Chương 135: Cưỡng bức

Chương 135 Cưỡng bức

Khi được Thanh Thư xoa vú sờ l-n thì nàng say sưa hưởng thụ cái cảm giác mới mẻ và đầy quyến rũ đó, nó làm nàng thở hổn hển như hết hơi, nhưng khi chàng đút ngón tay vào âm hộ, đi suốt vào tới cổ tử cung của nàng thì nàng chợt bừng tỉnh cơn mơ. Cái cảm giác bị đâm thọc vào cửa mình đã ám ảnh, ràng buộc nàng từ lâu rồi. Cái cảm giác đó bắt nguồn từ lúc bị một đám dâm tặc thay phiên hành hạ, đâm thọc không ngừng vào con l-n mà mỗi lần nhớ tới là nàng kinh hoảng, ê chề không bút nào tả siết. Chính cái cảm giác bị chọc khoáy trong người bởi những khúc gân, miếng thịt tục tằn đó đã khiến nàng kinh tởm cuộc đời dơ dáy và cố tìm quên trong ngã phật từ bi.

Nhưng ác hại thay, cái cảm giác đưa nàng gần tới cửa thiền lại chính nó kéo nàng trở về với bực thềm của trần tục. Hai cảm thức đó lôi kéo, đưa đẩy nàng, khiến nàng chơi vơi chưa biết phải ngã theo hướng nào. Cái dằn vặt đó chỉ mới xảy ra vài ngày gần đây thôi, và nó có khuynh hướng đưa nàng trở về với khoái cảm trần ai, xác thịt, lúc nàng được Thanh Thư vuốt ve, ân ái. Và nàng vui sướng nhận lãnh những cảm giác đó một cách tận tình.

Nhưng khi chàng đút ngón tay vào âm đạo của nàng khiến nàng liên tưởng tới cảnh thân mình bị hành hạ ê chề, cảnh âm đạo của nàng bị đâm thọc không thuơng tiếc, thì bất chợt nàng cảm thấy sợ hãi và kinh tởm cho hành động hòa dâm, đồng cảm của mình. Cái tủi nhục bị dập nát đời xử nữ bởi lũ ác khuyển lại trở về và nó làm nàng nhớ ngay tới lí do khiến nàng lẩn tránh nó, cố quên cuộc đời trần tục và thề nguyện quyết tâm tìm sự quên lãng trong ánh đạo vàng. Tới lúc này, con người từ bi, thánh thiện đã tỉnh thức và đã thắng vượt con người hỉ nộ, ái ố trong người nàng.

Tú Uyên quay mặt sang một bên, tránh cái miệng của Thanh Thư. Làn hơi thở hổn hển bây giờ biến thàng những tiếng rên đau đớn. Nàng đưa một tay đẩy người chàng ra, một tay gạt bàn tay đang chọc ngoáy vào âm đạo của mình. Thanh Thư trong cơn dâm nứng không thể tha cho nàng một cách dễ dàng như vậy. Chàng ghì đầu nàng lại, hà miệng ra cố chụp vào môi nàng. Và mặc cho nàng đẩy tay chàng ra, chàng tiếp tục luồn ngón tay vào cái lỗ, giữa cái mu rậm lông tơ mềm dịu, đâm thọc không ngừng.

Tú Uyên bặm môi, gắng sức ngoáy cổ đi, tránh cái miệng phì phò của Thanh Thư. Tay nàng nắm chặt lấy tay của Thanh Thư mà giữ lại, không cho nó xí xoáy dưới bụng của nàng. Nàng nói như rên lên:

– Đừng… Đừng…

Nhưng Tú Uyên càng cố cưỡng lại thì Thanh Thư càng cố làm tới. Chàng dùng một tay nắm chặt lấy cằm nàng, không cho nàng quay mặt đi mà hôn túi bụi trên môi nàng, đẩy thúc lưỡi chàng không ngừng vào miệng nàng. Còn tay kia thì dằn khỏi bàn tay nắm chặt của nàng mà tiếp tục thọc dúi ngón tay, và sau đó đâm cả hai ngón, vào lỗ l-n nàng liên tục.

Tú Uyên cong người lên, cố tránh cái miệng với cái lưỡi lươn lẹo của chàng, cố gạt bàn tay với hai ngón cứng rắn của chàng. Nhưng nàng không sao thoát khỏi tay Thanh Thư được. Nàng vùng vẫy, cựa quậy nhưng chàng đã ôm cứng lấy nàng làm nàng muốn nghẹt thở.

Nàng gắng sức nức nở lên tiếng van xin:

– Thiếu hiệp… Tống thiếu hiệp… Xin… Đừng… Tha cho ta đi…

Nhưng Thanh Thư vẫn không nghe, trong cơn cuồng loạn, chàng bất kể lời năn nỉ của người nữ tử tội nghiệp, sắp sửa qui y vào cửa phật. Cơn dâm nứng ấp ủ trong người từ sáng tới giờ nổ bùng ra, không kềm hãm được nữa. Chàng đang ôm chặt thân hình một người nữ tử tươi trẻ, tràn đầy quyến rũ, hứa hẹn hoan dâm thì làm sao mà cưỡng lại được? Chàng cần một cái l-n . Chàng phải đ-. Chàng cong cứng hai ngón tay rồi thọc móc thận mạnh trong cái lỗ nhỏ nhắn, cố làm cho nó tiết ra thật nhiều dâm thủy để giúp cho chàng mở màn một trận giao hoan dễ dàng, trơn trượt.

Tú Uyên nhăn mặt đau đớn, nàng nói lắp bắp qua hơi thở, qua cái lưỡi quằn quại của

Thanh Thư cứ thúc vào trong miệng nàng:

– Buông… ta ra… Đừng… để trưởng … môn… mọi người thấy… Đừng…

Nghe thế, Thanh Thư nhăn nhở cười:

– Chu trưởng môn của cô hả? Chỉ Nhược mà tới đây ta cũng đè xuống mà chơi luôn!

Rồi chàng ghé miệng vào tai nàng mà hổn hển nói, hai ngón tay cong lại như cái móc câu, vẫn không ngừng móc thọc vào âm đạo nàng:

– Cô la lên đi. Kêu lớn lên. La lên kêu Chu trưởng môn của cô tới đây đi. Ta đang chờ nàng tới để làm tiếp cái vụ ta bỏ dở lúc trước. Kêu nàng tới đây đi…

Nói tới đó, Thanh Thư đỏ mặt tử tai, rên rỉ như bị quỉ ám:

– Ta sẽ hiếp nàng… Làm cho nàng sung sướng… Chỉ Nhược…

Đoạn chàng kéo đầu Tú Uyên thẳng lại, nhìn thẳng vào mặt nàng với cặp mắt dỏ ngầu mà gằn giọng nói:

– Cô có muốn biết ta đã làm gì với trưởng môn của cô không? Đây này!

Tú Uyên ngạc nhiên, chưa hiểu ra Thanh Thư nói gì thì chàng đã vật nàng ngã xuống đất. Nàng vừa kêu lên một tiếng “Ối!” thì chàng đã đè lên người nàng, đưa tay nắm chặt lấy hai bầu vú của nàng. Tú Uyên tức giận, nàng vận sức vào tay tát ngay vào mặt chàng một cái thật mạnh. Bị tát một cái nháng lửa, Thanh Thư bật ngửa người ra, nhưng chàng cũng còn bản lãnh mà bắt lấy tay nàng, không cho nàng tát cái thứ nhì. Rồi chàng nhanh tay điểm luôn bốn năm đại huyệt trên người nàng khiến nàng rũ người ra, bất động. Không chần chờ gì nữa, chàng lại đè lên người nàng, đưa hai tay ra sờ soạng lên khắp thân thể nàng. Y hệt như cảnh chàng đã điểm huyệt rồi đè Chỉ Nhược xuống mà sờ mó khắp cơ thể nàng trong rừng vắng ngày nào.

Một lần nữa bị làm nhục, giống như lần trước bị đè xuống hiếp đáp bởi một lũ cô hồn, Tú Uyên nhắm nghiền mắt lại, lòng dạ đau nhức, tức tửi vô cùng. Nhưng bây giờ thì còn ghê hơn nữa, người làm trò hãm hiếp lại là một người mà nàng thương yêu, hằng mơ tưởng. Cái hi vọng mong manh là hưởng được một tình yêu êm đềm, thơ mộng – một ước mơ của tất cả các nữ tử mới tới tuổi xuân thì – nay đã tan tành. Sau bao nhiêu đau khổ, nhục nhằn đưa tới từ những tên vô lại, thì bây giờ người mà nàng có ước vọng, thương yêu nhiều nhất lại là một tên khốn nạn, có tư cách đê hèn và hành động dâm tục nhất từ trước tới giờ, không kém gì bọn côn đồ đã hãm hiếp nàng. Hoá ra cuộc đời là thế đấy! Bẩn thỉu và dâm loạn đến thế là cùng.

Cuộc đời nữ tử của nàng bị vùi dập không ngừng, từ trước, và cho đến tận bây giờ, không sao thoát khỏi những bàn tay tục tằn của bọn bất nhân, dâm tặc cho được. Mà lần nào cũng vậy, nàng chỉ đành thúc thủ, không thể chống cự được, đành để mặc cho thân hình của mình bị dằn vặt và đày đọa đến mưc chán chê. Tú Uyên tức uất lên. Trong lúc Thanh Thư tiếp tục hăm hở xoa bóp, đâm thọc trên thân thể nàng thì nàng hoa mắt lên, hết chịu nổi. Nàng ngất đi.

Thanh Thư thấy tự nhiên Tú Uyên mềm người ra bất tỉnh thì chàng càng thích chí hơn nữa. Chàng kéo áo nàng ra để lộ một bộ ngực trắng ngần với cặp vú mũm mĩm, trông rất khiêu gợi. Nứng quá, chàng liền đứng lên, tụt quần mình xuống rồi cầm con cu cương cứng mà dí vào mặt, vào ngực Tú Uyên, miệng xuýt xoa:

– Hà, hà… Hết xảy…

Dứt lời xong, Thanh Thư bèn làm lại y chang cái màn mà chàng đã làm khi sửa soạn ra tay hãm hiếp Chỉ Nhược lúc nào. Khi chàng chưa kịp kéo quần Tú Uyên xuống để mở màn một cuộc hiếp dâm tràn đầy hứng khởi thì chàng đã nghe tiếng gió vang lên veo véo không ngừng. Chàng nhìn xuống thấy những vỏ cây rơi lả tả chung quanh mình.

Thanh Thư bỗng cảm thấy đau nhói khắp người. Thì ra chàng đã bị những mảnh vỏ cây bắn vào người, đau nhức vô cùng. Chàng chợt nhớ ra khi xưa chàng sắp sửa hãm hiếp Chỉ Nhược thì có một cao thủ nào đó cũng dùng vỏ cây bắn vào người chàng để giải cứu cho nàng, y hệt như bây giờ vậy. Chàng sợ quá, lăn qua một bên, nhưng mình mẩy ê ẩm không sao đứng dậy được. Thoáng một cái, chàng thấy một bóng người hiện ra đứng sừng sững trước mặt. Nhìn lên, ngó kĩ ra thì đó chính là Chỉ Nhược!

Thì ra Chỉ Nhược đã theo dõi Thanh Thư từ lúc đầu. Sau khi để ý tới chàng và vẽ vời một tương lai vui sướng của hai người, Chỉ Nhược hân hoan suy nghĩ liên miên. Làm sao để tới gần Thanh Thư, làm lành với chàng, và mở màn cho một liên hệ đằm thắm giữa hai người. Nàng chợt có ý tới hỏi thăm Thanh Thư vì nàng biết chàng vẫn còn nán ở lại Nga Mi sau khi tham dự lễ chấp nhận chức trưởng môn của nàng.

Nhưng nàng không tiện hỏi mọi người chàng đang ở đâu. Chuyện này chắc phải tìm tới Tú Uyên, người mà nàng tâm đắc và thương mến sau những ngày lao tù ờ Vạn Pháp tự, nhờ nàng hỏi dò nơi ở của Thanh Thư dùm nàng và nhờ nàng mời Thanh Thư tới cho nàng bắt chuyện. Không thể để cho con mụ Mẫn Quân hồ đồ dính líu vào vụ này – nhờ mụ ta tìm trai để hành dâm thì được, nhưng không nên cho mụ dính dáng đến chuyện làm thân với Thanh Thư để biến chàng thành người tình hay người chồng cho được. Vì vậy, sau khi được biết hôm nay Tú Uyên có phận sự ra sau núi nhặt củi thì nàng liền đi ra hậu sơn tìm kiếm.

Đúng lúc bắt gặp Thanh Thư đang dở trò tồi bại, ra tay hiếp đáp Tú Uyên thì nàng nổi giận. Không ngờ Thanh Thư lại đổ đốn đến như thế, nổi tiếng chơi bời trụy lạc là đã không hay rồi, đến ni cô sư vãi mà cũng không tha thì thật là quá sức. Dâm dục đến thế là cùng. Khi Tú Uyên cưỡng lại, có nhắc tới Chỉ Nhược và Thanh Thư nham nhở tiết lộ là chàng đã từng đè nàng xuống để hãm hiếp thì nàng càng tức giận thêm.

Rồi đến khi chàng lột áo Tú Uyên và tụt quần mình xuống để mở màn cho cuộc cưỡng dâm thì nàng biết nàng không thể đứng yên nữa rồi, phải ra tay mà thôi. Nàng đã từng gần gũi, gắn bó với Tú Uyên là vì hai người đã cùng chung cảnh ngộ bị bắt hãm hiếp, thương cảm vì làm thân gái cùng bị đày đọa khổ nhục cũng vì bọn vô nhân. Bây giờ thấy Tú Uyên lại rơi vào một hoàn cảnh ức chế tục tằn tương tự (không phải là nàng đã uất ức đến bất tỉnh hay sao?) thì nàng không thể để nó xảy ra một lần nữa.

Nghe Thanh Thư hể hả nói lên câu cố hữu nghe hết sức dâm dục là “Hà, hà… Hết xảy…”, mà đây là lần thứ ba nàng nghe cái câu đểu giả từ miệng chàng, thì nàng quá sức tức giận, không chần chờ gì nữa mà bắt chước Vô Kỵ lúc trước giải cứu nàng, bóc vỏ cây dùng ngón tay mà búng liên tục vào người Thanh Thư.

Đả thương Thanh Thư xong là nàng bay tới đứng trước mặt chàng. Nàng nhìn Tú Uyên nằm ngất xỉu, áo quần tơi tả, ngực vú phơi bày trông rất thương tâm, rồi đưa mắt nhìn xuống mặt Thanh Thư với con mắt căm tức và khinh bỉ.

Thanh Thư không ngờ Chỉ Nhược lại xuất hiện lúc này. Thảo nào những miếng vỏ cây nhẹ nhàng hời hợt như thế mà lại được bắn đi một cách trầm trọng, uy mãnh, rất là mạnh bạo, chứng tỏ Chỉ Nhược bản lãnh xuất hoá nhập thần nên mới có thể dễ dàng ra tay chớp nhoáng đả thương mình một cách nặng nề như vậy. Mà tài phát huy kình lực kinh khiếp của nàng thì chàng đã thấy trong đêm qua rồi. Trước mặt nàng, chàng cố kéo quần lên để khỏi phơi cu tồng ngồng, tục tĩu, nhưng không sao cử động được. Chàng cố ghìm cơn đau mà lắp bắp nói:

– Chỉ Nhược… Ta… Ta…

Nghe chàng lúng búng nói không được, Chỉ Nhược lạnh lùng nhìn xuống người chàng mà hỏi:

– Thiếu hiệp nổi danh anh hùng, danh môn chính phái, sao lại có hành động đê hèn hiếp đáp đàn bà nữ tử?

Thanh Thư nưốt nước miếng trả lời:

– Chỉ Nhược… Cũng chỉ vì ngươi thương yêu ta quá nên…

Chỉ Nhược ngắt lời chàng:

– Thương yêu ta mà lại làm trò tồi bại với Trầm cô nương như thế hay sao?

Thanh Thư ấp úng nói:

– Vì quá thương ta, ngươi muốn dùng cô ta để được tới gần ta. Không ngờ ngươi lỡ lòng làm bậy…

Chỉ Nhược lại ngắt lời chàng:

– Ta biết là lúc trước thiếu hiệp đã có hành động xàm xỡ với ta trong rừng vắng. Chuyện này có đúng chăng?

Thanh Thư sợ quá, không nghĩ tới chuyện hỏi tại sao nàng biết, mà lại nghe nàng nói đúng sự thật thì đành gật đầu công nhận. Chàng lúng búng cố lên tiếng tự bào chữa, mặc dầu trong miệng mồm đang cạn queo, khô đắng:

– Cũng tại vì ngươi si mê ta quá đỗi mà thôi. Ngươi xin lỗi…

Chỉ Nhược thở dài, vậy là những gì mình suy đoán về Thanh Thư đều đúng cả. Một con người hoang đàng, dâm dục, xấu xa như vậy thì làm sao xứng đáng cho nàng thương yêu, trao thân gửi phận suốt đời cho được? Nàng chợt nhìn xuống thân hình của chàng đang nằm phơi dái, thấy con cu của chàng lồi lõm, sần sùi mụn ghẻ thì nàng nhíu mày. Nàng đã từng thấy nhiều con cu rồi, không có con cu nào lại kinh khiếp như vậy. Nàng không thể dằn lòng mà lên tiếng hỏi chàng liền:

– Chỗ đó của thiếu hiệp… Sao lại kì dị như vậy?

Thanh Thư ngạc nhiên không hiểu tại sao nàng lại đổi chiều, hỏi chàng một câu lạ lùng, chẳng dính líu gì tới chuyện chàng hiếp đáp Tú Uyên gì cả. Mà lại hỏi về cu dái, bộ phận riêng tư của đàn ông mới lạ chứ? Nhất là chuyện này rất là cấm kị đối với Thanh Thư vì chàng biết mình bị giang mai hoa liễu nặng nề, do chơi gái bạt mạng, chữa chạy mãi vẫn không khỏi (thật ra là chữa gần hết thì lại bị tiếp vì chàng dâm dục quá, rảnh một tí là nổi nứng đi chơi đĩ khiến bệnh tật không dứt được). Trước câu hỏi soi mói của Chỉ Nhược, người nữ tử mà chàng si mê nhưng vẫn còn khiếp sợ nên chàng không dám nói dối, đành khai thật, nhưng vẫn có sự dấu diếm bên trong:

– Ơ… Ơ… Ngươi bị thương tích… với vài cô huynh đài gái… Nhưng rồi sẽ chữa thuốc hết bệnh mà thôi.

Nghe tới đó thì Chỉ Nhược đã biết rõ. Tuy là nữ tử đương thì chưa biết gì nhiều về dâm trường – thật ra chính vì là nữ tử đương thì hay tò mò, thắc mắc, nên những gì về tình trường thì đều muốn tìm hiểu, trong bí mật – nhưng nàng cũng đã nghe nói nới căn bệnh tình dục khó trị này rồi. Đàn ông, đàn bà đều có thể mang bệnh này, mà một khi đã bị rồi thì rất khó trị tuyệt, vì bệnh rất hay lây, đời người coi như tàn nếu không cẩn thận. Do đó, nàng phong phanh có nghe biết tới căn bệnh phong tình này, nhưng nàng chưa hề thấy nó như thế nào. Nay thấy bộ phận sinh dục của Thanh Thư tởm lợm như thế làm nàng kinh hãi.