Chương 136 Bệnh
Bỗng nhiên Chỉ Nhược lạnh cả mình. Thanh Thư bệnh tật như vậy mà nàng đã cho chàng đã làm tình với mình một thời gian rất lâu, không kiêng dè gì hết, ở Bích Lâu lầu. Tất cả những xoang lỗ trong người nàng đều đã bị con cu dơ bẩn, bệnh tật của Thanh Thư đâm thọc vào, từ âm đạo, tới hậu môn, tới cả cửa miệng. Nghĩ tới đó tự nhiên Chỉ Nhược nổi gai khắp người, và bụng thóp lại, chỉ muốn nôn ra ngoài. Nàng tái mặt, không biết Thanh Thư đã truyền cái bệnh quái quỉ qua người mình hay không. Tới đó, tự nhiên cơn ngứa ngáy trong âm đạo lại nổi lên. Chết rồi! Phải chăng đây là triệu chứng đầu tiên của bệnh phong tình?
Thấy Chỉ Nhược đứng lặng yên, bần thần thì Thanh Thư không kéo quần lên mà gắng sức lết tới gần nàng, gỡ gạc vài câu lấy điểm:
– Chỉ Nhược ơi, ta yêu ngươi. Lúc nào ta cũng tưởng nhớ tới ngươi…
Nghe những lời ve vãn của Thanh Thư, Chỉ Nhược nhìn thẳng vào mặt chàng, rồi liếc nhìn thân thể trần trụi đang nằm chết ngất của Tú Uyên, rồi lại nhìn xuống người chàng với con cu ghê tởm thì tự nhiên nàng cảm thấy chán nản vô cùng. Đàn ông – trẻ tuổi đẹp trai, nổi tiếng ngươi tài – mà lại như vậy sao? Dâm đãng, nhục dục quá độ đến nỗi ức chế nữ tử nhà lành để hãm hiếp. Phóng đãng, đàng điếm quá độ đến nỗi mang bệnh đầy người trong phát khiếp. Những người như vậy, mang tiếng anh hùng, nhưng thật ra chỉ là anh hùng dỏm, anh hùng tồi, chỉ làm nhơ danh cho những anh hùng thực sự. Những thứ đốn mạt như thế không đáng sống ở trên đời này một chút nào. Nếu sống thì chỉ giỏi hiếp đáp đàn bà nữ tử, coi họ nữ nhân như món đồ chơi mà thôi. Rồi vô tình mang bệnh, lây truyền cho người khác, chỉ gây tác hại cho người, chứ còn gì nữa? Chỉ Nhược càng nghĩ càng thấy tức giận, càng thấy căm gan, khinh bỉ.
Nàng nhìn thấy Tú Uyên đang nằm bất tỉnh, hai mắt nhắm nghiền, hai tay dạng ra, ngửa người lên với bộ ngực phơi trần thì nàng nhớ tới những cảnh Tú Uyên bị một lũ vô lại đè ngửa ra mà hãm hiếp. Tiếng cười đùa, tranh phần đê hèn của bọn chúng vẫn còn văng vẳng bên tai nàng. Và bây giờ là tiếng xuýt xoa “Hà, hà… Hết xảy!” đểu cáng của Thanh Thư, nàng đều nghe thấy và nhìn thấy. Tất cả những chuyện đó đã xảy ra với Tú Uyên và cả với chính nàng. Như vậy làm sao nàng quên được những cảnh khổ nhục đó? Đời nữ tử, khi sa cơ, thúc thủ, chỉ làm mồi ngon cho bọn bất nhân, cục súc. Thanh Thư và lũ đê tiện kia đều giống như nhau, cá mè một lứa cả.
Rồi nàng lại nhìn thấy con cu của Thanh Thư với đầy đủ những u cục, ghớm ghiếc thì nàng lại nhớ tới trận làm tình hôm qua với chàng. Con cu ghẻ lở đó đã đâm sâu liên tục, rất lâu vào người nàng, không thiếu chỗ nào. Vậy là không chừng chàng đã di họa cho nàng căn bệnh hiểm nghèo rồi. Cơn ngứa ở dưới người là bằng chứng không thể chối cãi được. Tự dưng nàng đang khoẻ mạnh thì nay trở thành mang bệnh bất trị. Bao nhiêu đó cũng đủ làm nàng lo lắng, sợ hãi.
Tức gận, khinh bỉ, hoang mang, lo lắng, sợ hãi là tâm trạng của Chỉ Nhược lúc đó.
Đúng lúc Thanh Thư bò đến gần mà toan ôm lấy chân nàng thì nàng bực mình lùi ra sau mấy bước, như tránh một tên hủi vậy. Khi Thanh Thư vẫn cố sức lê người tới thêm thì nàng không suy nghĩ gì thêm nữa. Nàng liền vung hai tay ra. Tức thì hai cuộn dây tơ phóng ra từ tay áo quấn tròn lấy người Thanh Thư lại. Thế võ của nàng trông như một con nhện bủa tơ, nhả nhợ, trói kín người chàng.
Rồi nàng giật mạnh tay một cái. Người Thanh Thư bị nhấc bổng lên cao. Chỉ Nhược liền đưa hai tay ra phía trước khiến hai cuộn dây tơ như hai con trăn mạnh mẽ, quấn mình Thanh Thư nhấc lên cao rồi bắn ngang, đẩy người chàng tới bờ vực muôn trượng. Người chàng còn lơ lửng trên bờ dốc thẳng đứng thì cuộn dây tơ tự nhiên nới lỏng ra, thả luôn người chàng xuống vực thẳm. Thanh Thư la lên một tiếng lớn. Nhưng tiếng kêu của chàng chỉ còn là một tiếng vang vọng thảm thiết từ miệng vực không đáy, rồi im bặt, mất hút.
Ra tay một cách thần tốc, liệng người Thanh Thư xuống vực thẳm mất xác một cách chớp nhoáng xong, Chỉ Nhược vẫn giữ mặt lạnh như tiền, không lộ một vẻ gì xúc cảm. Vẻ mặt vô hồn của nàng khi giết Thanh Thư tại nơi vực thẳm này cũng y hệt như vẻ mặt của nàng lúc nàng cầm Ỷ Thiên kiếm mà đâm thẳng vào ngực, giết chết Linh Nhi trên hoang đảo vậy. Lúc trước nàng giết Linh Nhi là đã có dự mưu từ trước, nhưng bây giờ giết chết Thanh Thư là bất ngờ, không tính toán. Cái khác nữa là Linh Nhi vô tội mà bị chết oan, bây giờ Thanh Thư dã tâm đầy mình, đáng chết.
Cả hai hành động giết người đều có lí do: Nàng giết Linh Nhì vì sự tồn vong của phái Nga Mi, và nàng giết Thanh Thư vì sự bất nhẫn của chính mình. Cả hai lí do đó nàng đều cho là chính đáng. Do đó nàng ra tay diệt trừ Thanh Thư xong mà lòng không thấy ân hận một tí nào. Trước đó, khi bị chàng hãm hiếp và chưa biết chàng là ai, nàng đã gọi chàng với cái tên là “dâm ma”, bây giờ biết hết mọi chuyện rồi, nàng càng thấy đó là đúng – tên ma đầu dâm tặc Thanh Thư. Nàng nhìn xuống vực thẳm, mặt vẫn lầm lì, chỉ lẩm bẩm thản nhiên nói thầm trong miệng:
– Đi chết đi!
Chỉ Nhược nhìn quanh và biết chắc không ai thấy hành động giết người động trời của nàng. Chỉ có một người thứ ba có mặt ở nơi đây mà thôi. Đó là Tú Uyên. Nhưng Tú Uyên lại đang mê man bất tỉnh, không biết gì hết. Án mạng này nếu vỡ lở ra sẽ là một đại nạn chấn động giang hồ: trưởng môn phái Ngai Mi giết hại một tôn đồ hàng đầu của phái Võ Đang.
Do đó bí mật này phải được giữ kín, không một ai biết được. Ở đây chỉ có ba người. Tú Uyên hôn mê không hay biết gì. Dĩ nhiên Chỉ Nhược sẽ không bao giờ nói cho ai biết cái chuyện vừa mới xảy ra. Thanh Thư thì sẽ biệt tích giang hồ, nếu mai sau xác của chàng được tìm ra thì không ai có thể biết vì sao chàng lại rơi xuống vực mất mạng như thế. Vậy là Thanh Thư chết đi mang theo luôn danh tánh của hung thủ đã giết mình. Sự thật của án mạng này sẽ không bao giờ được phanh phui, thủ phạm sẽ không bao giờ bị cáo giác.
Chỉ Nhược bước tới gần Tú Uyên. Nàng khép áo, che đi bộ ngực trần của người nữ tử bất hạnh đang nằm nhắm mắt mê man bất tỉnh. Rồi nàng lẳng lặng quay người bước đi. Lát nữa khi Tú Uyên tỉnh lại, nàng sẽ cho là Thanh Thư đã bỏ đi sau khi thỏa mãn thân thể nàng. Có thể sau đó Tú Uyên sẽ thắc mắc khi không thấy tâm dạng của Thanh Thư ở đâu, nhưng Chỉ Nhược chắc chắn là Tú Uyên sẽ im miệng, không dám ho he, coi đây là chuyện bí mật và không bao giờ khơi lại mối đau nhục đã xảy ra cho nàng ngày hôm nay, cũng như nàng đã dấu kín những chuyện dâm đàng trong Vạn Pháp tự vậy.
Chỉ Nhược về phòng nằm thẫn thờ suy nghĩ. Mới sáng nay nàng còn hồ hỡi, hứng khởi cho một tương lai sáng lạn, vui sướng, bây giờ mọi việc đều tiêu tùng như mây khói. Lòng vui sướng thăng hoa của nàng quả thật quá sức ngắn hạn. Càng nghĩ, nàng càng đau lòng cho thân phận mình.
Trước đó nàng đã tưởng sẽ làm giáo chủ phu nhân, vợ của Vô Kỵ, một người con trai ngươi tuấn, tài giỏi, nổi tiếng giang hồ. Nhưng sự việc đổ bể, không thành. Vô Kỵ, người yêu của nàng, bị Triệu Mẫn bỏ bùa, nuốt ngải mà thay lòng đổi dạ, ruồng rẫy nàng để đi theo tà nữ. Chuyện này làm nàng đau sót vô chừng. Sau đó, khi làm trưởng môn phái Nga Mi, nàng đã hồ hỡi hi vọng Thanh Thư sẽ là người thay thế Vô Kỵ trong đời nàng. Tuy không thể so sánh được với Vô Kỵ, nhưng Thanh Thư cũng là bậc anh hùng trong võ lâm, tài diện song toàn, rất xứng với mình. Chuyện này làm cho nàng hài lòng. Không ngờ Thanh Thư lại quá tồi bại, danh tiếng vang dội võ lâm chỉ là bề ngoài, thật ra bên trong là một con người dâm đãng, bẩn thỉu, hành động đê tiện, tư cách hèn hạ, không thua gì một đệ tử cái bang hạng bét. Rốt cuộc nàng lại trơ trọi. Không một ai thương yêu nàng và nàng cũng không thể thương yêu một người nào khác. Cuộc đời của một người nữ tử ở lứa đôi mươi như nàng chỉ toàn là cay đắng và buồn tủi đến như vậy hay sao?
Tài danh thì bây giờ nàng đã có – võ công của tân trưởng môn phái Nga Mi đã khiến giang hồ bá đạo khiếp đảm, kiệng dè. Tình yêu thì đã vuột đi, hiện nay không còn – làm vợ ngoan của Vô Kỵ trong quá khứ đã tiêu ma và làm người yêu thương với Thanh Thư trong tương lai cũng tan tành. Chỉ Nhược đau sót thầm nghĩ giữa danh với tình, cái nào cần thiết hơn cho đời sống con người? Nếu cho là danh thì tại sao bây giờ nàng lại vẫn còn đau khổ quá như vậy? Còn nếu cho là tình thì quả thật đời nàng đã đi vào ngõ hẹp, bế tắc không biết lúc nào mới thoát ra được.
Chỉ Nhược lại rơi nước mắt, chán nản. Bao nhiêu sóng gió đến với đời nàng, bắt đầu từ khi nàng hạ sơn, bôn ba giang hồ. Nàng tưởng nàng đã làm hết sức mình để làm tròn bổn phận mà sư phụ nàng là Diệt Tuyệt sư thái giao phó. Nhưng rồi đây là những gì nàng nhận được như một quả báo: Tâm hồn lúc nào cũng trống rỗng vì không người thân thương chung quanh, lòng dạ lúc nào cũng bất an vì luyện Cửu Âm chân kinh mỗi ngày, con người lúc nào cũng rấm rứt với dục tình, tinh thần lúc nào cũng hoang mang vì bệnh tật ghê hồn canh cánh trong người. Trời ơi, nàng đã có tội tình chi để phải nhận lãnh cái quả báo đó?
Cuộc sống của nàng, bất hạnh quá đỗi như thế, còn có nghĩa lí gì nữa trên cõi đời này? Nguyên do từ đâu mà ra? Do từ Diệt Tuyệt sư thái, người đã quá khắt khe mà giao cho nàng một trọng trách nặng nề đè nặng trên cuộc đời son trẻ của nàng? Do từ Vô Kỵ, người đã nhẫn tâm rời bỏ nàng đi theo yêu nữ Triệu Mẫn khiến cho đời nàng lọng cọng, lở dở, tình yêu không còn phương hướng? Do từ Cửu Âm chân kinh, võ điển đã khiến đời nàng bây giờ hiển hiện là một dâm nữ, bắt buộc phải làm những hành động tục tằn, không xứng đáng với một con người thật sự của nàng?
Nàng gục đầu xuống, thổn thức. Tự dưng nàng lại thấy ngứa ngáy ngay vùng âm đạo. Âm hạch của nàng tự dưng nở lớn, cương dài ra, rậm rật. Chỉ Nhược đưa tay xuống bóp chặt lấy cửa mình. Nàng thở dài. Lại cần trai nữa rồi. Đây là lần thứ nhì nàng thầm nói ra câu đó. Lần trước là lúc nàng vui sướng, thăng hoa, nói câu tự diễu để đón chờ một tương lai sáng lạn. Lần này câu nói được tủi buồn thầm thoát ra là dấu hiệu của cuộc đời nàng đang đi vào lãnh cung, tuyệt địa, không lối thoát.
Rồi nàng chua chát mỉm cười: Cuộc đời, ôi cuộc đời! Không thể cưỡng lại được mà cũng không thể bó thác cho nó được. Thanh Thư không còn, nhưng trên đời này đâu phải chỉ có Thanh Thư mới có khả năng thỏa mãn dâm tư của nàng? Bệnh phong tình kia, chỉ mới bắt đầu, tuy khó chữa nhưng không có nghĩa không thể chữa được, nó không phải là một bệnh nan y. Rồi lại còn có bao nhiêu mộng lớn, trọng trách khác mà nàng cần phải làm. Thôi được! Chỉ Nhược này đâu phải là một nhi nữ thường tình, chịu thua trước nghịch cảnh, không thể can qua những bất trắc của cuộc đời?
Chưa đầy hai mươi tuổi mà nàng đã nghiễm nhiên trở thành một nhân vật với địa vị đứng đầu phái Nga Mi, một danh môn chánh phái vào bậc nhất giang hồ Trung Nguyên, được anh hùng khắp nơi nể sợ. Điều đó đã nói lên được tất cả về con người của nàng rồi. Nàng có yếu đuối hay cương cường, hèn nhược hay tài ba, tài mọn hay độc đáo để có thể là nên việc lớn thì mai sau mọi người sẽ thấy. Phải, rồi thì sau này, gần đây thôi, mọi người sẽ biết và phải biết con người và bản lãnh thật sự của nàng! Thiên thượng địa hạ, duy ngã độc tôn…
Chỉ Nhược ngồi phắt dậy, gạt nước mắt, bình tâm thở một hơi dài. Đứng lên! Dậy đi! Tranh thắng! Quật cường! Nàng cảm thấy rõ nguồn nguyên khí tràn đầy sức sống đang luân lưu một cách mạnh mẽ trong khắp con người sung mãn của mình. Đó là nguồn sinh lực, một tác động duy nhất mà nàng đang có, để nàng sẽ dùng nó cho cuộc đời và sứ mạng của nàng kể từ bây giờ. Nàng là thân gái, nhưng lại có chân mạng của một lãnh đạo, thực hiện được nhiều việc lớn trên đời. Liễu yếu đào tơ không phải là bản tính của nàng.
Là một cánh hoa trong bạo trường của giới giang hồ và đã hứng chịu bao nhiêu nghịch cảnh bởi thân phận thuyền quyên, nên lúc nào nàng cũng muốn vùng lên làm cách mạng, cách mạng cho môn phái toàn là đàn bà nữ tử như phái Nga Mi, cách mạng cho phận nữ nhì như của chính mình. Nàng không thể chịu đựng mãi cái sống đè nén, chèn áp, vô lí, vô nhân của con người. Nàng không thể câm lặng, yên phận đến độ u mê, khiếp nhược được nữa. Nàng đúng là một cánh hoa nhài liên tiếp thỏa hương để làm thơm tho hơn cuộc đời trong thời buổi này. Nàng đã có thiên mạng làm rạng danh ở đời. Đâu có thể dễ dàng mà bỏ cuộc cho được! Nhất là đã đi được hơn nửa đường rồi. Chỉ Nhược biết rõ những chuyện gì cần phải làm trước, những chuyện gì phải làm sau – tuần tự nhi tiến.
Nàng cố quên đi những đau buồn trong lòng mà mím môi tự nhủ phải nói với Mẫn Quân, bắt mụ tìm một con cu cương cứng khác cho nàng khắc phục cơn háo dâm đang hoành hành trong người mới được. Con cu của bất cứ ai. Nếu không thì chịu không nổi. Đó là cái phải làm trước tiên cho cái mộng lớn sau này.
Đây là chuyện quan trọng không thể thiếu trong cuộc đời hiện tại của nàng, tuy hoang đàng và dâm dục nhưng hành động đó bắt buộc phải được làm liền ngay bây giờ – một hành động hoan lạc của một dâm nữ bất hạnh và bất đắc dĩ có tên là Chu Chỉ Nhược, nàng trưởng môn tươi trẻ và tuyệt sắc của phái Nga Mi.
Mẫn Quân mặt mũi thẫn thờ, tâm thần lo lắng, lòng dạ phan vân, không biết phải làm gì bây giờ. Mụ nhìn ra ngoài trời tối sầm mà cảm thấy đời mình u ám như cơn mưa sắp dội tới.
Hồi nãy, khi mụ đang tạp dượt võ công cùng môn đồ Nga Mi trong Giảng Võ đường thì Chỉ Nhược xuất hiện, nàng nhìn mụ nheo mắt một cái rồi lẳng lặng đi về phía phòng riêng của mình mà không nói một lời. Mụ biết rồi. Mụ bèn đi theo nàng. Vào trong phòng, mụ được Chỉ Nhược cho biết là nàng muốn gặp nam tử bí mật một lần nữa. Tối nay thì tốt, không thì tối mai, không được chậm trễ.