Chương 79 Quay lại
Triệu Mẫn nghe Vô Kỵ nói phải quay trở lại tìm đến Ba Tư sứ giả để xin thuốc chữa cho Linh Nhi thì nàng giật mình. Tuy nàng biết một khi chàng đã quyết định như vậy tất nhiên là tính mạng của Linh Nhi đang tới thời kì nguy hiểm rồi, không thể chần chờ, làm chuyện gì khác hơn được nữa. Nhưng sao cái viễn ảnh đối diện với tên mọi da đen Phi Châu sứ một lần nữa trước mặt mọi người làm cho nàng rùng mình. Sợ hãi hay háo hức?
Nàng không biết nữa. Nàng không thấy vui mừng mà chỉ cảm thấy băn khoăn. Cái hơi hám kì lạ từ con người hắn và cái khoái lạc độc đáo mà hắn đã ban cho nàng vẫn còn phảng phất, bám dính vào làn da thớ thịt của nàng, vẫn còn làm nàng chơi vơi, mê mẩn – cái cảm giác đó vẫn còn đây. Vậy là háo hức chứ đâu phải là sợ hãi? Hay là nàng sợ hãi mọi ngưòi sẽ thấy cái háo hức khi nàng gặp lại tên da đen chăng? Một lần nữa, thân hình lực lưỡng, bóng láng của tên cốt đột với một dương vật kinh khủng chưa từng thấy trong đời lại hiện lên trong đầu nàng.
Trời ơi, nàng không biết là nàng sẽ hành sử ra sao khi gặp lại tên Phi Châu sứ đó, người đã làm cho nàng mất hết cả hồn viá, buông hết cả thần hồn, trao hết cả tấm thân để mà nhận được hết cả những sung sướng – một cơn sướng khoái đầu tiên mà cũng có lẽ có một không hai trong đời nàng – mặc dầu những điều đó hoàn toàn đi ngược lại với tất cả những gì tượng trưng cho một Triệu Mẫn quận chúa cao sang quyền quí trong người nàng.
Nàng có yêu thương hắn không? Chắc chắn là không rồi. Con người dị hợm, dạng hình đó đâu có thể nào làm ý trung nhân, người yêu lý tưởng của nàng cho được? Người mà nàng quan tâm, để ý đây chính là Vô Kỵ, nam tử tuổi trẻ, tài cao, ngươi phong, tuấn kiệt. Người mà mới vừa rồi đã quyết định quay trở lại đương đầu với hiểm nguy, cường địch. Và như vậy, nàng biết chắc chắn là Vô Kỵ một lần nữa, sẽ đối phó với một đối thủ cực kì khó khăn, mạnh bạo, có một không hai trong đời của chàng.
Triệu Mẫn cảm động mở mắt lớn lên mà nhìn Vô Kỵ, ánh mắt pha lẫn sự mến phục lẫn yêu thương. Phải rồi, bây giờ nàng mới nhận thấy, ngoài những bản tính hào hùng trên, cái căn cơ nhân tính đượm đầy tình cảm gắn bó đó của chàng là một nguyên nhân chính đã khiến cho nàng yêu đương thương mến Vô Kỵ một cách đậm đà đến như vậy. Chàng đã không ngại nguy khó, bất kể đời chàng, mà quyết định trở lại trực diện với cam go, không lưỡng lự, không chần chừ.
Lí do tại sao? Cũng chỉ vì chàng muốn cứu Linh Nhi qua khỏi cơn bệnh trầm trọng mà không quản ngại đến thân mình. Vậy như là một mạng đổi lấy một mạng – chàng đã coi thường tính mạng mình mà chỉ coi trọng mạng sống của Linh Nhi. Vì người, quên mình – đó không phải là đặc tính của những anh hùng hảo hán đởm lược hơn người ở trên đời này hay sao?
Triệu Mẫn tự nghĩ là nàng, và tất cả những người nàng đã biết trong đời, không sao làm được như chàng. Do đó, nàng cảm phục chàng là thế. Mà từ cảm phục đến thương yêu thì rất là gần. Và nàng đã yêu chàng qua sự cảm phục đó. Cảm phục mà không thương yêu thì hời hợt. Thương yêu mà không cảm phục thì dễ tàn. May sao, tình cảm của nàng đối với chàng gồm cả hai đặc tính đó. Tuy nàng biết Linh Nhi và Vô Kỵ đã biết nhau từ bé và giữa hai người đã có một liên hệ khác thường. Nhưng chính cái hành động đó của chàng, trong trường hợp này, đã chứng tỏ cho nàng thấy, hơn bao giờ hết, chàng quả thật là một người tràn đầy tình thắm, sãn sàng hi sinh đi vào chỗ chết để cho người thương được sống sót. Điều đó quá đủ để Triệu Mẫn, một người nữ tử đang yêu, đặt Vô Kỵ lên trên tất cả những người con trai khác. Và nàng đã yêu chàng cũng là vì lí do đó.
Vì thế mà khi nàng thấy chàng khua chèo quay mũi thuyền thì nàng liền đưa tay ra ngăn lại:
– Công tử có chắc quay trở lại là thượng sách hay không?
Vô Kỵ lắc đầu:
– Linh Nhi đang bị thương nặng và mê man trong trọng bệnh. Không chữa ngay ta e khó toàn mạng.
Triệu Mẫn liền hỏi:
– Công tử đã chẩn bệnh cho nàng ta chưa mà biết nàng ta đang trong cơn tuyệt vọng?
Vô Kỵ nghe vậy thì chàng chần chừ một tí rồi nói:
– Thôi được, để ta khám lại một lần nữa xem sao.
Nói xong, chàng vạch áo Linh Nhi ra coi. Mọi người thấy ở trên làn da trắng tinh, giữa hai bầu vú nõn nà có một vết thâm đen, thủng sâu vào lồng ngực. Vô Kỵ nói:
– Vết thương đó chấn xuống xương ngực, làm trái tim nàng bị ép lại, máu không tuần hoàn được.
Bỗng nhiên Chỉ Nhược chỉ xuống vết thâm đen đó mà kêu lên:
– Ủa, sao có những chữ gì vậy?
Mọi người xúm tới nhìn xuống thì thấy lờ mờ những hàng chữ nổi lên trên da Linh Nhi. Vô Kỵ đang ngạc nhiên thì Triệu Mẫn đã nói ngay:
– Đúng rồi, đây là những chữ khắc trên Thánh Hỏa lệnh. Nàng bị đánh trúng thẻ bài nên mới bị chữ in lên da thịt như vậy.
Vô Kỵ gật đầu công nhận là đúng. Chàng cúi xuống nhìn kĩ thì thấy đó là những chữ bằng tiếng Hán chứ không phải là chữ nước Ba Tư. Đọc được một vài chữ thì chàng giật mình kinh hãi. Chàng ngửng đầu lên, mở lớn mắt nhìn Tiểu Chiêu mà thốt lên:
– Càn Khôn Đại Nã Di tâm pháp!
Triệu Mẫn nghe chàng kêu lên như vậy thì nàng biết ngay đây là một manh mối rất là quan trọng, có can hệ rất nhiều tới tình trạng nguy hiểm hiện tại của mọi người. Nàng liền hỏi Vô Kỵ:
– Công tử xem có đúng thật không?
Nhưng khi coi lại thì chàng thấy nó không đúng hẳn là Càn Khôn Đại Nã Di tâm pháp, chỉ từa tựa giống, mà hình như còn có nhiều biến hoá thay đổi nữa. Trên ngực Linh Nhi chỉ có in vài hàng, mà chữ mờ chữ rõ, chữ được chữ không, nên chàng không dám chắc. Nên chàng từ từ lắc đầu. Chàng lại thấy Tiểu Chiêu nhìn xuống rồi cũng đang phân vân, nghi ngờ như mình thì chàng liền quay qua hỏi Bá Đa sứ, đang nằm trói chặt trong khoang thuyền:
– Có phải những chữ khắc trên Thánh Hỏa lệnh là Càn Khôn Đại Nã Di tâm pháp hay không?
Nhưng nàng ta bỉu môi, quay mặt đi, không thèm trả lời.
Triệu Mẫn thấy hành động nàng ta như thế thì tức giận, hằn học nói:
– Chính nàng này cũng bị hai tấm thẻ đánh vào người. Vậy chúng ta hãy coi xem có những chữ gì hay không.
Vô Kỵ chợt nhớ ra là mình đã đưa người Bá Đa sứ ra đỡ những đòn của Thánh Hỏa lệnh nên nàng ta bị trúng tới hai miếng thẻ, một cái trên ngực, một cái trên đùi. Chắc chắn là nàng cũng đã bị in không ít thì nhiều vài dòng chữ trên người chứ không sai. Nhưng rồi chàng lại ngần ngại, không dám vạch áo Bá Đa sứ ra mà dò xét. Trong đời chàng, chàng chỉ cởi áo tuột quần người nữ tử khi chàng nứng lên, muốn làm tình; và chỉ khi nào người nữ tử đó bằng lòng mà thôi. Còn lúc trước, trên đầm lầy sa mạc, chàng đã lột hết quần áo, thoát y Triệu Mẫn đến trần truồng thân thể, cũng là vì vô tình chứ không phải là chàng hăm hở cố ý muốn chiêm ngưỡng cái thân hình vệ nữ, thoát trần của nàng đâu? Vả lại, chính Triệu Mẫn đã tự ý bỏ áo, tháo quần, loã lồ ra khi nàng bị Vô Kỵ níu kéo, chứ chàng đâu có bắt ép nàng? Sự thật là như vậy. Màn thoát y trần truồng đó là do Triệu Mẫn tự đạo và tự diễn. Do một tay nàng tạo ra hết, chứ còn ai vào đây nữa?
Triệu Mẫn thấy chàng lưỡng lự không muốn đụng vào người Bá Đa sứ thì nàng không ngần ngại đưa tay ra mà vạch áo nàng ta ra luôn. Trên khuôn ngực trắng muốt là dấu đánh của Thánh Hỏa lệnh với những hàng chữ nổi lên rõ ràng. Vô Kỵ mừng rỡ, cúi đầu xuống giữa hai bầu vú tròn trĩnh mà đọc những hàng chữ một lát rồi ngửng mặt lên, hớn hở nói:
– Đúng rồi! Đây là chính là Càn Khôn Đại Nã Di tâm pháp với những biến hoá mà người Ba Tư đã chế ra. Ta đã bắt đầu biết ra manh mối võ công kì lạ của họ rồi. Nhưng vẫn chưa đủ…
Triệu Mẫn vui mừng, biết ngay là sự suy đoán của mình quả thật là không sai. Một khi Vô Kỵ truy ra căn nguyên của sự biến hoá trong võ công nước Ba Tư thì chàng sẽ không còn sợ hãi chúng nó nữa. Nàng liền hỏi Vô Kỵ:
– Nàng ta còn bị đánh vào chân nữa. Công tử có muốn coi luôn không?
Vô Kỵ ngần ngừ vì chàng biết nếu muốn coi thì chỉ có cách là lột truồng Bá Đa sứ ra mà thôi. Vì thế mà chàng chỉ ậm ừ, không nói gì.
Triệu Mẫn lại hỏi thêm:
– Công tử không muốn biết thêm về võ công của họ để chống cự với họ à?
Triệu Mẫn thấy chàng không nói không rằng thì nàng không hỏi nữa, đưa ngay tay ra định tuột quần của Bá Đa sứ xuống. Bị làm nhục, Bá Đa sứ tức giận, vội co người lại, chống tay ngồi lên, cố không cho Triệu Mẫn kéo quần mình ra. Nhưng Triệu Mẫn đã đưa tay đẩy mạnh vào nàng ta, bật ngã ngửa ngưòi xuống, làm hai giò của nàng ta chổng luôn cả lên trời. Đúng lúc đó, Triệu Mẫn tiện tay, lột luôn quần nàng ta ra khỏi hai chân, như tuột vỏ chuối vậy. Bá Đa sứ bây giờ trần truồng như nhộng.
Vô Kỵ ngẩn người nhìn nàng thì nàng nheo mắt, cười nửa miệng, hai môi cong lên mà nói diễu:
– Sự thắng bại của công tử bây giờ nằm trên đùi nàng ta đó. Xin công tử cẩn thận nghiên cứu đi.
Nghe vậy, Vô Kỵ phì cười lên một cái. Nghe nàng nói móc, trêu trọc mình, chàng chỉ lắc đầu nhè nhẹ, không nói gì. Nhưng lòng chàng thì lại thầm nhủ, “Được rồi, nếu cô muốn phá phách thì…”
Sau đó chàng lại cúi mặt xuống, nhìn sát lên thân thể trần truồng của Bá Đa sứ. Hồi nãy chàng đã dòm đã đời trên bộ ngực trắng nõn của nàng rồi, bây giờ chàng lại được nhìn tới cái đùi mơn mởn của nàng nữa. Chàng chợt thấy phía trên đùi nàng, nơi vạch đào nguyên rậm rạp, tinh trùng của Tạ Tốn bắn ra tối hôm qua vẫn còn vướng đọng, ướt đẫm tinh sương. Nhìn cảnh đào khê vần vũ hoa tàn, dập dồn sau một trận mây mưa, chàng bồi hồi xúc động. Những cảnh đ- đéo làm tình dữ dội của Bá Đa sứ với Tạ Tốn lại hiện ra trong đầu chàng. Dí mặt thật gần để đọc những chữ trên cái đùi trắng mịn đó mà tim chàng cứ đập thùm thụp…
Coi xong một hồi, Vô Kỵ ngửng đầu lên mà nói với Triệu Mẫn:
– Bây giờ ta đã hiểu phần nào sự biến hoá của võ công nước Ba Tư rồi. Nhưng muốn thắng họ thì ta không dám chắc. Những hàng chữ trên người Linh Nhi và nàng Ba Tư sứ đứt đoạn, thiếu sót rất nhiều. Ta cần biết thêm một vài điều nữa. Giá mà có một người nào đó cũng có những chữ Thánh Hỏa lệnh nổi trên người thì hay biết mấy.
Triệu Mẫn nghe chàng nói tới đó thì bỗng dưng mặt nàng thẹn thùng, đỏ bừng lên. Nàng liền quay mặt đi hướng khác…
Tạ Tốn lên tiếng:
– Vô Kỵ, con. Ta và con đều bị trúng vài miếng thẻ bài vào người. Thế nào mà chẳng có dấu chữ gì in trên đó?
Vô Kỵ lắc đầu thưa:
– Nghĩa phụ với con đều bị điểm huyệt bởi cái đầu của Thánh Hỏa lệnh nên không có vết chữ. Con đã xem rồi. Chỉ có người nào bị đánh trúng bởi chiều ngang của Thánh Hỏa lệnh thì mới có vết chữ in trên người mà thôi. Không biết có ai khác cũng bị thẻ bài đánh trúng không?
Triệu Mẫn nghe vậy thì càng mắc cỡ thêm. Phải rồi, nàng nhớ là nàng đã bị tên Phi Châu sứ đánh vào ngực một thẻ bài. Sau đó, khi làm tình với nàng, hắn đã sờ ngực bóp vú nàng đã đời và nàng đã nhìn thấy cảnh bàn tay đen đủi của hắn dày xéo trên bộ ngực to lớn của nàng, khiến nàng mê tơi – cùng lúc đó, nàng cũng đã thấy những vết chữ nổi lên trên bầu vú trắng trẻo của mình rồi. Bây giờ nghe Vô Kỵ cứ hỏi những câu bâng quơ, làm nàng ngượng quá. Chẳng lẽ nàng lại công nhận rồi phải phơi ngực cho chàng xem trước mặt mọi người hay sao?
Bỗng nhiên Tạ Tốn hỏi lớn lên:
– Triệu cô nương, cô cũng bị thương bởi tấm thẻ bài, vậy cô chỉ cho Vô Kỵ xem chữ in trên Thánh Hoả lệnh đi.
Triệu Mẫn liếc nhìn Vô Kỵ một cái thật nhanh, thấy chàng không nói gì mà chỉ dòm mình với con mắt kì lạ, nửa như đùa cợt, nửa như dò hỏi thì biết ra ngay là chàng đã dỡn cợt với mình. Lúc nàng bị đòn đó, chỉ có Vô Kỵ, Tạ Tốn và Linh Nhi là biết thôi. Linh Nhi bây giờ nằm thiếp đi, còn Tạ Tốn đui mù, đâu có thấy nàng bị đánh trúng vô ngực? Như vậy là Vô Kỵ đã biết nàng có những chữ nổi trên vú và chàng đang đùa dai với nàng chứ không sai. Cũng tại vì câu nói móc họng hồi nãy của nàng mà thôi!
Tự dưng người nàng nóng bừng, khiến hai đôi má nàng đỏ hồng lên. Tự dưng nàng lại muốn hùa theo Vô Kỵ mà ngả ngớn, chửng giỡn với chàng. Tự dưng nàng lại muốn phơi trọn bộ ngực của mình – mà nàng biết rất là to lớn và gợi dục – cho chàng xem. Tự dưng nàng lại muốn chàng soi mói, nâng niu, sờ mó trên hai bầu vú căng mọng của mình. Nhưng đó chỉ là ước muốn thầm kín của nàng mà thôi. Trươc mặt mọi người, làm sao mà nó thành sự thật cho được? Cho nên nàng phải dằn lòng lại, cố dấu cái rộn ràng hiện lên trên khuôn mặt bừng đỏ của nàng. Nhưng trong hoàn cảnh này, Vô Kỵ đang cần thêm chi tiết để ấn chứng võ công Ba Tư, nên nàng không thể từ chối được là trên ngực mình không hề có dấu vết gì cả.
Nàng đành phải trả lời Tạ Tốn một cách khó khăn:
– Thưa Tạ tiền bối… Vâng… Ta… Nhưng thôi… Để ta nhờ Chu cô nương một chuyện.
Chỉ Nhược nghe Triệu Mẫn muốn nhờ vả mình làm một việc, tuy chưa biết là chuyện gì, nhưng nàng đã trề môi, làm mặt giận, quay người đi chỗ khác. Làm như không thèm nghe nữa.
Triệu Mẫn biết là Chỉ Nhược còn tức giận lắm bởi vụ Vạn Pháp tự, không muốn giúp mình thì nàng liền quay sang nói với Tiểu Chiêu:
– Tiểu Chiêu, cô giúp ta làm chuyện này nhé.
Tiểu Chiêu thấy Triệu Mẫn hỏi nhờ nàng giúp đỡ thì nàng mỉm cười, vui vẻ, săng sái nhích tới gần liền. Triệu Mẫn bèn nói nhỏ vào tai nàng:
– Ta bị đánh vào ngực, nét chữ in trên người. Nhờ cô đọc lại cho Trương công tử.
Nói xong, nàng quay người đi rồi đưa tay định kéo áo xuống. Tiểu Chiêu nghe Triệu Mẫn nói xong rồi bắt đầu trút áo ra thì nàng hốt hoảng, vội vàng đưa tay ra cản lại:
– Khoan, khoan… Quận chúa… muốn nhờ ta làm chuyện gì?
Triệu Mẫn lại phải nói thầm vào tai nàng:
– Vết chữ in ngay giữa ngực ta nên ta không tiện cho mọi người trông thấy. Nhất là đàn ông con trai. Cô là nữ tử như ta, ta không ngại.