Chương 133 Phát hiện
Đó là kinh nghiệm đầu đời bị bức hiếp, làm sao quên được? Cũng như nàng đã không sao quên được cái mùi nồng nàn của “ân nhân đại ca”, người đã cứu nàng khỏi bàn tay dâm tục của tên “dâm ma”, để rồi nàng lại trao thân cho người ân nhân đó – khéo sao người đó không ai khác lại chính là Vô Kỵ. Màn trao thân đầu đời cho Vô Kỵ đó là cả một kỉ niệm đam mê, sướng khoái. Nhưng kí ức về tên “dâm ma” thì lại ê chề và căm giận. Những lần bị hãm hiếp kế tiếp, không lần nào là không dính dấp hình ảnh tởm lợm của tên “dâm ma”. Cuộc hãm hiếp đó, vì là lần đầu tiên xảy ra trong đời son trẻ của nàng nên nó lúc nào cũng đeo đuổi, ám ảnh, và dằn vặt nàng không nguôi, cho tới bây giờ.
Lúc này lại nghe từ miệng người con trai xa lạ một câu khoái chí giống hệt như tên “dâm ma” thì nàng giật mình. Câu “Hà.. Hà… Hết xảy!” là câu nói duy nhất của tên “dâm ma” khi hắn ra tay hãm hiếp nàng. Làm sao nàng quên được? Nàng liền quay đầu nhìn lên nhưng trong bóng tối nàng vẫn không thể thấy được chàng ta là ai. Sự trùng hợp này thật là không ngờ, không thể tin được.
Nhưng, cũng như bao người nữ tử khác, nàng lại tin vào giác quan thứ sáu của mình, không thể lầm được. Tuy đã chắc chằn tám chín mươi phần trăm đây chính là tên dâm tặc đã làm nhơ nhuốc cuộc đời trinh trắng của nàng, nhưng vẫn không phải là một trăm phần trăm. Đốt đèn lên để nhận diện hắn chăng? Vô ích, vì lúc đó nàng bị hắn bịt mắt không nhìn được mặt mũi của hắn ra sao. Có lẽ trên đời này chỉ có một người biết rõ tên “dâm ma” là ai, đó là Vô Kỵ. Nhưng chàng lại chưa bao giờ nhắc tới chuyện này, và nàng cũng không bao giờ hỏi.
Tự dưng nàng nhớ ra một điều, hắn đã bắt nàng mút cu hắn, và nàng còn nhờ rõ cảm giác và hình thù con cu trong miệng nàng ra sao. Đó không phải là con cu cứng ngắc, to lớn đầu tiên nàng ngậm trong miệng hay sao? Cảm giác đó nàng đâu có quên, tuy rằng sau đó nàng đã bú cu nhiều lần khác. Thật ra, trong đời nàng, cho tới bây giờ nàng chỉ bú có năm con c-c thôi: của tên “dâm ma”, của Vô Kỵ, của hai lão Huyền Minh và của tên kéo xe. Cu của hai lão già thì nàng thì nàng biết rõ, cu của Vô Kỵ thì nàng quá rành, cu của tên kéo xe thì mời đây, chỉ có cu của tên dâm tặc là nàng chỉ nếm qua một lần lúc trước. Nhưng lần đó là lần đầu đời, sao quên được? Vậy thì bây giờ chỉ còn một cách để biết chắc người con trai này có phải là tên “dâm ma” hay không là ngậm lại con cu đó mà thôi.
Chỉ Nhược xoay người ngồi lên, đẩy thân hình người con trai xuống giuờng, rồi mò xuống bụng chàng ta mà nắm con c-c cuơng cứng lên. Nàng cúi mặt xuống và chỉ ngừng lại khi ngửi mùi thum thủm toát ra từ con cu mới rút ra từ hậu môn của nàng. Nhưng rồi nàng lại tiếp tục há miệng nuốt con cu đó vào miệng. Nàng vừa mút con cu đó, vừa gật gù cái đầu lên xuống, làm cho con cu đâm thọc ra vô trong miệng nàng. Nàng nghe tiếng người con trai rên lên mấy tiếng sung sướng – y hệt như tiếng rên của tên “dâm ma” khi hắn cố đút con cu vào miệng nàng vậy.
Và nàng nhận ra ngay cái mùi mà nàng nhớ mãi, cái thân cu cương cứng mà nàng không thể quên, cùng với cái thân cu ghồ ghề chứ không nhẵn thín như cu của Vô Kỵ. Như vậy là rõ rồi, người con trai lạ mặt này chính là tên “dâm ma” tồi bại đã lợi dụng nơi rừng vắng bắt nàng đè xuống cưỡng hiếp, làm ô uế cuộc đời lúc đó còn trắng trinh của nàng. Thật không ngờ chính hắn lại là người mà nàng chọn để cùng giao hoan, và cũng vừa mới rồi, nàng đã cho hắn đ- vào lỗ đít khiến nàng đạt tới cực đỉnh khoái lạc sung sướng vào bậc nhất trên đời.
Khi đã biết chắc chắn người con trai là tên dâm tạc rồi, nàng liền nhả con cu của hắn ra. Tên ta thấy nàng ngừng bú thì hắn lấy hai tay kéo đầu nàng xuống, bắt nàng phải tiếp tục mút cu hắn. Chỉ Nhược tức giận, dằn tay hắn ra rồi đứng hẳn lên. Lòng đang căm hờn, nàng muốn phóng chưởng giết đi cho rồi đời một tên dâm đãng. Chẳng cần biết hình dạng hắn ra sao, giết một tên vô lại, người đã hãm hại nàng khiến nàng ưu tư, tức giận từ lâu, là một chuyện đáng làm. Và là một chuyện phải làm ngay. Nàng giơ tay lên. Chỉ cần nàng đưa tay ra trước một cái là tên “dâm ma” có mười kiếp cũng phải đi chầu diêm vương liền.
Nhưng rồi Chỉ Nhược suy nghĩ lại. Mình đang cần một người đàn ông cung phụng lòng dục mỗi ngày. Mà tên dâm tặc này quả nhiên là một tên lạc dục, đi chơi gái đã nhiều, kinh nghiệm vờn hoa bắt bướm lão làng, vậy mà còn bắt gái để hãm hiếp thì quả là dâm thần hạng nặng. Tính dâm tặc của hắn có thừa, đến nỗi mụ Mẫn Quân còn quả quyết là hắn rất chìu gái. Đúng là mẫu người mà nàng cần để thỏa cơn dục. Tìm trai để hầu nàng, nhất là với địa vị của nàng bây giờ phải làm trong bí mật, đâu có dễ? Tại sao nhân lúc này không lợi dụng hắn để làm giảm cơn dâm cứ dâng lên mỗi ngày vì luyện Cửu Âm chân kinh?
Quả thật là nàng căn hận hắn tận xương tủy, nhưng không vì thế mà tạo thêm cái bất tiện cho mình. Vả lại mình đang cần hắn, hầu như mỗi ngày. Cũng như Mẫn Quân vậy, nàng không ưa gì mụ ta, nhưng có người giúp đỡ như mụ vẫn là một lợi thế. Cân nhắc lợi, hại xong, Chỉ Nhược từ từ buông tay xuống. Nàng quyết định cho hắn sống để hầu hạ nàng. Chỉ Nhược đúng là… Chỉ Nhược.
Tên “dâm ma” thấy nàng tự dưng ngừng làm tình thì hắn với tay tìm người nàng trong tối để kéo xuống tiếp tục vui vầy. Bàn tay hắn quờ quạng trúng ngay ngực nàng. Hắn liền nắm lấy mà bóp. Chỉ Nhược bực mình, gạt tay hắn ra. Nàng mới vừa thỏa mãn với hắn xong, không cần hắn trong ngày hôm nay nữa. Nàng mặc vội quần áo vào rồi mở cửa sổ phóng ra như một làn khói. Nàng bỏ đi ngay và tự nhủ sẽ bảo mụ Mẫn Quân nói với hắn là nàng có chuyện phải đi ngay, nếu muốn tiếp tục hưởng sướng thì lần khác, có thể ngày may, hãy đến một địa điểm khác để cùng nhau giao hợp một lần nữa. Nàng chắc chắn, dâm như hắn, hắn sẽ nhận lời, không mất đi đâu mà thiệt.
Vừa phóng người đi, nàng chợt nhớ là Mẫn Quân nói hắn ta là một tên đẹp trai, lãng tử. Lòng hiếu kì khiến nàng muốn thấy mặt mũi hắn ra sao. Nếu một lần nữa mụ ta nói đúng thì nàng sẽ cảm thấy vui sướng hơn khi làm tình với một nam tử trẻ tuổi, ngươi tuấn, và đa tình. Nàng lại chợt nhớ là trước khi bị hắn điểm huyệt để hành dâm, nàng và hắn có trao đổi vài chiêu thức võ công. Môn cầm nã thủ của phá Nga Mi rất là lợi hại, vậy mà khi nàng sử môn đó ra, chống trả lại thì hắn đã chiết giải những thế võ của nàng một cách dễ dàng.
Rõ ràng hắn là một tay võ nghệ cao cường. Nếu không làm sao mà kềm chế được một đệ tử chân truyền của Diệt Tuyệt sư thái của phái Nga Mi? Một nam tử trẻ tuổi, đẹp trai, võ nghệ kì tuyệt, nổi tiếng giang hồ thì có mấy ai? Ngoài Vô Kỵ thì còn có ai nữa đâu? Đã vậy hắn còn là một tên dâm thần và đa tình nữa. Ai vậy kìa? Thắc mắc này làm cho nàng tò mò thêm lên mấy chục lần. Nàng vội quay người trở lại, phóng về Bích Lâu lầu, bay vút lên cao, núp trên mái nhà nhìn xuống, chờ Mẫn Quân và tên “dâm ma” đi ra.
Quả nhiên một lúc sau, Mẫn Quân và một nam tử cùng nhau bước ra. Hai người có vẻ đang tranh cãi điều gì. Mẫn Quân thì phân bua, nam tử thì cự nự. Nhìn kĩ lại thì Chỉ Nhược choáng người. Tên “dâm ma” chính là Tống Thanh Thư mà trên giang hồ có mang danh hiệu là Ngọc Diện Mạnh Thường, con trai của Tống Viễn Kiều, người đứng đầu của Võ Đang thất hiệp! Dáng đẹp trai và tài nghệ của Thanh Thư nổi tiếng võ lâm, danh bất hư truyền, ai cũng biết. Nàng nhận ra chàng ngay vì đã thấy chàng có mặt trong những quan khách tới dự lể nhận chức trưởng môn của mình.
Mọi việc bây giờ trở nên rõ ràng. Thì ra chàng bịt mắt nàng trong màn hãm hiếp là để che dấu thân phận của mình. Vô Kỵ chắc không nói ra vì không muốn làm nhục phái Võ Đang vì cha chàng là Võ Đang ngũ hiệp Trương Thúy Sơn. Rồi nàng nhớ lại là lúc nàng bị hãm là lúc nàng và Thanh Thư gặp nhau lần đầu tiên. Phải rồi, hôm đó Thanh Thư xuất hiện là các bà các nữ tử trong phái Nga Mi ngưỡng mộ, trầm trồ khen ngợi không ngừng. Không ngờ chàng lại để ý tới nàng đến nỗi phải hành sử một cách hạ cấp là ra tay bắt nàng để cưỡng dục, không thua gì một tên thảo khấu, vô lương.
Thật ra Chỉ Nhược đã biết Thanh Thư mê mình từ lâu rồi. Sau buổi hãm hiếp đó, Thanh Thư bao lần biểu lộ lòng yêu đương, si tình với nàng – từ trên Quang Minh đỉnh, tới tại Vạn Pháp tự, và gần đây nhất là buổi lễ nàng lên nhân chức trưởng môn. Là một người nữ tử thông minh, bén nhạy, làm sao mà nàng không biết cho được? Nhưng lúc nào trong lòng nàng cũng có hình ảnh của Vô Kỵ rồi nên nàng không để ý tới.
Bây giờ cô đơn, cần trai, sự có mặt của một Thanh Thư si tình, dâm đãng (không kể đẹp trai và nổi tiếng) trong đời nàng là một điều quá tốt cho nàng. So về hình dáng và tài nghệ, sau Vô Kỵ là tới Thanh Thư, chứ còn ai trong giới giang hồ võ lâm Trung Nguyên nữa? Bây giờ Vô Kỵ đã bị bỏ bùa, ăn cháo lú của con ma nữ Triệu Mẫn mà bỏ nàng, thì Thanh Thư, một người con trai ngươi tuấn, nổi tiếng say mê nàng, thay thế làm người thân cận với nàng là một chuyện đương nhiên và hết sức đẹp đẽ – thuận tình và thuận lí. Tuy nàng chưa thấy yêu đương gì với Thanh Thư, nhưng đó không có nghĩa là nàng không thể yêu chàng. Có Thanh Thư bên cạnh hằng ngày, nàng sẽ không còn lặn lội hay nhờ vã Mẫn Quân đi tìm trai nữa. Thật là toàn vẹn đôi bề.
Nghĩ tới viễn ảnh đó, Chỉ Nhược vui sướng. Nàng mỉm cười tự mãn, lòng như nở hoa. Nàng tưởng là nàng sẽ tức giận Thanh Thư lắm, sau khi biết chính chàng là tên “dâm ma”, thủ phạm đã toan cưỡng hiếp nàng trong rứng vắng. Nhưng bây giờ thì không hiểu sao nàng không những không nóng giận mà còn muốn gần chàng nữa. Được gần gũi và làm tình với một nam tử nổi tiếng tài hoa như Thanh Thư không phải là nỗi mơ ước muôn đời của các nữ tử trên đời này hay sao? Tự nhiên nàng thấy ngứa ngáy trong âm hộ. Ôi chao, nàng lại muốn trai nữa rồi. Lần này, nàng lại muốn người đó là Thanh Thư. Và nàng sẵn sàng và hồ hỡi để làm tình với chàng, Nàng đưa tay xuống mà gãi nhẹ vào chỗ ngứa, mỉm cười tự nhủ:
– “Thiệt tình, mới nghĩ tới trai là mình đã thấy rậm rực rồi.”
Lời trách thầm mang tính tự diễu, hiếm khi xảy đến với Chỉ Nhược. Nàng vốn là người thâm trầm, sống nhiều vào nội tâm, ít khi nào nàng mở lòng đến như vậy. Nhưng hôm nay nỗi vui sướng với một cuộc đời mới mẻ, sau bao ngày tháng dằn vặt, làm nàng tự thưởng cho mình một lời tự trách rất hoạt kê. Đời nàng bây giờ không còn phải lo lắng, u sầu nữa, chỉ có đi lên.
Nhưng Chỉ Nhược đâu biết được là cái ngứa ngáy đó chẳng phải do lòng dâm tư tự dưng bùng phát mà thật ra do cái bệnh của Thanh Thư mới truyền cho nàng. Vốn là một giang hồ lãng tử, ăn chơi đàng điếm, càng bạt giang hồ, Thanh Thư đã mắc bệnh giang mai hoa liễu, hậu quả của những cuộc chơi gái mút mùa. Chàng cố chữa mà vẫn không khỏi. Khi làm khẩu dâm với Thanh Thư, nàng cảm thấy nó gồ ghề là vì những mụn lở dơ dáy mọc đầy trên dương vật, trong bóng tối nên nàng không thấy được.
Chính vì mang một bộ phận sinh dục ghê gớm như vậy nên Thanh Thư, tuy đẹp trai, nổi tiếng và có nhiều gái mê, nhưng chàng vẫn không dám lập gia đình, chỉ vác cu đi đ- đĩ khắp nơi, mang thêm nhiều bệnh tật. Không những bú con cu ghẻ lở đó, Chỉ Nhược còn đút nó vào âm hộ và cả hậu môn nữa. Con bệnh đã lây qua người nàng rồi. Cái ngứa ngáy mà nàng cảm thấy hôm nay chỉ là triệu chứng đầu tiên của bệnh phong tình. Cái họa đã đến mà nàng không hề biết.
Chỉ Nhược về phòng riêng vui sướng nằm nghỉ. Lòng cảm thấy yên bình, vui sướng cho một tương lai sáng lạn. Cá tương lai vui sướng đó là có được một cuộc đời mới, với Thanh Thư đẹp trai, ngươi tuấn trong đó. Nỗi vui sướng tăng lên thêm mỗi lần nàng đưa tay gãi vào hạ bộ. Hành động đó làm dịu cơn ngứa ngáy trên âm đạo (mà nàng chưa biết tại sao) và đồng thời cũng làm tăng cơn hứng tình trong lòng nàng (mà nàng dư biết tại sao).
Nàng xoè bàn tay ra, chà xát trên vùng âm đạo và cảm thấy cái khoái lạc tăng lên trong người. Nhưng bây giờ nàng không muốn thủ dâm nữa. Nàng đã có một người con trai đẹp trai, cường tráng sẵn sàng cung phụng mình rồi. Bất chợt nàng nắm tay lại, sung sướng bóp chặt lấy con l-n của mình. Với hành động đó, nàng đã bó chặt lấy cơ thể mình, dùng bàn tay của chính mình để vùi lấp người nàng vào chỗ trũng đam mê của đời mình.
Chỉ Nhược có biết đâu cử chỉ này đã trộn chung trong lỗ trũng đó trọn đời nàng với những sâu trùng, bệnh tật của dục tình.
Thanh Thư trở về phòng của mình ở núi Nga Mi, nằm dài người mà nhớ lại những chuyện hành dâm vừa xảy ra ở Bích Lâu lầu.
Lúc đi về Nga Mi cùng với Mẫn Quân, chàng phàn nàn với mụ ta là người nữ tử bí mật tự dưng bỏ đi mất trong lúc hai người đang giao hoan tới lúc gay cấn. Sau khi đã đạt cực đỉnh, rõ ràng là nàng ta lại lên cơn nứng một lần nữa, nằm úp mặt xuống mà chổng mông lên đón nhận những cú đ- thâm sâu của con c-c của chàng, chịu cho nó soi xoáy không ngừng vào hậu môn và âm môn một cách hồ hỡi, chỉ thiếu những tiếng rên sung sướng. Vậy mà không hiểu sao nàng ta lại bỗng nhiên ngừng cuộc làm tình ngang xương lúc chàng đang sung sướng tới cao độ, rời dâm phòng ra đi khỏi Bích Lâu lầu, không một hành động báo truớc, không một lời từ giã.