Chương 134 Hẹn hò
Mẫn Quân nghe những lời trách móc của Thanh Thư xong, tuy cũng không biết tại sao Chỉ Nhược lại bỏ đi nửa chừng như vậy thì mụ thầm nghĩ:
– “Chắc con đĩ sướng khoái đã rồi nên lẳng lặng bỏ đi, không thèm đếm xỉa gì đến thằng dâm tặc này nữa chứ gì. Thỏa nứng xong nó đâu còn cần mày nữa đâu. Cái vu này tao đã thấy rồi.”
Đoán vậy nhưng mụ vẫn nheo mắt hỏi chàng:
– Thế Tống thiếu hiệp có sung sướng không khi được chung vui với nàng ấy?
Thanh Thư gật đầu nói:
– Thì có chứ sao không? Nhưng đang giữa cuộc vui thì nàng ta lại bỏ đi khiến ta còn ấm ức.
Mẫn Quân cười hóm hỉnh, hỏi tiếp:
– Như vậy thiếu hiệp có muốn gặp nàng ta nữa chăng?
Thanh Thư nhìn lên trời, mơ màng nói:
– Nàng ta thật là hiện thân của một nữ thần nhục thể. Ai mà không muốn gần?
Rồi chàng hỏi tiếp:
– Đinh cô nương có thể cho ta biết nàng ta là ai, ở đâu chăng?
Mẫn Quân lắc đầu:
– Không được đâu. Nàng ta muốn giữ bí mật cuộc gặp gỡ này. Thiếu hiệp không biết nàng, và nàng ta không biết mặt mũi thiếu hiệp. Như vậy có lợi cho cả hai bên.
Thanh Thư năn nỉ:
– Đinh cô nương cho ta biết đi mà. Nếu không ta sẽ nhớ nhung cô ta đến mỏi mòn.
Mẫn Quân nghe vậy thì chợt có ý định mè nheo Thanh Thư để bắt chàng đ- mụ hay tìm người cho mụ đ-. Đây là dịp để mụ thực hiện chuyện này. Nhưng chợt nghĩ nếu Chỉ Nhược biết ra là mụ đã dùng nàng để trả treo với Thanh Thư thì chắc nàng sẽ nổi giận và mạng mụ sẽ không còn. Thôi bây giờ tạm thời không vọng động gì hết, để sau đó rồi tính.
Thanh Thư thấy mụ ta lặng lờ thì chàng hỏi tiếp:
– Bao giờ thì ta có thể gặp lại nàng?
Mẫn Quân nhỏn nhỏen nói:
– Để ta coi lại đã, nhưng ta chắc thiếu hiệp không phải chờ lâu đâu.
Câu trả lời nửa vời của mụ ta làm chàng phấn kích, hi vọng một cuộc gặp gỡ tràn đầy dâm khoái một lần nữa, mà lần này thì chàng sẽ chơi tới bến, không để nàng bỏ đi giữa cuộc vui nữa. Viễn ảnh một trận giao hoan bí mật lần thứ nhì khiến chàng nhìn lên trời mà vẽ vời mông lung.
Sau khi hai người chia tay, Thanh Thư trở về phòng nằm một mình mà tưởng nhớ tới nữ tử bí mật. Chàng chắc chắn nàng rất trẻ, rất đẹp, và cũng rất dâm nữa. Không hiểu sao nàng lại có hành động tìm trai, cho người khác đ-, làm như bị dồn ức, uẩn khúc trong dâm trường một cách nặng nề như vậy. Nàng đã cho bao nhiêu người đ- rồi? Tại sao nàng lại chọn chàng? Mẫn Quân nói chàng và nàng không hề biết mặt nhau, nhưng chàng không tin.
Một người xinh đẹp và dâm đãng như thế chắc chắn phải có nguốn gốc, tiếng tăm gì đó trong xã hội. Một người như thế chắc chắn phải nghe tới danh tiếng của chàng, Ngọc Diện Mạnh Thường của phái Võ Đang. Hèn gì nàng tạo ra những cuộc gặp gỡ dâm tình trong bí mật, chắc là không muốn ai biết tung tích của mình. Tới đó, Thanh Thư mỉm cười: có được một người tình trẻ đẹp, đa tình như mà thương yêu và tình tự như thế thì chắc chàng sẽ sung sướng mà ái ân với nàng ta suốt ngày.
Nghĩ tới người tình trẻ đẹp thì tự nhiên Thanh Thư lại nghĩ tới Chỉ Nhược. Đối với chàng, Chỉ Nhược là người nữ tử xinh đẹp nhất trên đời này. Nếu người nữ tử bí mật chỉ đẹp bằng phân nửa của Chỉ Nhược thôi thì chàng đã thấy mình may mắn lắm rồi, không ham gì hơn là được đ- một người đẹp đến như vậy. Tới đây, tự dưng Thanh Thư lại có một ý nghĩ táo bạo: Uớc gì Chỉ Nhược chính là người nữ tử bí mật đó!
Sao lại không nhỉ? Lần đầu tiên gặp Chỉ Nhược, chàng đã không dằn được lòng dục mà ra tay hãm hiếp nàng. Chàng nhớ là chàng đã lột trần truồng nàng ra, sờ mó khắp thân thể nàng, rồi sau đó còn dí cu vào miệng nàng nữa. Vì đã làm tình với biết bao nhiêu nữ tử nên Thanh Thư không còn nhớ rõ thân thể Chỉ Nhược như thế nào, nhưng có một điều chắc chắn mà chàng biết là người nữ tử bí mật cũng có một thân hình gợi dục, một làn da mịn màng và một bộ ngực rắn chắc như của Chỉ Nhược vậy. Ôi chao! Nếu quả thật Chỉ Nhược là người nữ tử bí mật đó thì chàng là người có diễm phúc nhất trên trần đời rồi.
Nhưng rồi Thanh Thư lại lắc đầu, chép miệng. Đúng chỉ là mơ mộng hão. Chỉ Nhược đối với chàng là một thiếu nữ đức hạnh, trong lành và đoan trang. Ở nàng, tuy có toát ra một cái gì xa cách, kiêu kì – nhất là bây giờ nàng là trưởng môn của một phái lớn như Nga Mi – nhưng nàng hoàn toàn vẫn là một người nữ tử thuần thục, thanh xuân, trong trắng, là một viên ngọc long lanh không tì vết. Thanh Thư mê nàng là vì những cá tính đó. Chỉ Nhược không thể là một người dâm loàn, đĩ tính, nứng tục, hoang đàng, đ- dạo cho nên không bao giờ có thể nàng là người nữ tử bí mật đó cho được. Đúng là chuyện hão huyền!
Nhớ tới Chỉ Nhược trong khi mơ mộng về người nữ tử bí mật nhưng dâm đãng đó làm Thanh Thư nổi nứng lên. Hồi nãy làm tình với người nữ tử, chàng tuy sung sướng vô cùng, nhưng chưa đạt tới cực đỉnh. Làm như hít hà, nhai trong miệng một cái bánh ngon nhưng rồi không được nuốt, phải nhả ra vậy. Đang hành dâm tới lúc tột đỉnh vào giữa hậu môn và âm môn của người nữ tử tới hồi nóng bỏng mà rồi lại ăn hỏng bỏng không thì hỏi sao mà không ấm ức? Nó làm cho người con trai dâm tặc như Thanh Thư bứt rứt, khó chịu. Và con cu của chàng vì không được thoả mãn hoàn toàn nên vẫn còn cương cứng trong nhức nhối. Thanh Thư cầm con cu mà xọc nhẹ.
Nếu có Chỉ Nhược với thân hình xinh tươi, gợi dục kế bên để vui vầy thì tuyệt hảo. Chàng vừa vuốt cu vừa nhắm mắt cố nhớ lại những hành động mà chàng đã làm trên thân hình trần truồng của Chỉ Nhược trong rừng vắng khi xưa. Ôi chao, chàng đang cần một người nữ tử để xả cơn dâm nứng rậm rựt vào người nàng ta, nhất con cu sừng sững này đây đang cần được bóp chặt bởi một con l-n phập phồng. Thanh Thư nằm trên giường vừa sục cu vừa tưởng nhớ tới Chỉ Nhược, y như những lần chàng làm tình với những nữ tử * vậy.
Bất chợt chàng nhớ ra là chàng có lời hẹn hò gặp gỡ với Tú Uyên hôm nay. Nghĩ tới nữ tử trẻ tuổi sắp làm ni cô này làm Thanh Thư nở một nụ cười dâm đãng. Sắc đẹp của Tú Uyên không thể so sánh được với Chỉ Nhược, nhưng nàng ta cũng có cái dễ thương và thùy mị của một nữ tử mới tới tuổi trưởng thành. Thanh Thư biết chàng chỉ dùng Tú Uyên làm đầu cầu để được tới gần Chỉ Nhược, nhưng đang trong lúc nứng cu, thiếu gái, chàng thầm nhủ nếu hôm nay có cơ hội đè Tú Uyên xuống mà giao hợp thì chàng cũng sẽ làm ngay. Hồi nãy, sau khi làm tình với nữ tử bí mật, vì chưa ra nên vẫn còn nứng, chàng đã có ý định tối nay sẽ ghé thanh lâu chơi gái, tìm một nàng trẻ đẹp để đ- một trận cho đã cơn thèm dâm. Bây giờ có Tú Uyên, một người nữ tử xinh sắn, măng tơ có dạ si mê mình thì tội gì mà không thừa cơ bẻ hoa bắt gió, hưởng mùi gái lành?
Thanh Thư cho là Tú Uyên, giống như Chỉ Nhược, với dáng điệu hoà nhã và cung cách đoan trang, vẫn còn trinh tiết vì nàng còn quá trẻ. Chàng không hề biết là trong Vạn Pháp tự nàng đã bị hãm hiếp tơi bời, đã mất đi bao nhiêu lần cái ngàn vàng của người xử nữ. Vì vậy với bộ mã đẹp trai, và gái đã mê mình như vậy thì chàng sẽ dễ dàng dụ dỗ nàng hiến cho chàng cái trắng trinh vô giá đó. Và cũng để xả cái nứng cu đang dồn ép giữa háng lúc này, chàng sẽ ra sức khuyến rũ Tú Uyên hôm nay để cả hai có được một cuộc giao hoan để đời. Chàng tự tin là mình sẽ thành công, không thể khác hơn nữa. Do đó, chàng ngồi bật dậy, sửa soạn tới nơi hẹn mà Tú Uyên đã cho chàng biết: nàng đang đi nhặt củi trong rừng sau núi Nga Mi.
Thanh Thư mò ra sau Nga Mi, nơi rừng rậm sơn lâm, nằm mé khe núi với vách đá dựng đứng, kế vực sâu muôn trượng. Từ xa chàng đã thấy Tú Uyên một mình lom khom nhặt những nhánh cây khô, nhưng mắt cứ dòm chừng chung quanh, ra dáng trông chờ người nào đó. Chàng mỉm cười tự mãn. Nàng này si mê mình quá đỗi rồi. Lén lút hẹn hò với trai vậy mà còn đòi đi tu! Vừa nắm con cu sừng cứng, chàng vừa tụ nhủ thôi thì mình sẽ lấy cu chích vào người nàng để nàng ta nhớ mình suốt đời, vì một nữ văn sĩ đã viết: Kim chích vào thịt thì đau, thịt chích vào thịt nhớ nhau suốt đời. Chàng sẽ đ- nàng cho đến khi nàng mất hồn, hết muốn đi tu luôn. Vậy mới xứng danh giang hồ lãng tử.
Chàng liền chờ lúc Tú Uyên cúi mình lượm củi mà dở khinh công thượng đẳng ra bay tới sau người nàng như một làn khói. Khi nàng đứng lên là chàng đưa tay ra bịt lấy hai mắt nàng liền. Tự dưng bị người nào đó che mắt, Tú Uyên hoảng hốt lùi ra sau mấy bước. Sau khi nhận ra Thanh Thư là người đã chọc ghẹo mình thì nàng không còn lấy làm ngạc nhiên nữa mà còn nhoẻn miệng cười khúc khích. Thanh Thư cũng phá lên cười theo. Hai người nhìn nhau mà cười hi hi.
Không ngần ngại, Thanh Thư làm bạo bước tới ôm luôn Tú Uyên vào lòng. Nàng không cưỡng lại mà còn ngả đầu vào vai chàng, miệng vừa cười, tay vừa đấm vào ngực chàng thùm thụp. Thanh Thư bèn nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng. Tú Uyên ngước lên nhìn chằm chập vào mặt chàng, nụ cười từ từ tắt dần đi. Hai người đứng sát vào nhau, hai mặt đối diện với nhau thật gần, nhìn nhau mà không nói một lời. Hai người đều thở mạnh, phì cả hơi nóng vào mặt nhau.
Dưói ánh mặt trời chói chan, Thanh Thư thấy Tú Uyên tự nhiên xinh đẹp, mĩ miều hẳn ra – hai mắt lá liễu, cái mũi thon nhỏ, cái miệng xinh tươi. Chàng liền siết cái thân người mềm mại trong lòng rồi không thể cầm lòng được mà đặt ngay trên đôi môi son đỏ đó một cái hôn thắm thiết. Trước thái độ tràn đầy ân ái, khuyến khích dục tình đó, Tú Uyên liền nhắm mắt đón nhận nụ hôn nhẹ nhàng đó, nhưng không hôn trả lại. Thanh Thư cảm thấy rõ trái tim trong ngực nàng đập mạnh hơn. Chàng siết chặt người nàng hơn nữa, ghì sát ngực nàng vào ngực chàng, như muốn chia sẻ cái dập dồn trong tim nhau. Rồi ngay sau đó, chàng đột nhiên nút chặt lấy cái lưỡi mềm mại của nàng. Lim dim cặp mắt, Tú Uyên hé miệng, nhẹ đưa lưỡi ra mà đón nhận cái mìệng ẩm ướt của Thanh Thư, để mặc cho nó mút chùn chụt cái lưỡi của mình.
Bất chợt Tú Uyên đẩy người chàng ra. Nàng te te chạy biến vào rừng. Thanh Thư mỉm cười nhìn theo thích chí. Chịu đèn quá rồi còn gì! Nếu không thì sao lại chạy vào rừng vắng mà không bỏ chạy về chùa am phía Nga Mi? Phải rồi, vì trong rừng vắng thì hai người còn tự do tình tự, chứ về chùa am để các sư bà, ni cô ám quẻ hay sao! Mới có một màn sơ khởi hôn môi nút lưỡi mà người nữ tử đã mê tơi thì sau đó với những hành động dâm tình đầy kinh nghiệm của chàng sẽ chắc chắn làm cho nàng thuần phục, sẵn sàng trao thân cho cho chàng chứ chẳng sai. Chàng bèn bon bon chạy theo nàng.
Đi vào rừng được chục bước thì chàng thấy nàng đang đứng dựa một gốc cây lớn, cúi mặt xuống, tay mân mê một chiếc là bàng xanh mơ. Thấy dáng người nữ tử xinh tươi, trẻ đẹp, e ấp thẹn thùng mà lại ra điệu mang đầy tính chất đợi chờ như vậy thì Thanh Thư mê quá. Chàng tiến tới ôm ngay lấy nàng, nâng mặt nàng lên mà lần này hôn thật mạnh vào môi nàng. Tú Uyên vẫn không cưỡng lại, nàng lại hé miệng đưa lưỡi ra mà đón nhận cái lưỡi thuần thục của Thanh Thư vào trong miệng.
Cảm nhận được sự đồng thuận của người nữ tử trong vòng tay mình, Thanh Thư liền đẩy lưỡi mình vào miệng Tú Uyên mà sục sạo, vừa đưa tay lên ngực nàng mà vần vũ. Tư dưng Tú Uyên há miệng lớn ra mà thở mạnh. Có thể nàng muốn lưỡi chàng đi sâu thêm vào miệng nàng, có thể nàng muốn rên lên khi đôi vú được sờ mó. Và chỉ một tí sau, nàng đã ôm chầm lấy người chàng, ưỡn người ra, đẩy ngực mình sát vào bàn tay đang mân mê trên bầu vú. Rồi với cặp mắt nhắm nghiền, nàng say mê bú nút cái lưỡi của người con trai mà nàng hằng mơ tưởng mỗi ngày, mỗi đêm trong mấy tháng qua. Nàng ngửa mặt nút mạnh vào miệng mình những vũng nước miếng của người tình rồi nuốt chửng vào họng mà lòng cảm thấy chơi vơi, sung sướng.
Nút lưỡi nàng một lúc, Thanh Thư dựng người đẩy lưng Tú Uyên dựa vào thân cây. Miệng chàng vẫn không rời miệng nàng, chàng đè người nàng vào thân cây rồi đưa tay xuống, rời khoảng ngực mềm ấm mà rờ vào khoảng thịt nóng hổi giữa hai đùi nàng. Thân hình người nữ tử run rẩy trong lòng chàng khiến chàng nổi nứng lên cực độ. Chàng thấy rõ nàng nút lưỡi chàng mạnh hơn, ngực nàng nở lớn ra, hai đầu vú cương cứng dưới làn áo, chứng tỏ nàng cũng đang nổi nứng như chàng vậy.
Chàng liền thọc tay vào quần nàng mà đâm ngón tay giữa vào ngay cái lỗ l-n ướt đẫm của nàng. Ngón tay của chàng đã đi sâu vào một thâm cung ấm áp, mềm mại một cách nhuyễn nhục rồi. Chàng thấy rõ người nữ tử tự dưng cứng người ra, âm đạo của nàng co thắt, bóp chặt lấy ngón tay chàng. Người nữ tử thở mạnh lên, hổn hển.
Tú Uyên mê man mút cái lưỡi trơn tuột của người yêu và để chàng bú cái lưỡi của mình. Hai cái miệng dính chặt vào nhau, hai cái lưỡi xoắn tít vào nhau, hai thân hình đè ép vào nhau, những đụng chạm nóng bỏng và gợi dục đó khiến nàng sung sướng đến độ không ngờ. Từ bé tới giờ, nàng chưa hề biết đến tình yêu và tình dục là gì. Những lần nàng đã bị hãm hiếp bởi nhiều tên khốn khiếp ở Vạn Pháp tự không đem đến cho nàng cái vui thú khoái lạc xác thịt mà nó chỉ đem đến cho nàng sự tủi nhục đau buồn. Chưa tới tuổi mười tám mà nàng đã thấy hết và đã bị bạo hành bởi cái nhơ nhớp của tình dục. Do đó mà sau đó nàng đã tìm vui trong câu kinh tiếng kệ, cố tránh cuộc đời sầu bi oan khổ, núp dưới bóng bồ đề mong tìm giải thoát cho tâm hồn của chính mình, không muốn màng tới nhân sự thế gian đầy gian truân, nhục nhã nữa.
Nhưng lần này gặp lại Thanh Thư thì nàng đã bị chàng kéo trở về với vui thú trần tục. Được chàng ôm ấp, hôn hít, xoa vuốt làm nàng chơi vơi trong nỗi sướng khoái, một thứ tình cảm mà nàng chưa từng được hưởng thụ, hay nói đúng hơn, là nàng đang thiếu ở lứa tuổi thanh xuân. Vì thế mà nàng đã để nhục dục lôi cuốn, hẹn hò với Thanh Thư rồi cùng chàng hoà mình trong nguồn ân biển ái. Lúc này, trong vòng tay người yêu, không thể biết được nàng đã mê mẩn, thoát thân quên hẳn mình là ai hay là nàng đã thực sự hoàn toàn tìm ra con người đích thực của mình rồi.