp chàng. Chúng rước mỗi người vào mỗi phòng riêng, cung phụng rất kĩ lưỡng. Vô Kỵ bèn chẩn thuốc, băng bó, thoa cao, săn sóc cho Linh Nhi thật tận tình.
Xong xuôi, Vô Kỵ trở về phòng của mình mà nằm nghỉ. Chàng vừa ngồi xuống giường thì cánh cửa xịt mở, Tiểu Chiêu bưng thau nước cùng một bộ áo mới bước vào. Nàng vừa đặt nó xuống dưói chân chàng thì chàng liền cầm tay nàng mà hỏi:
– Tiểu Chiêu, có phải bây giờ cô đã là thánh giáo chủ của Minh Giáo Ba Tư rồi chăng?
Nàng buồn bã gật đầu, không trả lời, mà chỉ lẳng lặng tiếp tục quì xuống đưa tay nâng chân chàng lên. Vô Kỵ bèn cản lại:
– Như vậy ta đã trở thành thuộc hạ của cô rồi. Cô không còn phải hầu hạ ta như trước nữa.
Tiểu Chiêu ngước mắt nhìn chàng, nước mắt ràn rụa, nói lên như van lơn:
– Đây là lần cuối cùng nô tỳ được hầu hạ giáo chủ… Chẳng lẽ giáo chủ lại không cho nô tỳ cái diễm phúc được săn sóc giáo chủ lần chót hay sao? Mai sau mỗi người một nẻo, nô tỳ đâu còn cơ hội này nữa đâu?