Chương 81 Trở thành giáo chủ
Vô Kỵ nghe nàng nói thế, lại thấy mặt mũi nàng buồn thảm, giọng nói ỉ ôi, thì chàng đành để mặc cho nàng rửa chân cho mình. Sau đó Tiểu Chiêu còn tận tụy lau người, ân cần thay áo cho chàng nữa. Vừa làm những công việc đó, nàng vừa sụt sùi khóc tủi, như là đang trong một nỗi đoạn trường đớn đau vậy.
Thái độ của Tiểu Chiêu như thế, Vô Kỵ tội nghiệp cho nàng quá. Chàng liền ôm nàng vào lòng mà nhỏ nhẹ hỏi:
– Tiểu Chiêu, sao cô lại đau thương quá vậy?
Tiểu Chiêu bèn khóc lóc lớn hơn, dúi mặt nàng vào lòng chàng:
– Nô tỳ không muốn dấu giáo chủ nữa. Từ lúc khôn lớn, nô tỳ đã thấy mẫu thân nô tỳ lúc nào cũng lo lắng, sợ hãi. Sau đó nô tỳ mới biết là mẫu thân nô tỳ đã phạm lỗi lớn với tổng đàn Minh giáo là kết hôn với cha nô tỳ, đi ngược với lời tuyên thệ là thánh nữ Minh giáo phải còn trinh nguyên. Cho nên cha mẫu thân nô tỳ ngày đêm, lúc nào cũng trốn tránh họ. Vì thế mà Kim Hoa Ngân Diệp tuy nổi tiếng vang danh ở biển đông nhưng không bao giờ dám bước chân vào Trung Nguyên hay về Tây Vực. Từ khi cha nô tỳ mất, mẫu thân nô tỳ gửi nô tỳ cho người khác nuôi, hai mẫu thân con chúng nô tỳ sống lẩn trốn, chui rút, chỉ gặp nhau nhiều lắm là một hai lần mỗi năm. Mẫu thân nô tỳ đoán biết thế nào cũng có ngày như hôm nay nên bà bắt nô tỳ thề là không bao giờ làm mất trinh tiết, đồng thời cho nô tỳ giả dạng lên Quang Minh đỉnh để tìm cho ra Càn Khôn Đại Nã Di tâm pháp hầu đem về Ba Tư chuộc tội.
Nàng gạt nước mắt rồi nhìn chàng nói tiếp:
– Nô tỳ rất mang ơn Tả sứ đã nuôi nấng và biết ơn giáo chủ đã đối sử tử tế với nô tỳ. Tuy nô tỳ đã thuộc nằm lòng khẩu quyết của Đại Nã Di tâm pháp rồi, nhưng, thánh giáo chủ hay không, nô tỳ sẽ không bao giờ phản bội giáo chủ đâu.
Vô Kỵ liền hỏi:
– Có phải cô là Lam Y Nữ, đã bao lần ra tay cứu giúp ta phải không?
Tiểu Chiêu gật đầu:
– Lần đầu tiên nô tỳ gặp giáo chủ là lúc Quang Minh đỉnh đang gặp nạn, bị địch nhân bao vây bốn phía. Lúc đó, Tống thiếu hiệp ra tay ám toán giáo chủ trong lúc giáo chủ đang mang trọng thương, nên nô tỳ tức giận, phải ngăn cản mà thôi. Nhưng nô tỳ lại sợ Dương tả sứ và tiểu thư nhận ra nên nô tỳ phải che mặt lại. Sau đó Ân lục hiệp bỏ chạy ra ngoài, nô tỳ vội vã chạy theo để cứu giúp. Không ngờ gặp phải Lộc Trượng Khách, nô tỳ đánh không lại nên Ân lục hiệp mới bị chúng bắt đem đi hành hạ. Bây giờ nô tỳ vẫn còn hối hận. Xin giáo chủ đừng trách…
Vô Kỵ liền ôm chặt lấy nàng, lắc đầu nói:
– Không! Không! Cô đã bao nhiêu lần ra tay cứu ta. Ơn này làm sao mà ta đền đáp cho hết được. Ta không bao giờ dám trách cô đâu.
Rồi chàng lại hỏi:
– Vậy sao sau đó, cô không lộ diện cho ta biết mà cứ lẳng lặng ra tay cứu giúp ta mãi như thế?
Tiểu Chiêu nhìn chàng với con mắt mờ lệ:
– Nô tỳ chỉ sợ là một khi giáo chủ biết ra thì giáo chủ sẽ không còn cho nô tỳ hầu hạ gần kề giáo chủ nữa.
Vô Kỵ nghe thế thì xiết chặt người nàng thêm. Chàng ghé vào tai nàng mà nói:
– Ơn nghĩa của cô với ta thật là sâu đậm. Sau này ta nhất quyết phải trả hết những ân tình đó cho cô mới được.
Tiểu Chiêu khép mắt lại, khóc nấc lên:
– Lát nữa nô tỳ phải ra đi, trở về Ba Tư rồi… Làm sao mà còn gặp nhau nữa? Nghìn trùng cách biệt, ân thì mong giáo chủ cứ giữ lại, còn tình thì nô tỳ xin đem theo…
Nói xong, Tiểu Chiêu bám lấy vai chàng, úp mặt vào ngực chàng mà thổn thức nói tiếp:
– Nô tỳ thà làm một con ta tớ được hầu cận, gần gũi giáo chủ ở Trung Nguyên, còn hơn là làm thánh giáo chủ Minh giáo ở nước Ba Tư xa xôi diệu vợi…
Vô Kỵ nghe Tiểu Chiêu khóc lóc mủi lòng quá, chàng liền nói:
– Nếu vậy thì chúng ta xông ra đánh cho chúng một trận, cướp tàu thoát về đất liền. Ta không còn sợ chúng nữa đâu.
Tiểu Chiêu lắc đầu:
– Tạ tiền bối cùng các vị cô nương tuy được trọng đãi, nhưng lại bị canh phòng cẩn mật. Bất luận có một chuyện gì xảy ra là tính mạng họ không còn.
Vô Kỵ thở dài một tiếng, ôm nàng chặt thêm vào lòng. Hai người ôm nhau mà lòng dạ cả hai đều tái tê.
Nằm trong lòng Vô Kỵ khóc lóc một hồi, Tiểu Chiêu ngẩng đầu lên, nàng nhình vào khuôn mặt của Vô Kỵ chằm chặp, đắm đuối, như muốn thu hết hình ảnh người trai ngươi tuấn đó vào đôi mắt xanh mơ của nàng. Vô Kỵ nhìn xuống thấy mặt nàng tràn đầy nước mắt thì cầm lòng không nổi. Chàng nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên rồi đặt lên đôi môi đỏ thắm của nàng một nụ hôn nồng nàn, dai dẳng.
Tiểu Chiêu để mặc cho chàng hôn mà không hôn trả lại. Nàng đứng yên bất động, mặt ngửa lên, hai bờ môi hé mở, nước mắt từ trong hai con mắt xanh mơ cứ tiếp tục trào ra, lăn xuống cả môi má, mặn chát. Vô Kỵ vừa nếm cái vị ngọt ngào từ đôi môi nàng, vừa nếm cái vị đắng cay từ nước mắt nàng thì lòng dạ đau xót vô cùng. Đầu óc cả hai đều tê tái. Trong hoàn cảnh này, không biết ai đau khổ hơn ai…
Bất chợt Vô Kỵ nhấc bổng nàng lên mà đặt nàng nằm ngay xuống giường. Sau đó, chàng kéo áo nàng ra rồi dúi mặt mình vào giữa ngực nàng, nơi hai gò vú cứng tròn, trắng mịn vun lên cao, mà hôn lấy hôn để. Hơn bao giờ hết, chàng cảm thấy mê say cuồng nhiệt bởi một mùi thơm da thịt mà chỉ có gái trinh mới tỏa ra được thứ hương vị kì diệu, tuyệt vời như vậy mà thôi.
Tiểu Chiêu nhắm nghiền mắt lại, nước mắt vẫn tuôn ra không ngớt. Nàng vẫn nằm yên, hai tay xuội lơ, hai môi mím lại làm nổi lên hai núm đồng tiền trên đôi má ướt đẫm. Thông thường thì nàng đã phản kháng, chống cự, và ngăn không cho Vô Kỵ làm thêm một hành động sỗ sàng nào. Nhưng lúc này thì nàng lại buông lơi, mặc cho chàng tha hồ hôn hít, vần vũ trên ngực vú mình. Đã bao phen chống đối với dục vọng, bây giờ nàng đã mệt mỏi, không còn hơi sức mà kháng cự nữa. Mà chống đối để làm gì? Kháng cự để cho ai? Vô ích! Vô dụng! Mà lại vô tâm và vô tình nữa! Chung qui lại, chỉ có nàng là người bị thiệt thòi, dằn vặt, đau đớn mà thôi.
Nàng chua chát thầm nghĩ, “Phải rồi, nếu trời sinh ra con người để mà được sống vui sướng, hạnh phúc, thăng hoa thì nàng là một người bạc phước, bất hạnh, đau khổ nhất trên đời này – bây giờ, mãi về sau, và đến suốt cuộc đời…”
Rồi cũng như những lần trước với Tiểu Chiêu – mà lần nào chàng cũng thất bại – sau những hành động dâm nứng khởi đầu, Vô Kỵ sửa soạn cho một cuộc làm tình đầy hứng tính mà chàng mong đợi không biết đến bao nhiêu lần rồi. Chàng vừa há miệng ngậm lấy cái đầu vú xinh xắn, vừa đưa tay xuống mà đút vào quần nàng, mơn man trên vùng cỏ may ấm áp. Tiểu Chiêu không gạt tay chàng ra mà còn uớn cong người lên, như chấp nhận sự xâm nhập của bàn tay người tình. Sờ mó môt hồi, Vô Kỵ bèn nắm lấy lưng quần của nàng mà tuột xuống, bắt đầu cuộc mây mưa mà hai người đã chờ đợi từ lâu.
Bất ngờ cánh cửa mở tung ra, một người nhanh nhẹn bước vào.
– Siêu nhi, con không nên để dục tình trấn áp mà làm hại tới Trương giáo chủ và người thân khác!
Tiểu Chiêu ngồi bật dậy. Nàng vội vàng kéo quần khép áo lại mà hốt hoảng kêu lên:
– Mẫu thân… Mẫu thân…
Khỉ Ti nhìn nàng với cặp mắt nghiêm khắc:
– Con đã giữ mình cho tới ngày nay. Đừng vì một phút phóng đãng mà làm tiêu tan cuộc đời thánh giá của con và hạnh phúc của gia đình.
Tiểu Chiêu nghe mẫu thân nàng nói như thế thì nàng thở dài, cúi mặt xuống, mím môi lại làm nổi lên hai lúm đồng tiền trên má, rồi lẩm bẩm nói nhỏ với giọng cay đắng:
– Cuộc đời… hạnh phúc… thánh giá… gia đình… Ôi… Trời… Trời ơi là trời!
Than xong, nàng ôm mặt khóc nấc, rồi vùng lên, bỏ chạy ngay ra khỏi phòng…
Vô Kỵ vội chạy theo nàng, nhưng Khỉ Ti đã đứng chận lại:
– Trương giáo chủ hãy để mặc cho Tiểu Chiêu. Đừng làm rộn đến nó nữa.
Vô Kỵ tức giận gằn tiếng:
– Tiểu Chiêu đang đau khổ, thương tâm. Bà không thấy tội nghiệp cho nàng hay sao?
Khỉ Ti cười nửa miệng:
– Nó là nữ tử của ta, sao ta không biết. Nhưng chuyện gia đình của chúng ta, xin giáo chủ đừng xía vào.
Vô Kỵ mặt mày đỏ gay, tức giận, đưa luôn tay ra nắm lấy cổ nàng mà xiết lại, rồi nghiến răng nói:
– Ta không hiểu tại sao ta lại không thể bóp chết bà đi ngay cho rồi!
Khỉ Ti mặt mày nhăn nhó, cố gỡ tay chàng ra. Nàng há miệng thở không ra hơi, hai mắt nổ đom đóm. Nhưng Vô Kỵ vẫn lầm lì, mím môi, bàn tay vẫn bóp chặt lấy cổ nàng.
Kéo tay Vô Kỵ ra mãi không được, Khỉ Ti run rẩy, nàng cảm thấy sắp sửa chết giấc đi vậy. Rốt cuộc nàng đành buông thõng hai tay, nhìn chàng với cặp mắt van lơn, đau đớn, nước mắt trào ra. Nàng cố gắng thốt lên:
– Trương gíáo chủ… Giáo chủ… Đừng… Thôi được… Giết chết ta đi…
Vô Kỵ đứng thật gần nàng, nhìn thấy mặt nàng giống y hệt Tiểu Chiêu (hai người trông như là chị ta sinh đôi), mà khuôn mặt đó lại đầy vẻ đau thương, bi đát, nhạt nhòa thì bao nhiêu hình ảnh trước đó của Tiểu Chiêu tự dưng hiện lên trong tâm trí chàng. Cảnh nàng thương khóc, ỉ ôi ôm ấp chàng trong hầm đá vắng lặng trên Quang Minh đỉnh. Cảnh nàng buồn tủi lang thang một mình đi tìm chàng trong đêm thâu lạnh lẽo trên sa mạc ở Tây Vực. Cảnh nàng thui thủi đứng cô đơn dưới cơn mưa tầm tã mà ngóng đợi chàng trong phố vắng nơi kinh đô. Và còn nữa… Còn nhiều nữa… Tất cả những hình ảnh đó kết tinh thành một khối-tình-Tiểu-Siêu mà đến bây giờ chàng mới nhận thấy được là nó – tuy câm nín, ấp ủ và đơn phương – lại rất là bao la, thâm trọng, và đậm đà không biết đến chừng nào.
Biết được ra như vậy, tự nhiên chàng cảm xúc đến mờ mắt đi. Trước mặt chàng bây giờ không phải là Khỉ Ti nữa mà rõ ràng là một Tiểu Chiêu nặng tình yêu dấu, tràn đầy ái ân. Rồi như bị thúc đẩy bởi một ẩn thức bất chợt bùng lên vì cơn yêu đương bộc lửa, chàng buông cổ Khỉ Ti ra mà choàng tay ôm cứng lấy người nàng. Rồi chàng lấy môi mình mà đè chặt lên môi nàng, hôn nàng thật mạnh vào ngay giữa miệng!
Bất chợt bị Vô Kỵ ôm chặt rồi hôn một cách mạnh bạo trên môi, Khỉ Ti kêu lên một tiếng. Nhưng tiếng kêu bị lấp láp đi bởi cái miệng đang chụp lên của Vô Kỵ. Nàng kêu lên một tiếng đau đớn vì sức ôm quá chặt và cái hôn vũ hào của chàng. Nàng lấy tay đẩy chàng ra, nhưng không làm sao tách rới hai người ra được. Thân thể của chàng và nàng dính chặt vào nhau, chắc rịt cũng như hai cái miệng của hai người vậy. Không động đậy được, nàng chỉ còn có thể rên lên mấy tiếng ú ớ mà thôi.
Nghe tiếng rên rỉ của Khỉ Ti, Vô Kỵ càng nứng bạo thêm nữa. Chàng liền rà miệng xuống mà liếm mút loạn cuồng trên cổ, trên vai, trên ngực vú nàng. Được thả rời một chút, Khỉ Ti đặt tay lên ngực chàng, định đẩy người chàng ra, nhưng tự dưng nàng ngừng tay lại. Hai bàn tay nàng từ từ tuột xuống bụng chàng, vòng ngang qua hông rồi vuốt lên trên ngang lưng chàng.
Khi cánh tay đó leo lên tới ngực Vô Kỵ thì nó tự động xiết chặt lại khiến chàng và nàng càng dính cứng vào nhau thêm nữa. Rồi bàn tay nàng bấu chặt vào lưng chàng, mười ngón tay cấu sâu vào thịt chàng, tưởng chừng như nàng không thể chịu đựng được những nguồn cảm hứng, sướng khoái cứ dâng lên từng đợt bởi những cú hôn hít không ngừng của Vô Kỵ trên người nàng. Khỉ Ti không thể không cầm lòng được, nàng thở hổn hển, miệng rên lên từng tiếng nhỏ:
– À… à… à.. Ừ.. ừ… ừ..
Nàng đang nứng dâm thật chăng? Đúng vậy. Thật ra, đâu có ai biết là trước đó nàng đã từng nổi hứng, nứng tình khi trông thấy Vô Kỵ hành dâm, làm tình!
Thì ra, mấy ngày trước, khi Khỉ Ti lên kinh đô để thăm con nàng là Tiểu Chiêu, nàng đã thấy Vô Kỵ, trong cơn say rượu, đè Tiểu Chiêu xuống mà hôn hít, bóp vú, sờ l-n rồi. Cảnh đó xảy ra ngay sau khi hai mẫu thân con mới gặp nhau, đang trò chuyện thì Vô Kỵ bước vào làm nàng phải lẩn tránh ngay. Núp sau cánh cửa nhìn ra, nàng trông thấy hết những hành động dâm ô của Vô Kỵ với Tiểu Chiêu, khiến nàng ngứa ngáy và rậm rật vô cùng.
Nhìn cảnh chàng mút vú, sờ l-n nữ tử mình, nàng đã bị kích thích dữ dội, thì làm sao mà Tiểu Chiêu chịu đựng cho được? Khỉ Ti đang hồi họp không biết đứa con yêu có cỏ khả năng giữ vẹn lời thề trinh trắng không – trong lúc chính người mẫu thân đa tình, chỉ nhìn thôi mà đã cắn răng chịu dựng không nổi – thì Tiểu Chiêu (biết là mẫu thân nàng đang có mặt trong phòng) đã đẩy người Vô Kỵ ra mà bỏ chạy đi mất.
Sau đó Khỉ Ti đã qua phòng kiếm thăm Phạm Dao mà cơn dâm nứng cứ âm ỉ trong lòng. Vì thế mà nàng đã không ngần ngại buông lơi, hiến thân cho Phạm Dao làm tình đến hai ba lần liên tiếp, dù rằng Phạm Dao tuy dang người cao lớn, đô con nhưng mặt mày lại xấu xí, rằn ri trông phát khiếp. Chung qui cũng tại vì nàng đã trông thấy màn vuốt ve, hôn hít của Vô Kỵ, làm nàng sau đó không thể không ước muốn, tơ hào đến một sự gần gũi, chung đụng với một người đàn ông sành điệu, nóng bỏng nào đó cho được.
Lúc này, khi được Vô Kỵ say sưa vần vũ trên ngực mình thì cái cảm giác đó lại hiện về. Phải rồi, nàng đã từng mơ tưởng đến Vô Kỵ cùng những hành động mơn trớn, dâm tục của chàng! Và bây giờ, để làm cho cái mơ ước đó thành sự thật, Khỉ Ti buông người chàng ra rồi thuận tay cởi luôn cái thắt lưng, để cho chiếc áo bào nàng đang mặc tuột ra khỏi người, rơi xuông chân.Khỉ Ti bây giờ trần truồng, hoàn toàn khỏa thân trước mặt chàng.
Tự dưng được ôm trong người một tấm thân vệ nữ trắng toát, êm ấm thì đầu óc Vô Kỵ như mê dại đi. Trời ơi, tuy đã từng thấy Tiểu Chiêu trần truồng rồi, nhưng không biết tại sao hôm nay người nàng lại nẩy nở quá sức, đường nét lại khiêu gợi đến mức không thể tưởng tượng được như vậy. Chàng không nói không rằng, đẩy cái thân thể loã lồ của Tiểu Chiêu với những đường cong tuyệt mỹ đó xuống giường rồi vội vã cởi luôn áo bào mình ra.
Bị đẩy xuống giường, Khỉ Ti liền dạng hai chân ra, phơi bày luôn một khe động đào nguyên, lá cỏ mịn màng. Đồng thời nàng cũng đưa hai tay lên để lên sau đầu, căng ngực uỡn cong người lên khiến cho đôi vú mọng sữa vun lên, vươn ra như đón mời, khiêu khích. Khi cái thân hình trần truồng của Vô Kỵ đè lên người nàng thì nàng lập tức ôm chặt lấy chàng liền. Sự cọ sát của hai khối thịt đang rừng rực lửa dục làm nàng rùng mình, sung sướng.
Ngay sau đó, nàng nhắm nghiền hai con mắt xanh lơ lại, hàm răng cắn chặt lấy vành môi tươi thắm làm nổi má lúm đồng tiền, cố kềm hãm một tiếng kêu thảnh thốt khi nàng cảm thấy âm đạo mình bị nong rộng, dãn căng ra bởi một sức công phá, đâm thọc của một cái dương vật to lớn, cương cứng. Mới được đ- một cái đầu tiên là nàng biết ngay là hôm nay mình sẽ hưởng thụ được một cuộc làm tình để đời rồi. Vì thế mà thân thể nàng đang sẵn sàng đón nhận tất cả những gì có thể đem đến cho nó một cơn sướng khoái vô biên, không tiền khoáng hậu.
Cu to thì đã có l-n hở ngóng chờ… C-c cương thì đã có l-n ướt đón tiếp… Và con cu to lớn kia đang dập nắc không ngừng vào cái l-n hé rộng đó… Và con c-c cương cứng đó đã đâm thọc liên tiếp vào cái l-n ướt đẫm kia rồi…