Chương 126 Rơi nhẫn
Thì ra đêm qua sau khi nhìn thấy cảnh Chỉ Nhược làm tình rồi biến mất, mụ ta liền tiến tới gần thì thấy chàng kéo xe nằm ngay đơ, nhưng con c-c vẫn cương cứng chọc thẳng lên trời. Chứng kiến xong cảnh hành dâm nhanh chóng của Chỉ Nhược, mụ ngạc nhiên đến độ kinh hãi, không tin vào con mắt của mình. Có mơ ngủ thì mụ cũng không bao giờ nghĩ là một người nữ tử trẻ đẹp như nàng, mà lại còn là trưởng môn của phái Nga Mi nữa chứ, lại có những hàng động bí mật và dâm đãng đến như vậy. Mụ chưa biết được thật hư như thế nào, nhưng mụ đã đoán biết Chỉ Nhược chắc cũng nứng dâm như mình nên phải tìm trai để thỏa mãn. Cái khác là Chỉ Nhược có tài nên ra tay thành công bắt cóc người, được hưởng, còn mụ thì vô tài nên phải làm đĩ, vậy mà cũng đâu được sướng.
Mụ ta thấy, thỏa mãn xong, Chỉ Nhược bỏ đi ngay, không màng đến nam tử có đạt tới cực khoái hay chưa. Hiển nhiên là chàng ta chưa đã nên con cu vẫn còn dựng đứng. Nhìn cảnh đó là mụ nhào tới ăn ké liền. Hồi nãy, mụ đang tất tả lén xuống núi mong tìm c-c ở Vạn Xuân viện thì lại phải quay đi theo dõi Chỉ Nhược, bây giờ có c-c bỏ không ngay đó nên mụ mừng quá, phải hưởng. Mấy khi được free, bỏ qua uổng lắm. Vì thế nên mụ không bỏ lỡ cơ hội mà hưởng thụ con c-c đang còn cứng ngắc ngay trước mặt, nhất là mụ đang muốn giải sầu và đang hoang mang không biết tới Vạn Xuân viện có được sơ múi gì hay không.
Mụ bèn bắt chước Chỉ Nhược tụt quần ngồi lên con c-c vẫn còn cương cứng đó mà dập liên hồi. Nhưng không hiểu sao, chỉ một chút sau là con c-c từ từ xìu xuống, mềm xèo, dầu rằng nó được l-n mụ ta đ- xuống thật sâu, thật nhiều. Mụ có biết đâu là nam tử tuy chẳng thấy được gì trong bóng tối, nhưng cũng cảm thấy con l-n này không giống như con l-n trước. Âm đạo trước khít khao, nhỏ bé, còn âm đạo này thì toang toàng, rộng rinh.
L-n trước mỗi cú đ- là một lần sướng, như đ- l-n gái trinh, l-n này mỗi lần dập thì chẳng có cảm giác gì, giống như nhúng cu vào l-n đĩ già. Hơn nữa, thân thể của nữ tử trước thơm tho, còn người ngợm của nàng sau thì chua như dấm. Do đó mà nam tử mất hứng, cu dái dần dần teo cả lại, chẳng còn làm ăn gì được nữa.
Khi thấy con c-c từ từ lọt ra khỏi lỗ, không còn đủ cứng để mà đ- nữa thì Mẫn Quân vẫn chưa chịu tha. Mụ liền xoay người cúi xuông há miệng ngậm cu nam tử, bú luôn con c-c đó. Mụ cũng bắt chước Chỉ Nhược dùng cả hai tay, một tay sọc cu, một tay nắn dái, mồm thì nút miếng thịt không ngừng. Nhưng ra sức bú mãi, phờ người ra mà con c-c vẫn cứ bèo xèo. Mụ cầm con cu rồi lắc qua lắc lại thật mạnh, chỉ thấy nó ngoặt ngoẻo như miếng thịt ôi. Mụ thất vọng quá! Từ thất vọng đến tức tối. Mà tức tối thì mụ lại nổi cơn đá cá lăn dưa cố hữu. Thấy không còn chấm mút gì được nữa, mụ đứng lên nhìn xuống nam tử với con cu mềm nhũn, giận điên người mà chửi rủa:
–
-Thằng cẩu chủng chết! C-c dái gì mà ển ển xìu xìu. Đàn ông con trai như mày thì đi chết đi cho rồi!
Sủa xong câu nói tục tĩu là mụ hậm hực nghiến răng tung chân đá vào người nam tử khiến chàng ta lăn mấy vòng rồi rớt vào bụi rậm nghe cái “phịch”. Đúng là cái thói bần tiện không ăn được thì đạp đổ (!?). Mụ không hề biết cái thất bại trong màn đ- đéo này là hoàn toàn do mụ mà ra cả.
Từ trước tới giờ, với một thân hình ma chê quỉ chối, có khi nào mà mụ làm cho người ta nứng được đâu? Chỉ có hai tên dâm thần Tứ tử và Ngũ tử là chìu chuộng mụ, đ- mụ mỗi ngày với con c-c to cứng của chúng cũng chỉ vì nghe theo lệnh của Bảo Bảo mà thôi. Thật ra là mụ không hề biết là chúng chán và ghê tởm mụ đến nỗi nếu không sợ oai của Bảo Bảo thì chúng đã đem mụ ra sông mà trấn nước và câu sấu cho mụ chết đi cho rồi.
Vì thế mà trong màn đêm tăm tối, vì không được thỏa dục, Mẫn Quân mặt mũi đỏ gay vì uất ức. Có c-c sẵn mà không được đ- trong lúc đang nứng thì hỏi sao? Mụ đứng chống nạnh đang thở hổn hển thì bất chợt mụ thấy dưới đất có ánh lấp lánh. Mụ cúi xuống mò nó lên. Nhìn kĩ thì mụ nhận ra đó là chiếc nhẫn trưởng môn của Diệt Tuyệt sư thái mà Chỉ Nhược đã đưa mọi người xem làm chứng hôm qua khi mụ và nàng cãi nhau.
Thì ra trong cơn hoan dâm khoái lạc, Chỉ Nhược đã vô tình làm rớt chiếc nhẫn lúc nào không biết. Đây là tang chứng quan trọng cho hành động mờ ám và dâm đãng của nàng. Mụ mừng quá, quên luôn cái hận không được đ-, hí hửng cất vào người, dự định sẽ dùng nó để làm khó dễ Chĩ Nhược, nắm đầu nàng để mụ mặc tình làm mưa làm gió. Quả nhiên sáng hôm sau, khi Chỉ Nhược cáo bệnh, mụ cũng đoán ra lí do tại sao nên mụ vào phòng nàng giả bộ hỏi han rồi bắt đầu giở trò bẩn.
Chỉ Nhược nghe Mãn Quân khai ra tung tích của mình đêm hôm qua thì kinh hoàng. Mỗi lời nói của mụ là một tiếng sấm nổ ngang tai. Mặc dù nàng đã cẩn thận hành động như thế nào rồi thì cũng có người biết mà thôi, đúng như nàng đã sợ hãi. Mà người đó, khổ thay, lại chính là Mẫn Quân, một mụ nổi tiếng chằng ăn trăn quấn, vốn dĩ ghét bỏ nàng từ lâu. Mụ này đã biết thì chẳng bao lâu mọi người sẽ biết hết về bí mật của nàng, và chắc chắn mụ ta còn thêm mắm thêm muối vào câu chuyện động trời này cho thêm “đậm đà”.
Trong đầu óc nàng bây giờ suy nghĩ thật nhanh, tính toán trăm thứ. Vụ này mà không sắp sếp cho xong ngay lập tức thì hậu quả không biết thế nào mà lường. Bây giờ chỉ còn đời nàng hay là mạng sống của Mẫn Quân mà thôi. Một khi đã biết ra như thế rồi thì quyết định của nàng trở nên rõ ràng. Nàng biết nàng phải làm cái gì rồi.
Ác nữ Mẫn Quân vẫn chưa biết cuộc đời của mụ sắp tàn. Mụ lấy chiếc nhẫn ra, đưa qua đưa lại trước mắt Chỉ Nhược mà hí hửng nói:
– Chuyện bí mật của sư muội không cần phải có người thứ ba biết đến. Nếu nghe lời ta thì sư muội…
Mụ chưa nói hết câu thì bỗng nhiên mụ thấy Chỉ Nhược đưa tay mặt lên, cánh tay nàng tự nhiên dài thêm ra mấy thước, nó vươn ra nắm ngay lấy bàn tay của mụ. Tay nàng vừa chạm tới ngưởi mụ là mụ cảm thấy khó chịu, choáng váng. Một luồng lực đạo truyền từ tay Chỉ Nhược chạy khắp người mụ khiến mụ bủn rủn tay chân mà quỵ luôn hai chân xuống, quì ngay trước mặt nàng. Tay mụ rũ xuống khiến chiếc nhẫn vuột khỏi tay, rớt ra, lăn trên đất nghe linh kinh.
Chỉ Nhược liền dùng thuật cách không, búng ngón tay trái một cái. Tức thì chiếc nhẫn bắn bổng lên cao rồi rơi luôn ngay vào tay nàng. Bắt được chiếc nhẫn rồi, mặt vẫn lạnh như tiền, nàng liền rung tay phải, kéo xổ thân người Mẫn Quân tới trước mặt. Nhìn vào cái mặt nhăn nhó của mụ ta, nàng nói khẽ vào tai mụ:
– Cái này là sư tỉ tự tìm cái chết, đừng trách gì ta nhé.
Mẫn Quân nghe thế thì sợ quá. Khi mụ biết mình lỡ làm điều dại thì đã muộn rồi. Chỉ Nhược cong bàn tay lại như móng vuốt con l-n ưng. Nàng liền rờ lên sau gáy của mụ ta. Mẫn Quân biết tuy mình đngươi đá cá cầy, cứng đầu cứng cổ, nhưng với tài nghệ của Chỉ Nhược khiếp đảm như thế thì cái sọ cứng này của mụ cũng chẳng thấm vào đâu, chỉ như một vỏ trứng mỏng dưới bàn tay của nàng mà thôi.
Tự nhiên Mẫn Quân quai miệng ra, rối rít líu lưỡi nói thật nhanh:
– Sư muội ôi! Ta sẽ kiếm trai đến cho sư muội sung sướng mỗi ngày!
Chợt nghe mụ ta nhắc tới cái bí mật dâm tư và cái bất an bắt người hành dâm của nàng thì Chỉ Nhược ngạc nhiên, ngừng tay lại. Nàng nhíu mày hỏi:
– Sư tỉ nói vậy là sao?
Thấy nàng vẫn để tay sau ót của mình, chỉ một cái bấu nhẹ là mụ sẽ bị lủng óc, Mẫn Quân run rẩy, bây giờ thì mụ lại ấp úng trả lời:
– Ta biết sư muội cần đàn ông… Ta sẽ tìm người đến mỗi ngày… Ta sẽ giữ bí mật…
Chỉ Nhược nghe mụ nói tới tâm sự của mình thì nàng ngẫm nghĩ: nếu được một người giúp nàng thỏa mãn cái ham muốn mà nàng không thể không có được thì quá tốt rồi. Dùng mụ ta để sai bảo, nàng không còn phải cất công mỗi ngày bắt trai hành dâm nữa. Tuy Mẫn Quân không phải là người đáng tin cậy, nhưng có mụ ta giúp còn hơn không. Vì thế, nàng đổi ý không muốn giết mụ ta nữa (phi tang cái xác của mụ cũng không phải là một chuyện dễ làm). Mụ ta tuy thủ đoạn, nhưng không thể cao tay hơn nàng. Nàng tự tin là nàng có thể kìm chế con mụ này, quay mụ như quay dế một cách dễ dàng. Nhưng để chắc ăn, nàng phải dằn mặt Mẫn Quân một lần cuối cùng cho mụ khiếp sợ mà không dám lật lòng đổi dạ mới được.
Nàng nghiêm mặt nói với mụ ta:
– Thôi được, ta sẽ tha chết cho sư tỉ. Nhưng sư tỉ phải biết là tính mạng của sư tỉ hoàn toàn nằm trong tay ta. Lấy mạng của sư tỉ là một việc rất dễ đối với ta. Sư tỉ xem đây.
Nói xong, nàng phất tay một cái về hướng cái bàn nằm giữa phong. Tức thì cái ấm tích và bốn chung trà trên bàn bay vọt lên cao. Nhưng sau đó chúng không rơi xuống mà cứ bồng bềnh trên không trung như được treo bằng nhửng sợi chỉ vô hình vậy. Chỉ Nhược liền xoay bàn tay mấy cái là bốn chung trà tự nhiên bắt đầu quay tít chung quanh cái ấm tích kêu lên vù vù. Lạ một cái là cái ấm đó cứ đứng yên trên cao không động đậy mà bốn cái chung cứ xoay tít chung quanh nó như đàn ong bay vo ve quanh tổ của chúng vậy. Mẫn Quân trợn mắt lên nhìn cảnh “phù phép” trước mặt mà không tin vào con mắt của mình.
Bất chợt Chỉ Nhược nắm bàn tay lại. Ngay sau đó là những tiếng nổ lốp bốp vang lên, từng cái chung trà tuần tự thay nhau mà vỡ ra, chỉ còn cái ấm tích là nguyên vẹn, vẫn đứng yên bồng bềnh trên không. Bỗng Chỉ Nhược đưa nắm tay đấm mạnh ra phía trước một cái. Một tiếng nổ “bùng” vang lên khiến Mẫn Quân giật thót người. Cái ấm nát tan ra từng mảnh vụn, miểng sành văng ra tứ tung. Tài nghệ phát thu kình lực, tung chưởng cách không của nàng thật lợi hại, công phu này quả nhiên có một không hai trên đời này.
Thấy mụ ta nhìn cảnh đó với cặp mắt thần phục và khiếp sợ thì Chỉ Nhược dằn giọng nói:
– Nếu sư tỉ có lòng dạ nào đãi bôi, đổi tính với ta thì cũng sẽ như bình trà đó đấy!
Mẫn Quân run rẩy nói:
– Ta không bao giờ dám làm sư muội phiền lòng nữa đâu.
Thấy mụ ta đã chịu phép, Chỉ Nhược liền lấy tay ra khỏi sau gáy mụ. Nàng mỉm cười nói:
– Ta mong sư tỉ giữ lời. Bây giờ sư tỉ hãy lui ra đi. Khi nào cần ta sẽ gọi.
Nhìn dáng điệu hãi hùng của Mẫn Quân, Chỉ Nhược biết là nàng không cần phải hăm dọa mụ thêm gì nữa.Mũi mụ đã bị sỏ, đầu mụ đã bị đặt vòng kim cô rồi.
Mẫn Quân riu ríu đi ra ngoài. Vừa được thoát chết nên mụ thấy bủn rủn cả người. Mụ thấy rõ là chỉ với một bàn tay nhỏ nhắn của nàng thôi là cái mạng của mụ cũng sẽ bị tiêu tùng như cái ấm tích một cách dễ dàng. Trong lòng mụ kinh sợ lắm, nhưng vẫn còn hậm hực. Mới đây mụ tưởng mụ sẽ làm vương làm tướng, sai bảo Chỉ Nhược dễ dàng, nào ngờ nàng lại tài giỏi và thâm hiểm hơn mụ nhiều quá. Nàng lật ngược cục diện, bây giờ chính mụ mới là người bị nắm đầu.
Với một võ công kinh thế hãi tục như thế, rõ ràng Chỉ Nhược hơn hẳn mụ ta, khiến mụ ta không sao có thể đụng tới móng tay của nàng. Hơn nữa, mụ lại không có bè cánh chung quanh, thân phận trên đe dưới búa, muốn sống thì phải hoàn toàn nghe lời nàng. Mụ đoán Chỉ Nhược cũng biết ra như thế nên nàng mới tha chết cho mụ để nàng dùng mụ, tha hồ sai khiến. Gặp người nhiều thủ đoạn lợi hại như nàng thì mụ đành phải chịu thua, tùng phục mà thôi.
Mụ vừa đi vừa ngẫm nghĩ, không biết phải làm cách nào để tìm trai cho Chỉ Nhược thỏa mãn tình dục đây. Mụ vẫn không hiểu tại sao Chỉ Nhược lại biến thành một dâm nữ hoang đàn chi địa như vậy. Sống với nàng từ lúc nàng còn nhỏ, mụ biết tính tình của nàng rất là thuần thục, nghiêm túc, được nhiều người thương mến (trừ mụ ra). Vậy mà bây giờ tự dưng nàng đã đổi tính, trở nên dâm loạn không thua gì Võ tắc Thiên, Đắc Kỷ, Bao Tự. Tuy thấy có điều gì trục trặc nhưng nhất thời mụ không thể biết ra được. Mụ thầm nhủ rồi phải tìm cho ra nguyên do bí mật này mới nghe. Nhưng bây giờ thì chưa phải lúc. Làm sao thoả mãn cơn dục tình của Chỉ Nhược là một việc phải làm ngay bây giờ.
Hồi nãy, trong lúc mạng treo sợi chỉ, mụ bất chợt đem điều bí mật của Chỉ Nhược ra mà xin tha cứu mạng. Sau khi nói càn hứa bừa với nàng, bây giờ mụ phân vân không biết tìm cách nào để Chỉ Nhược vui lòng. Chết chưa! Chính mụ đây khi nứng tình còn không biết làm sao để giải tỏa nữa là. Cùng cực nhất là đi làm đĩ mà vẫn còn không được chấm mút gì.
Đi làm đĩ!! Ừ, tại sao lại không nhỉ. Trong óc của mụ bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng không ngờ, làm mụ đờ người ra. Càng nghĩ, mụ ta càng khoái chí. Ui chao, đúng là trời giúp mụ rồi. Không những mụ đã có cách làm Chỉ Nhược thỏa mãn dâm dục mà mụ còn thỏa mãn luôn cái ước muốn thầm kín của mụ từ bấy lâu nay.
Đây không phải là điều mụ vẫn thường ước vọng hay sao? Mụ đã hàng trù họa là Chỉ Nhược sẽ chẳng bao giờ được giữ chức trưởng môn phái Nga Mi mà chỉ xứng đáng làm một con đĩ rạc. Một nửa lời nguyền rủa đó đã không thành, còn một nửa kia bây giờ lại có cơ may để biến thành sự thật.
Càng nghĩ, mụ càng thấy sung sướng quá. Cái tức tối bị mất chức trưởng môn lại được thay thế bằng cái vui sướng khi biết sự ước ao tồi bại của mụ sẽ được thể hiện trong nay mai. Vậy là mối thù với Chỉ Nhược dù sao cũng được trả một phần. Mà phần này là do chính Chỉ Nhược tự chui đầu vào rọ, mụ không cần phải nhử mồi hay giăng bẫy. Mọi chuyện rồi cũng sẽ thành công, mụ chắc chắn, vì mụ đã có kế hoạch, biết phải làm gì rồi.
Ác nữ Mẫn Quân hân hoan nở một nụ cười. Mụ lủng bủng lặp lại câu nói mà trước đó mụ đã thầm day diết chửi mắng Chỉ Nhược những lúc mụ lên cơn điên:
– Chỉ Nhược, mày tưởng mày tài giỏi, đẹp đẽ lắm sao. Tài cán của mày thì làm sao mà làm trưởng môn cho được. Còn đẹp như mày thì chỉ có đi làm điếm thúi, ngửa l-n cho mọi người đ- mà thôi.
Bây giờ mụ không giận dữ, điên cuồng. Trái lại mụ đang còn sung sướng, vui mừng nữa kìa. Không biết ma đưa lối, quỉ dẫn đường như thế nào mà tự dưng mụ lại được rơi vào hoàn cảnh viên mãn như thế này. Tuy vậy mụ vẫn lầm bầm chửi thầm trong miệng:
– Đúng là con đĩ ngựa! Mày đã thèm trai, lên cơn rượng đực thì tao sẽ cho mọi người đ- mày. Xứng với mày lắm rồi.
Rồi mụ thích chí mỉm cười híp mắt, nói lên thành tiếng:
– Mày muốn c-c thì tao sẽ đem c-c đến cho mày. Đó là tại mày đòi hỏi đấy nhé!