Chương 76 Giao thủ
Hai tên sứ giả thấy chúng đánh vào người nàng Bá Đa tới hai cái tấm bài thật mạnh, một cái vào ngay giữa ngực, một cái vào ngay giữa đùi thì chúng kinh hãi, hoảng sợ hết hồn. Chúng vừa đứng nhìn Vô Kỵ nắm giữ nàng ta trong tay vừa thì thầm nói với nhau một vài câu. Sau đó chúng lẳng lặng nhẩy xuống tàu, bỏ đi đâu mất.
Vô Kỵ thở ra, nhẹ nhõm. Chàng quay lại nhìn Triệu Mẫn mà cảm kích vô cùng. Chỉ có Triệu Mẫn với sự khôn lanh như thánh, tính đoán như thần mới có thể có những hành động không ngờ như thế để giải thoát cho chàng ra khỏi tình trạng khó khăn này mà thôi. Dường như nàng đã đoán biết trước những gì sẽ xảy ra và những gì cần phải làm vậy. Chàng nhìn nàng, mỉm cười gật đầu một cái như nói lên tiếng cám ơn. Nàng nhìn trả lại, nháy mắt với chàng một cái, miệng cười thật tươi. Hai môi nàng mím lại, hai mép cong lên, trông vừa ngạo mạn, vừa đùa cợt, xinh đẹp vô chừng. Vô Kỵ đứng ngẩn người ra nhìn, chỉ muốn chạy đến ôm lấy nàng mà liên tiếp đặt lên khuôn mặt, vành môi diễm tuyệt đó những nụ hôn say sưa, nồng cháy.
Triệu Mẫn đứng đó, tóc tai không chải lượt, áo quần không tươm tất, nhưng đối với Vô Kỵ, lúc đó nàng còn xinh đẹp hơn những lần trước gấp mấy chục lần. Giữa sàn tàu, gió xoáy lồng lộng làm tóc nàng tung bay loà xoà trước khuôn mặt thanh tú, áo quần thổi phần phật, dính vào người, làm nổi bật bộ ngực to tròn, cái eo nhỏ nhắn. Hình dáng nàng tơi tả nhưng thoát phàm, y hệt như một nàng tiên nữ bị giáng xuống cõi dương gian, đơn chiếc và yếu ớt, đang lâm vào cảnh hoạn nạn, trần ai vậy. Trông thật đáng thương và tội nghiệp, nhưng chính vì vậy mà người nàng toát ra một sức thu hút, khiêu gợi khó ai mà cưỡng được. Thật ra, bây giờ trông nàng hấp dẫn khôn cùng, hơn tất cả lúc nào hết.
Vì thế mà khi Vô Kỵ nhìn cảnh Triệu Mẫn đang đứng phất phơ trước gió đó thì chàng cảm thấy toàn người rạo rực, tim chàng đập mạnh lên, thình thình, hơi thở loạn cuồng…
Chợt tim Vô Kỵ đau nhói lên một cái, khiến cả người chàng thóp lại. Chàng lại chợt nhớ tới tiếng rên rỉ điếng hồn của Triệu Mẫn thoát ra từ trong căn nhà. Thằng mọi rợ da đen Phi Châu sứ, trong trận làm tình giông bão đó, không biết đã làm cái gì mà đến nỗi nàng phải thốt lên những tiếng hổn hển đượm đầy đam mê và hứng thú như vậy…
Bây giờ Vô Kỵ mới nhận thấy ra là những âm thanh rên rỉ của Triệu Mẫn cùng với tiếng bầm dập với tên cốt đột đó sẽ ám ảnh, đeo đuổi, dằn vặt chàng hoài. Nếu không mãi mãi cho tới suốt đời thì ít nhất cũng là trong những ngày tháng sau này. Thông thường thì sau khi có những cảm giác uẩn ức, tức tối như trên, người ta sẽ sinh ra oán ghét, ruồng bỏ cái đối tượng đã gây ra cho mình sự đau đớn, ghen tức đó. Nhưng không hiểu tại sao nó lại không xảy ra với Vô Kỵ.
Càng nhìn tới Triệu Mẫn – hiển nhiên là sắc xảo, khiêu gợi, đa tình – thì chàng càng mường tượng tới những hành động dâm tình mà nàng đã làm với tên da đen – chắc chắn là nóng bỏng, đam mê, cuồng vã – là chàng càng thấy yêu thương, si mê, ham muốn nàng hơn nữa. Tình yêu Triệu Mẫn chỉ có tăng thêm thôi chứ không thấy giảm. Rõ ràng là mối tình của chàng đối với nàng đã vượt hẳn trên mức thơ mộng bình thường rồi. Cái tình cảm đó, một cách vô tình, giữa hai người, đang đi vào lãnh vực của một sự gắn bó mãnh liệt, nồng nàn, mà tự nhiên đã đượm đầy những hiện ảnh của dục vọng và dâm bồn…
Lúc đó, con tàu của Triệu Mẫn đã căng buồm, phóng đi vun vút. Mấy chiếc tàu Ba Tư cũng đi sát theo sau. Vô Kỵ thấy thế thì biết là cơn nguy hiểm chưa qua hết đâu. Hiển nhiên chúng đang mưu toan một việc gì đó nên chúng vẫn yên lặng bám sát tàu chàng.
Sau đó, Vô Kỵ liền tiến tới quì xuống trước Tạ Tốn mà kể lể hết sự tình. Tạ Tốn mừng rỡ. Hai cha con ôm nhau, mừng mừng, tủi tủi.
Nhận mặt họ hàng xong, Vô Kỵ liền bước xuống khoang để thăm dò bệnh tình của Linh Nhi. Bỗng nhiên chàng nghe vài tiếng nổ thật lớn, đinh tai nhức óc. Rồi nước biển mặn chát bắn lên tung toé, dội vào người xối xả làm người chàng ướt dầm.
Chàng kinh hãi nhìn kĩ thì mới hay là những chiếc thuyền Ba Tư đang nã súng thần công, bắn như mưa vào thuyền chàng. Trong màn đêm, hoả pháo rơi ầm ầm chung quanh, ánh lửa bập bùng chớp nhoáng, mặt biển quấy động bung nước bốn bề làm con thuyền chòng chành muốn lật úp.
Giữa cảnh mưa pháo ầm ĩ, sóng dộng ào ào, mọi người nhao nhao náo loạn. Mạng sống như chỉ mành treo chuông, lao đao như con thuyền…
Thuyền của Triệu Mẫn bị súng thần công từ những chiếc tàu Ba Tư bắn tới không ngừng, bốn bề vang động, ầm trời trong đêm tối làm mọi người hoảng hốt, kinh hoàng vô cùng. Tên thuyền trưởng chạy tới thưa với Triệu Mẫn:
– Bẩm quận chúa, quân địch nã súng từ ba bốn chiếc tàu. Chẳng mấy chốc chúng ta sẽ trúng đạn mà chìm mất thôi.
Triệu Mẫn mỉm cười mà nói:
– Không sao đâu. Ngươi không thấy sao? Bọn chúng chỉ bắn thị oai. Không có gì mà phải sợ.
Tên thuyền trưởng nhìn quanh mới nhận ra là hỏa pháo chỉ rơi chung quanh hoặc chặn trước mũi thuyền mà thôi. Rõ ràng là bọn Ba Tư chỉ muốn làm mọi người sợ hãi, nhưng không có ý bắn đắm con thuyền. Hắn thở ra, nhưng mặt mũi không giảm đi phần tức giận.
Triệu Mẫn thấy thế liền nói:
– Thật ra tàu của chúng ta là một chiến thuyền ngụy trang thành thương thuyền. Chúng ta cũng có súng thần công vậy. Sao ngươi không cho chúng biết sự lợi hại của chúng ta như thế nào?
Tên thuyền trưởng nghe vậy đổi mặt giận làm vui mà hớn hở nói:
– Đúng vậy. Nếu quận chúa đã cho phép thì thuộc hạ sẽ cho chúng nếm mùi thần công của chúng ta ngay.
Thưa xong, tên thuyền trường chạy bay xuống hầm tàu.
Triệu Mẫn nhìn lên thấy Vô Kỵ đang tay bồng Linh Nhi, tay dắt Tạ Tốn chạy lên khoang thuyền, còn Chỉ Nhươc và Tiểu Chiêu thì lúp xúp theo sau thì nàng tiến tới mà trấn an mọi người. Đoạn nàng cười nói:
– Công tử xem này. Chúng cũng sẽ nhận trả hỏa pháo của chúng ta bây giờ đây.
Triệu Mẫn vừa dứt lời xong là mọi người đã thấy một tia chớp sáng choé loá lên, sau đó là một tiếng nổ đinh tai nhức óc, rồi mọi người bị một sức ép mạnh mẽ xông tới khiến người phải dội ngược, ngã ngồi xuống. Trong lúc ai nấy đều ngơ ngác, hoang mang thì chiếc tàu từ từ nghiêng đi một bên, rồi từ từ chìm xuống biển.
Thì ra tên thuyền trưởng trong lúc hối hả nhồi quá nhiều thuốc súng nên khi hắn châm ngòi lửa, khẩu thần công bị nổ banh ra, làm những thùng thuốc súng chung quanh bắt lửa nổ tung theo, sức công phá làm hầm tàu vỡ tóe, lửa cháy lan tràn. Vì thế mà đáy tàu bị thủng một lỗ lớn, nước biển ùa vào ào ào khiến con tàu bị đắm xuống nước một cách mau lẹ.
Vô Kỵ thấy con tàu nghiêng đi như muốn lật úp, chìm dần thì kinh hoàng vô cùng. Triệu Mẫn liền chỉ vào một con thuyền cấp cứu nhỏ cột trên thành tàu mà nói:
– Chúng ta mau lên chiếc thuyền đó đi.
Nói xong, nàng vội vã vác Bá Đa sứ lên vai rồi cùng mọi người leo lên chiếc thuyền nhỏ đó liền. Khi mọi người bình yên ngồi hết trên chiếc thuyền rồi thì con tàu lớn đã chìm dưới mặt biển mất dạng. Một vài tên võ sĩ của Triệu Mẫn bơi tới tàu Ba Tư đều bị chúng bắt hết.
Trong lúc đó, Vô Kỵ và Tạ Tốn vận sức mà chèo thật nhanh. Dưới cường lực kinh hồn của hai người, chiếc tàu con phóng đi vun vút như một mũi tên, chẳng mấy chốc nó đã đi ra thật xa. Giữa màn đêm dày đặc, không còn thấy mấy chiếc tàu Ba Tư nữa.
Vô Kỵ nhìn quanh trời đêm hắc ám, chàng liền nói với Tạ Tốn:
– Thưa nghĩa phụ, chúng ta dừng tay được rồi. Quân địch chắc không biết chúng ta nơi nào mà truy theo đâu.
Con thuyền ngừng chèo, đứng một chỗ, nhấp nhô theo mặt biển, tiếng sóng đập vào mạn tàu nhè nhẹ nghe lách tách. Trong cảnh nguy kịch, trời biển bao la, mọi người đều im lặng, suy tư. Vô Kỵ đưa mắt nhìn Triệu Mẫn, phân vân chưa biết phải làm gì.
Bỗng nhiên Ta Tốn lên tiếng cười ha hả mà nói:
– Vô Kỵ con, ta nhớ cách đây mấy chục năm trước, trước khi con ra đời, ta và cha mẫu thân con cũng lâm vào cảnh y hệt như vầy. Chúng ta ba người, lạc lõng giữa đại dương bể cả, trong một con thuyền bé nhỏ. Hà, hà… Lúc đó sóng gió bão bùng…
Tạ Tốn vui mừng vì được gặp lại Vô Kỵ sau hơn hai mươi năm xa cách nên ông ta cười nói huyên thuyên, không màng tới cảnh nguy tai hiện tại.
Ông ta hướng mặt về phía Vô Kỵ mà gật gù nói:
– Hôm đó, chỉ có mẫu thân con là phụ nữ. Còn bây giờ, con có tới năm nữ tử trẻ đẹp. Như vậy là con có phước hơn cha con và nghĩa phụ đó. Cha mẫu thân con sau đó kết nghĩa phu thê, còn con chẳng lẽ lại lấy luôn hết mấy nàng này làm vợ hay sao?
Nói xong, Tạ Tốn lại cười lên ha hả. Các nữ tử nghe thế thì đỏ mặt, ngượng ngùng quay mặt đi. Mắt cô nào cũng chớp chớp, rõ ràng là tuy e thẹn nhưng lại mang đầy ý nghĩ mông lung, sung sướng. Y hệt như những nữ tử trẻ đẹp tới tuổi cặp kê, mỗi lần nghe ai nói tới chuyện tình duyên, cưới hỏi mà có dính dáng tới mình và người yêu là thẹn thùng, vui sướng, làm như không muốn nghe, nhưng thật ra trong lòng lại thèm muốn chết, chịu đèn quá trời…
Vô Kỵ đưa mắt nhìn quanh. Dưới màn trời tối tăm nhưng đầy trăng sao, chàng thấy, trong cảnh nhập nhoạng, mỗi nàng một vẻ, mười phân vẹn mười – Triệu Mẫn đẹp đẽ tuyệt vời, Chỉ Nhược sắc nước mặn mà, Tiểu Chiêu xinh xắn dễ thương, còn Linh Nhi, tuy bất tỉnh, nhưng nét mặt trái soan thanh tú – thì chàng cảm thấy rộn ràng. Tuy đã từng có qua lại, gần gũi rất là mật thiết về phưong diện xác thịt với mỗi nàng rồi – sờ xoạng, hôn hít, xoa bóp, đ- đéo, bú mút, không thiếu một cái gì – nhưng chàng nhận thấy là chàng sẽ không bao giờ chán chê, mê mỏi bởi những màn làm tình với bất cứ một ai trong những giai nhân tươi trẻ này.
Nghĩ tới đó, chàng liền ngước mặt nhìn lên trời sao mà thầm ước, mong sao cho lời nói của Tạ Tốn trở thành sự thật. Ừ, lấy hết mấy cô này làm vợ thì thật là sung sướng! Nếu không thì một hay hai nàng cũng được. Bất cứ ai trong mấy nàng này. Có vậy thì đời mình mới hạnh phúc, sống trên non bồng nước lạc…
Bỗng nhiên chàng nghe mấy tiếng “Hừ, hừ…” . Nhìn lại thì chàng thấy Tạ Tốn nhăn mặt, cau mày có vẻ đau đớn. Sau đó hai mắt ông tuy mờ đục nhưng trở nên đỏ ngầu, hơi thở trì trệ. Vì sống với ông từ nhỏ, thấy đã nhiều lần, quen quá rồi, Vô Kỵ biết ngay là Tạ Tốn bắt đầu lên cơn điên, đang nổi máu dâm, chỉ có làm tình mới dịu được cơn khùng mà thôi.
Thì ra Tạ Tốn mới tưởng nhớ tới Tố Tố hồi xa xưa, rồi lại nhắc nhở tới mấy nữ tử bây giờ mà ông biết là rất trẻ, và chắc chắn còn rất là xinh đẹp nữa, thì ông nổi cơn dâm liền. Nên nhớ là Tạ Tốn hồi xưa có lên cơn điên mỗi ngày, phải giao hoan với Tố Tố liên miên để hạ cơn dục. Nhưng sau khi sống một mình trên Băng Hoả đảo mấy chục năm, chịu đựng đã quen nên không lên cơn nhiều nữa. Vả lại ông vừa mới làm tình với Kim Hoa bà bà một trận mê tơi, đáng lẽ không lên cơn sảng như vậy. Nhưng ngồi giữa đám nữ tử trong khoang thuyền chật hẹp, hương thơm ngọt ngào từ da thịt các nữ tử trẻ cứ đưa vào mũi khiến ông chịu không nổi mà lại động dâm ngay.
Vô Kỵ thấy mặt mũi Tạ Tốn bừng bừng, tay chân co giật thì chàng biết là ông phải đè một nàng nào đó xuống mà đ- đéo mới xong. Chàng đưa mắt nhìn qua mấy người nữ tử, nàng nào trông cũng đẹp đẽ, mặn mà. Chính những giai nhân này mà chàng thương yêu, mà chàng ham muốn, mà chàng mới thầm uớc được lấy hết cả làm vợ – và chắc chắn là chàng rồi cũng sẽ lấy một trong những nữ tử này làm vợ mà thôi. Làm sao mà chàng chia sẻ người yêu hiện tại mà cũng sẽ là người vợ tương lai của mình với Tạ Tốn cho được? Với lại, chưa chắc là Triệu Mẫn các nàng, tuy ai cũng đa tình, không ai muốn tự động nằm xuống cho Tạ Tốn thỏa tình mây mưa, bầm dập đâu.
Chàng nhớ là xưa kia, cha chàng là Trương Thúy Sơn cũng đã san sẻ mẫu thân chàng là Hân Tố Tố với Tạ Tốn trong nhiều năm. Nhưng với chàng thì chàng không thể làm như vậy được. Để cho cha mình hành dâm với người yêu của mình là điều không tưởng. Ghen tức? Không phải vậy đâu. Chàng một mực thương kính Tạ Tốn, không đời nào có vụ ghen tương này. Ích kỉ? Cũng không đúng nữa. Tạ Tốn là cha nuôi chàng, chàng sẵn sàng trao đổi mạng sống của chính mình để Tạ Tốn được tai qua nạn khỏi. Loạn luân? Có thể lắm. Tạ Tốn đã từng làm tình với mẫu thân mình thì không thể bây giờ lại còn làm tình với người vợ tương lai của mình cho được. Tuy chàng đã từng hành dâm với cả mẫu thân lẫn con (Hiểu Phù và Bất Hối, nhưng đó là vì chàng không hề có một liên hệ ràng buộc gì tới cả hai người), nhưng không hiểu tại sao chàng lại không thể chấp nhận cảnh người cha thông dâm, hãm hiếp nữ tử mình, dầu người đó là con dâu. Tôn ti đảo lộn, ngôi thứ đảo điên, luân thường đảo ngược – không còn phong cách, lương tri của một con người nữa. Như là thú vật vậy…
Trong khi đó, Tạ Tốn càng lên cơn dữ dội. Người ông cứ run lên bần bật làm chiếc thuyền con chứa đầy người chòng chành dường như muốn lật úp. Mọi người đều hoảng sợ bám chặt lấy mạn thuyền. Chỉ Nhược và Tiểu Chiêu đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Triệu Mẫn thì ngờ ngợ, liên tưởng tới cảnh làm tình ào ào của Tạ Tốn với Kim Hoa bà bà mà thầm hỏi không biết có sự liên quan gì tới tình cảnh hiện tại hay không. Chỉ có Vô Kỵ là rành rọt, thấu xót cái gì đang xảy ra, và chuyện gì phải làm.
Chàng thấy người Tạ Tốn lúc đó hổn hển, co giật như bị động kinh, có thể lên cơn điên mà đập phá bất cứ lúc nào, làm con thuyền nhỏ lao chao, bập bùng khiến ai nấy đều kinh sợ. Tìm một nữ tử cho Tạ Tốn đ- là một chuyện phải làm ngay tức thì! Chàng ngần ngừ nhìn ba nữ tử đẹp, chưa biết phải hành động ra sao. Triệu Mẫn xinh tươi, Chỉ Nhược yêu kiều, hay Tiểu Chiêu duyên dáng, ai sẽ phải là “món thuốc” trị cơn điên của Tạ Tốn đây? Linh Nhi thì chắc chắn là không được rồi. Không thấy nàng đang bị trọng thương nằm thiêm thiếp dưới sàn đó sao? Bất chợt chàng thấy Bá Đa sứ cũng nằm rũ, hai tay bị trói chặt kế đó thì Vô Kỵ mừng rỡ vô cùng. Cứu tinh đây rồi!
Không chần chờ gì nữa, Vô Kỵ liền bế xốc nàng Bá Đa sứ lên mà đưa luôn vào lòng Tạ Tốn. Nàng dâm nữ này mà rơi vào tay Tạ Tốn lúc đang lên cơn nứng thì đúng quá xá rồi. Cuồng dâm gặp yêu nữ, còn mong muốn gì hơn nữa! Thật là buồn ngủ gặp đúng chiếu manh, thức ngon gặp ngay tay sành. Phen này thì cả hai, Tạ Tốn lẫn Bá Đa, đều được thỏa mãn, sung sướng tràn trề. Không thể chê vào đâu được!