Chương 78: Mơ mộng

Chương 78 Mơ mộng

Nghĩ tới đó, Triệu Mẫn đưa tay ra, trong đêm tối, nắm lấy tay của Vô Kỵ mà xiết chặt lại, như muốn truyền sang người chàng những ý tưởng thương yêu, say đắm, trần tình đó. Tiếng đ- dập dồn của Tạ Tốn vào l-n nàng Bá Đa sứ vang lên không ngớt, một lần nữa, lại làm nàng tưởng nhớ ngay tới cuộc làm tình bốc lửa, khốc liệt giữa nàng và tên mọi da đen thô bỉ. Cái cảm giác được một con con cu cương cứng, to lớn kéo ra, dập vô trong l-n lại hiện lên trong trí óc nàng, hằn trên thân thể nàng, cạ dưới hạ bộ của nàng, rung giữa hai bắp đùi của nàng.

Trời ơi! Sao mà mê man, da diết, cùng cực… Không sao quên được… Không thể quên được… Không muốn quên được… Như không cưỡng lại được những làn sóng của tình dục dào dạt dâng lên trong lòng, nàng bóp chặt lấy tay của Vô Kỵ thêm nữa. Nàng ngước mắt lên nhìn chàng thì thấy chàng cũng đang say sưa nhìn mình. Tự dưng nàng lại muốn tái diễn cái màn sướng khoái độc đáo đó với Vô Kỵ ngay lập tức, trong lúc này, ngay trong khoang thuyền chật hẹp này. Phải rồi, nàng đang lên cơn nứng! Người yêu muôn đời đó, thân thể bốc lửa đây. Làm sao mà chịu nổi? Vì thế mà Triệu Mẫn nhận thấy một cảm giác đê mê, nhột nhạt đã bắt đầu dâng lên ở dưới bụng nàng. Cái cảm giác đó rõ ràng là ẩm ướt, nhơm nhớp, liên tục trào ra khiến nàng phải khép chặt hai đùi lại…

Sự đụng chạm, nắm bóp của ba nữ tử trẻ đẹp làm Vô Kỵ đê mê, sung sướng đến độ không ngờ. Bàn chân nóng hổi của Tiểu Chiêu, bàn tay mềm mại của Chỉ Nhược, làn da ấm mịn của Triệu Mẫn làm người chàng như bay bổng, lơ tơ mơ, không chừng. Chưa bao giờ chàng được gần gũi cả ba nữ tử xinh đẹp cùng một lúc như thế này. Chàng lại nhớ tới ước mơ của mình vừa rồi. Ước mơ được lấy cả ba nàng làm vợ, suốt đời vui vầy bên ba nàng tiên, không bao giờ biết chán.

Nghĩ tới đó, tự dưng chàng lại nhớ tới tất cả những màn đ- đéo, ái ân với cả ba nàng làm chàng nổi máu dâm, con cu từ từ cương lên, dài ra, to bự. Sợ là mọi người biết ra, chàng vội vã vận công, điều hoà khí thở, làm cho con cu từ từ nhỏ lại. Nhưng không vì vậy mà chàng lấy chân Tiểu Chiêu ra hoặc bỏ rơi tay hai nàng Triệu Mẫn, Chỉ Nhược. Trái lại, chàng còn dí thêm chân chàng lên chân của Tiểu Chiêu và mân mê mãi bàn tay hai nữ tử, mỗi tay một nàng, không muốn rời xa nữa…

Do đó, con thuyền bé nhỏ giữa mặt đại dương bao la tối tăm đó tự dưng trở thành một thiên đường của dâm nứng, nhục dục – một bồng lai tiên cảnh nơi hạ giới. Chỉ trừ Linh Nhi là đang mê man bất tỉnh, còn ai nấy đều rạo rực, phơi phới tình xuân, tràn đầy dục tính. Tạ Tốn và Bá Đa sứ thì đang say sưa hăm hở đ- nhau, người cho, người hưởng, ào ào như hai con ngựa chứng. Vô Kỵ thì đang mê đắm trong tình yêu của ba nàng, con cu cương cứng, cứ tưởng như mình đang trên mây, phiêu diêu, ngây ngất, chìm đắm trong biển tình.

Còn ba nàng Triệu Mẫn, Chỉ Nhược, Tiểu Chiêu thì đang bàng hoàng, nhột nhạt cả người, trước cảnh làm tình và kề cận bên người mơ, cả ba đều hứng tình mà chảy nước âm khí nhầy nhụa, tràn trề. Thế mới biết, dù trong hoàn cảnh éo le hay nguy hiểm, con người có thể nổi cơn gợi dục, ham muốn bất cứ lúc nào. Sắc dục tình yêu quả nhiên là một đặc tính của con người, không thể không có được. Chỉ có nhũng bậc chân tu hay thánh thiện – họ đã vượt trên hẳn mọi người – mới dứt bỏ được cái đoạn trường tân thanh đó mà thôi.

Đ- trong tư thế kiểu chó được một lúc thì Tạ Tốn gầm lên một tiếng, thúc mạnh c-c vào l-n Bà Đa sứ một vài cái thật mạnh, thật sâu, rồi phóng tinh ra không ngừng. Bá Đa sứ bị dập mấy cái cuối cùng, thở không muốn ra hơi, chỉ có thể kêu ré lên vài tiếng sung sướng, pha lẫn với sự đớn đau bởi những cú dập tàn nhẫn. Sau cơn tuyệt đỉnh, Tạ Tốn nằm đè lên người nàng mà thở phì phì, cơn điên đã tan mất. Hai thân hình nằm yên bất động. Rồi cả hai đều thiếp đi sau cơn làm tình vũ bão.

Sự yên lặng lại trở về trên con thuyền mong manh, bé nhỏ. Sau một ngày gian nan, vất vả, ai nấy đều mệt mỏi, chỉ một chốc, mọi người đều ngủ thiếp đi. Ba nữ tử đều sung sướng ngủ vùi trong cơn say, trong nắm tay và sự đụng chạm với người tình Vô Kỵ. Chỉ có Vô Kỵ là người còn thức. Tuy đang ở trong cảnh hoạn nạn, nhưng chàng lại thấy tâm hồn vui sướng vì đang được cận kề với ba nàng thiếu nữ thương yêu nhất đời của mình. Chàng nhìn lên khung trời đầy trăng sao mà đưa tâm trí về chốn tương lai mộng tưởng, nơi non bồng nước nhược có đủ những nàng tiên hầu hạ mình, cung phụng mình, sẵn sàng dâng hiến người ngọc, mặc tình cho chàng phỉ sức chờn vờn bướm hoa. Vừa nắm tay hai nữ tử, Vô Kỵ vừa uớc ao: thật là sung sướng nếu mà mình được làm tình với mỗi cô một ngày, cứ luân phiên như vậy, suốt tháng, suốt năm. Có vậy mới xứng đời con trai… Sau một hồi thả hồn bướm mà mơ tiên, Vô Kỵ cũng dần dần gục đầu xuống mà đưa mình vào cõi mộng…

Bỗng nhiên mọi người đều giật mình choàng tỉnh giấc bởi một tiếng la khóc vang lên thật lớn:

– Ngươi Vô Kỵ ơi! Hu… hu… hu… Sao ngươi nhẫn tâm hành hạ ta, mắng nhiếc ta, rồi lại bỏ ta đi mất. Vô Kỵ, ngươi ơi, ngươi có biết là ta hằng đêm, hằng ngày vẫn thường nhớ đến ngươi cả gần mười năm nay không? Hu… hu… hu…

Mọi người nhình quanh thì mới biết tiếng than khóc đó phát ra từ miệng của Linh Nhi đang nằm thiêm thiếp mê man dưới sàn thuyền. Trong cảnh nhập nhoạng của buổi ban mai, mặt trời đang lố dạng, Linh Nhi vẫn nằm yên bất động, hai mắt vẫn nhắm nghiền lại, miệng nàng vẫn thủ thỉ như kể lể:

– Tuy ngươi ruồng rẫy ta, cắn vào ngực ta đến mang vết, nhưng ta không bao giờ giận dỗi ngươi đâu. Mỗi ngày ta nhìn vào vết cắn mà tương tư, nhung nhớ ngươi vô cùng… Vô Kỵ ngươi ơi, ta lúc nào cũng thương yêu ngươi, chỉ mong sao được làm vợ của ngươi…

Vô Kỵ nghe nàng nói năng, khóc lóc trong cơn mê sảng như thế thì chàng giật mình. Thì ra vừa rồi, chàng đã nằm mơ thấy là mình cưới cả ba nữ tử làm vợ – Triệu Mẫn, Chỉ Nhược và Tiểu Chiêu – và các nàng cùng hết mực hầu hạ, một lòng hiến thân, mặc sức cho chàng vui vầy, đ- đéo. Trong cơn mơ, chàng đã làm tình với cả ba nàng cùng một lúc. Bốn thân người trần truồng loã thể, quấn quít xà nẹo với nhau, làm đủ trò ái ân, dâm tục. Chỉ Nhược nằm ngửa, dạng chân cho chàng quì ở đằng sau mà đút c-c vào l-n nàng. Triệu Mẫn thì quì trên hai tay hai chân, úp trên người Chỉ Nhược, cũng chổng mông đưa l-n ra cho chàng đ- tới.

Từ đằng sau, chàng luân phiên đ- cả hai nàng. Chàng dập c-c vào l-n Chỉ Nhược một chập rồi rút ra đút vào l-n Triệu Mẫn ngay phía trên mà nắc tiếp, sau đó kéo c-c ra đ- trở lại vào l-n Chỉ Nhược ở dưới, rồi lại chuyển qua đ- vào l-n Triệu Mẫn ở trên. Cứ như thế mà đ- vào hai cái l-n không ngừng. Còn Tiểu Chiêu thì cũng trần truồng khoả thân đứng trước mặt chàng, ôm lấy chàng mà hôn môi, nút lưỡi, để mặc cho hai tay chàng mò mẫm trên da thịt non trẻ, tha hồ cho chàng sờ l-n, bóp vú.

Cảnh làm tình tay tư đó chính chàng đã từng thấy khắc trên vách ở trong động đá trên Quang Minh đỉnh hồi trước rồi. Lúc bình thường, chàng không bao giờ dám nghĩ là mình có thể làm những hành động như vậy, không ngờ bây giờ nó lại diễn ra trong giấc mơ huyền hoặc, ngập đầy dâm tính…

Trong lúc đó, Linh Nhi vẫn cứ tiếp tục nói năng, thổn thức, thỏ thẻ như kể lể:

– Ngươi mất đi rồi, ta đâu còn muốn ở trên đời này nữa. Ngươi Vô Kỵ ơi, ở dưới tuyền đài, ngươi chờ ta nhé… Ta phải ở lại cung phụng bà bà. Khi nào bà bà không cần tới ta nữa là ta sẽ tới ngay vùng Tuyết Lãnh mà lao xuống vực, nơi mà ngươi đã bỏ ta mà ra đi.

Rồi nàng đổi giọng vui mừng:

– Ta sẽ tìm gặp ngươi… Hì, hì, hì…Lúc đó, chắc ngươi sẽ không còn hất hủi ta nữa…

Sau đó nàng lại lên tiếng khóc lóc mùi mẫn. Vô Kỵ biết là nàng nghe lời Lê Đình nói, cứ tưởng là chàng đã mất mạng, bỏ thây dưới thung lũng. Chàng rầu rĩ, lắc đầu nhè nhẹ, rồi đưa tay lên sờ trán nàng thì thấy nóng bỏng như lò lửa, thảo nào thần kinh nàng dao động bất bình, khóc cười loạn cả lên. Chàng liền xé áo lấy mảnh vải nhúng nước biển rồi đặt lên trán nàng. Thấy mặt chàng lộ đầy vẻ quan tâm, yếu trọng thì mọi người đều lo lắng nhìn Linh Nhi mà thấy thương cảm cho nàng hết sức.

Trong cơn sốt li bì, Linh Nhi vẫn liền miệng lảm nhảm, lúc mếu, lúc cười. Điên cũng không phải điên, dại cũng không ra dại, tỉnh cũng không là tỉnh. Vì rõ ràng lời nói của nàng vẫn còn mạch lạc, dễ hiểu. Chỉ khác là huyên thuyên, vui buồn cười khóc lẫn lộn, hỉ nộ ái ố bất chừng…

Bỗng nhiên nàng ngưng tiếng khóc mà cất tiếng khe khẽ hát lên:

----------

Chẳng ai hiểu nàng ca bằng thứ tiếng gì, nhưng giọng rất là trầm buồn, ảo não. Vô Kỵ nghe tới đó bỗng chàng chợt nhớ ra là lúc trước Tiểu Chiêu cũng đã từng hát cho chàng nghe trong hầm đá một bài ca ngoại quốc tiếng cũng giống như vậy. Chàng liền đưa mắt ngó Tiểu Chiêu thì thấy mặt nàng đang mang nặng dáng u sầu, buồn bã.

Thấy Vô Kỵ nhìn mình với con mắt dò hỏi thì Tiểu Chiêu gượng cười mà nói:

– Chị Linh Nhi ca một bài hát buồn nói lên nỗi cô đơn của một người đi trong rừng thu ảm đạm mà thương nhớ tới người huynh đài tình đã mãi ra đi không bao giờ trở lại.

Vô Kỵ nghe vậy thì ngậm ngùi vô hạn. Chàng không ngờ Linh Nhi trông bề ngoài tươi vui, nhí nhảnh mà thật ra bên trong lại mang đầy chuyện bi thương, buồn tủi. Nguyên do là vì đâu? Phải chăng là kết quả của một nỗi nhớ nhung khôn nguôi, một hoài bão tột cùng về một người con trai mà nàng nghĩ là đã bỏ nàng ra đi biền biệt, không đoái hoài gì tới nàng nữa? Nghĩ tới đó, Vô Kỵ cúi đầu, thở dài một tiếng.

Sau đó, Linh Nhi lại cất tiếng, hát lên một bài khác, nhịp điệu chậm buồn, nghe còn thê lương hơn bài trước:

==============

Tiểu Chiêu nghe xong bài ca thì nước mắt của nàng đã tuôn rơi chan hòa. Nàng vừa gạt nước mắt vừa nói:

– Bài này như là một lời trăn trối của người nữ tử, van xin người ta khi nàng chết rồi, trước khi đóng hòm đem chôn, nhớ đừng quên thoa son điểm mắt cho mình, để nàng khỏi phải làm một con ma lem xấu xí, ngượng mặt với người.

Mọi người nghe thế thì lấy làm thương tâm vô cùng. Vô Kỵ biết Linh Nhi lúc nào cũng có ý tự hủy mình để theo người chết Vô Kỵ cho trọn tình. Vậy mà sau này gặp nàng mấy bận ở kinh đô, sống với nàng mấy ngày trên biển mà chàng không hề xuất diện cùng nàng trần tình để cho nàng không còn bị ám ảnh, hết tương tư, bớt sầu não. Chàng đau xót đưa tay ra mà nhè nhẹ vuốt lại những lọn tóc lòa xòa trước mặt nàng.

Bỗng nhiên Linh Nhi đổi giọng, ca lên một bài mới với giọng nhanh nhẩu, vui vẻ, nhịp điệu tưng bừng:

==========

Vô Kỵ ngạc nhiên không hiểu thì Tiểu Chiêu đã mỉm cười, làm hiện rõ hai núm đồng tiền trên má:

– Đây là bài ca vui tươi của những đứa con nít chập chững mới lớn, dùng để dạy chúng tập đếm số trong những lớp mẫu giáo, măng non.

Nhưng rồi Tiểu Chiêu lại sụ mặt xuống khi nghe Linh Nhi chuyển tiếng khe khẽ ca lên một bài hát khác, nhạc hồn nghe não ruột:

===========

Tiểu Chiêu lắc đầu, cúi mặt xuống, buồn bã nói:

– Bài này nói lên tình cảnh của một người sống cô độc, vò võ quanh năm suốt tháng, bỗng một hôm than lên là mình không còn cảm thấy quạnh quẽ, đơn độc nữa, vì lúc nào cũng đã có một người huynh đài tâm giao, hai người theo nhau như bóng với hình trên khắp bốn góc biển trời rồi. Người huynh đài nối khố đó chẳng qua chính là nỗi cô đơn của riêng mình…

Tiếng hát của Linh Nhi, nho nhỏ trầm buồn, thánh thoát nhẹ nhàng, thoang thoảng vi vu, mà lại chất đầy những nỗi âu sầu, bi đát, lan ra trên mặt biển. Lời ca quyện theo cơn gió, bay bổng lên cao rồi tỏa ra, bao trùm lấy con thuyền, nhốt nó trong một khối u linh, ảm đạm, vô hình, vô tướng, khiến tâm hồn tất cả những ai trên chiếc thuyền bé nhỏ đó đều như nhuốm nặng những u hoài, khắc khoải…

Buồn…

Mọi người thấy Linh Nhi mê sảng, khóc cười, ca hát, lúc vui lúc buồn, mà buồn nhiều hơn vui, thì không biết nàng đã học được nơi ai những bài hát buồn thảm, cô liêu như vậy. Nhất là Vô Kỵ, lòng buồn vô hạn, chàng biết ngay là nàng đang trong cảnh thập tử nhất sinh, đang mang trọng bệnh mà tâm trí lại thay đổi không ngừng, buồn tủi miên man, căn bệnh như thế khó mà can qua cho khỏi. Buồn thay, vết ngoại thương đã trầm trọng, nhưng vết nội thương cũng nặng nề không kém.

Có lẽ nỗi đau buồn rã rượi trong tâm trí của nàng còn làm cho vết thương trên ngực nàng ưu nhiễm, khó chữa thêm nữa. Cũng cảm được như thế nên cả Triệu Mẫn lẫn Chỉ Nhược đều buồn rầu, bùi ngùi rưng rưng nước mắt, sầu tủi cho Linh Nhi hết sức. Hai nàng cùng đưa tay ra mà nắm lấy tay của Linh Nhi, như khuyến khích, như vỗ về, như buồn thương.

Vô Kỵ thấy cảnh đó thì chàng nhăn mặt thở dài lên một tiếng. Chàng nhìn quanh biển trời bao la, rồi với tay lấy cái chèo mà khua nước quay đầu con thuyền trở lại. Trước sự ngạc nhiên của mọi người, chàng nói:

– Thôi được! Chúng ta đành phải quay trở lại tìm người Ba Tư xin họ thuốc men mà chữa trị cho Linh Nhi mà thôi. Nàng đang trong thời kì nguy cấp, cần phải được săn sóc ngay. Không còn cách nào khác nữa rồi…

Mọi người nghe chàng nói thế thì đều im lặng nhìn Linh Nhi mà lo lắng, rầu rĩ, lòng dạ thắt lại.