Chương 125: Hậu quả

Chương 125 Hậu quả

Chỉ Nhược đang trong cơn cực khoái mà không dám mở miệng thốt ra một tiếng nào, nàng như một traí bom sắp nổ. Hai tay nàng đưa lên ngực, nắm chặt lấy vú, bóp cứng cặp nhũ hoa, day dứt, xoa xoắn, dường như muốn vắt cho ra bớt khỏi hai đầu vú cơn sướng khoái đang hoành hành loạn cuồng trong người. Qua cái mũi xinh xắn, nàng thở phì phào như người đang mải miết chạy đua việt dã. Vậy mà nàng vẫn không ngừng hăng hái dập l-n xuống, đ- nam tử một cách say sưa, cày sới trên người nam tử một cách cuồng nhiệt.

Nam tử kéo xe sướng điên người, trợn mắt lên trắng dã, tuy không cử động và nói được, nhưng chàng ta cứ thở hồng hộc, những tiếng ú ớ cứ thoát ra khỏi cổ họng. Chàng ta cố nhìn nhưng vẫn không thấy gì trong màn đen dày đặc, chỉ biết có một nữ tử đang ngồi trên con cu mình mà đ- xuống một cách vồn vã. Người nữ tử đó có một bàn tay mềm mại, có một cái miệng nồng ấm, có một cái l-n nhỏ khít. Và đặc biệt là người nữ tử này toát ra một hương thơm huyền dịu, rõ ràng là từ một thân hình tươi trẻ của một tuyệt sắc giai nhân.

Được đ-, chàng ta sướng rên người, chỉ muốn cong người đ- lại, nhưng không hiểu tại sao tay chân cứ xụi lơ, chỉ có con cu là dựng đứng, cứng ngắc. Màn bắt cóc để được hành dâm trong đêm tối làm cho chàng ta thốt nghĩ tới chuyện hồ ly tinh ban đêm tìm bắt con trai để làm tình, hút khí. Ý nghĩ đó làm cho chàng ta nứng thêm vì những nữ yêu thường là gái đẹp, luôn luôn biến làm mĩ nữ để cua trai.

Trong màn đêm tối đen như mực, ngoài tiếng rỉ rả của côn trùng trong cảnh vắng lặng, chỉ có tiếng da thịt đập vào nhau, tiếng bầm bập của một âm đạo chật khít dộng sâu xuống một dương vật cứng còng và tiếng bèm nhẹp của một âm đạo ướt đẫm dập mạnh vào một dương vật bóng nhẫy, vang lên từng nhịp, kéo dài bất tận. Và tiếng thở hì hục, dằn nén trong cơn hoan lạc, rên rỉ trong màn loạn dâm, liên tục phát ra tờ một bờ môi son mọng, từ một cái miệng da diết dục tình của một người nữ tử đang tới lúc động đực.

Ngồi trên thân hình của người con trai mà dập l-n xuống c-c chàng ta một thời gian thì Chỉ Nhược đạt tới cực đỉnh. Sau cơn cực khoái, nàng ngã vật xuống người của chàng kéo xe mà thở dồn dập. Âm đạo của nàng, ướt đẫm dâm khí, vẫn còn bám chặt vào con cu của nam tử, bớp thắt không ngừng vào khúc gân cương cứng, như vẫn còn hồ hỡi, luyến tiếc. Khi cơn sướng khoái dần dần hạ xuống thì nàng vội vã kéo quần đứng lên. Thoáng một cái, người nàng đã bay đi mất hút trong đêm tối. Người nữ tử sau khi thỏa mãn dâm tình, lẳng lặng bỏ đi sau một trận giao hoan đơn phương một chiều nhưng tràn đầy sung sướng.

Cuộc làm tình xảy ra một cách nhanh chóng nhưng đầy đam mê, lặng lẽ nhưng đầy cuồng nhiệt. Từ đầu tới cuối, Chỉ Nhược không hề biết mặt mũi người con trai mà nàng mới đ- xong ra sao, và nam tử cũng không hề thấy mặt của người nữ tử đã đè mình ra mà đ- như thế nào. Chỉ Nhược không cần biết người con trai đó đẹp trai hay xấu xí. Nàng thật sự không muốn biết. Nàng chỉ cần biết là nàng vừa mới hoàn toàn thỏa mãn với một con c-c cương cứng là được rồi. Nàng cần có được một cuộc giao cấu với một người đàn ông. Cái quan trọng là ngoài nàng ra, không ai biết được chuyện bí mật này. Vì thế mà nàng rất dè dặt, cẩn thận trong cái hành động bí mật và đầy dâm loạn của nàng. Nàng phải ra tay thật nhanh và làm tình thật chóng. Chỉ một sơ hở thôi là danh giá của một người trưởng môn nổi tiếng, đời sống của một nữ tử trẻ tuổi sẽ tiêu ma, trôi theo dòng nước tức thì.

Nàng đâu có ngờ tất cả mọi chuyện lén lút dâm tình, bắt cóc hành dâm vừa mới xảy ra đều không qua khỏi cặp mắt cú vọ đầy kinh ngạc của ác nữ Đinh Mẫn Quân, núp kín trong bụi cây từ nãy tới giờ.

Về tới Nga Mi là trời đã khuya lắm rồi, Chỉ Nhược bay vút vào phòng của mình, không một ai hay biết. Nàng nằm vật xuống giường rồi ôn lại những chuyện đã qua mà thở dài ngán ngẩm: vừa mới sung sướng xong là nàng đã thấy trong lòng bất an rồi. Hành động lén lút, bí mật của màn “cưỡng dâm” vừa rồi sẽ còn tiếp tục xảy ra dai dẳng cho đến bao giờ? Đến lúc nào thì mọi người sẽ biết ra nàng – Chu Chỉ Nhược, trưởng môn phái Nga Mi – là một dâm nữ hoang tàn chi địa? Nàng có phải là một dâm thần ham muốn con trai một cách cuồng dại đến như vậy hay không?

Không! Từ trước tới nay nàng vẫn là một người nữ tử đoan trang, thùy mị, không bao giờ mơ mộng tới chuyện gió trăng, đừng nói chi tới chuyện bắt trai để thỏa mãn dâm tình. Nhưng từ khi bắt đầu luyện tập Cửu Âm chân kinh thì tự nhiên người nàng thay đổi. Người ngợm càng ngày càng rậm rựt. Ban đầu nàng tưởng sự thay đổi này thoát thai từ lứa tuổi đã đến độ xuân thì của mình. Nhưng một thời gian sau nàng biết ra chính vì luyện công theo chân kinh mà sinh sự.

Ngay sau khi luyện Cửu Âm chân kinh được vài ngày là nàng đã cảm thấy nhột nhạt trong người, lúc nào cũng thấy hứng tình. Càng ngày dâm tính càng tăng lên. Đó là lúc nàng lấy trộm được pho bí kíp võ công trong đao Đồ Long và kiếm Ỷ Thiên trên hoang đảo. Sau đó, để Vô Kỵ có thể tống khứ chất độc Nhuyễn Cân tán trong người, nàng đã bằng lòng có hôn ước với chàng, để rồi tuy chưa phải là vợ chồng chính thức, chàng và nàng đã làm tình với nhau mỗi ngày.

Phần lớn là do nàng đòi hỏi, khơi mào. Sau đó, càng luyện Cửu Âm chân kinh, nàng càng cảm thấy dâm nứng càng lên cao độ, không cưỡng lại được. Chính vì thế mà, cũng trên hoang đảo, khi Tạ Tốn nổi điên đè nàng xuống làm trò cưỡng hiếp, không những nàng đồng lòng cho ông ta dùng cho con c-c cứng như đá đ- nắc không ngừng vào âm đạo mà nàng còn hăm hở đón nhận con c-c đó vào trong hậu môn nữa.

Rồi khi về đất liền, sau một thời gian vắng Vô Kỵ, nàng đã làm tình cuồng dại với chàng trong khách sạn ngay trong ngày đầu gặp lại nhau tại núi Chung Nam. Và sau đó hai người lại tiếp tục làm tình hàng ngày, vậy mà nàng vẫn chưa thấy đầy đủ, cứ đòi hỏi mãi. Khi hai người đi chơi trong vườn Tùng Bách ở kinh đô, nàng đã quá nứng đến nỗi ngay giữa chốn công viên nàng đã tụt quần ngồi trên người Vô Kỵ mà dập l-n xuống c-c chàng không ngừng, đ- chàng cuồng vã dưới gốc cây thông, bất kể có ai nhìn thấy hay không.

Tập luyện được một thời gian, võ công của nàng tăng tiến vượt bực thì cơn dâm nứng trong người cũng dâng lên tới cực đỉnh. Tối hôm trước khi làm lễ cưới, khi nàng biết Vô Kỵ dối nàng đi tới nơi hẹn hò gặp Triệu Mẫn trong quán vắng thì nàng giận lắm. Cơn ghen kinh khủng như thế mà rồi nàng cũng bỏ qua luôn sau một trận giao hoan mê tơi với những tư thế lạ kì của Vô Kỵ trên cái bàn giữa phòng ngủ của nàng.

Bây giờ luyện công đã thành, võ công của nàng đã tới mức xuất hóa nhập thần thì lòng dục lại không thể kềm chế được nữa. Ác hại là trên núi Nga Mi, chung quanh không có đàn ông con trai, chỉ toàn ni cô, bà vãi. Vì thế mà Chỉ Nhược phải trốn lánh mọi người, lén lút trong đêm khuya tìm bắt con trai sung sức để thỏa mãn cái dục tình lúc nào cũng lên tới cao độ, vỡ bờ của mình. Y như một con hồ li tinh, bắt cóc đàn ông con trai mà hành dâm để hút tinh bổ.

Cái sướng đó mà cũng là cái khổ đó. Mà cũng không còn có cách nào để tránh thoát khỏi tình cảnh oái oăm này. Cũng như một người sa vào lưới tình lọt vào mê cung, không còn thoát ra được. Nàng đã có ý định thu nhân nam đệ tử để mở rộng môn phái, với một ước muốn nhỏ nhoi, bí mật là biết đâu có sẵn đàn ông con trai, bằng một cách nào đó mà nàng chưa biết được, nàng sẽ không phải làm chuyện thị phi, mờ ám mỗi ngàyđể thỏa cơn dục. Nhưng chuyện đó viễn vông quá, ngay bây giờ thì chưa thể được.

Mỗi khi lên cơn nứng, nàng cố dằn xuống càng lâu càng tốt, để rồi không thể chịu được nữa thì đành phải đánh liều lén lút tìm trai mà giao hoan. Mỗi khi bị dâm tư dằn vặt mà không được thỏa mãn, nàng đã nhớ lại những lần bị hãm hiếp (chẳng hạn như tên “dâm ma” cưỡng dâm nàng lần đầu tiên trong đời nơi rừng vắng hoặc Huyền Minh nhị lão liên tiếp bạo dục nàng trong Vạn Pháp tự) mà nhiều lần nàng thầm mong cũng sẽ bị hãm hiếp nữa, chắc chắn sẽ sung sướng lắm. Thật là kì lạ, lúc trước nàng oán ghét, không muốn nhớ đến những trận nàng bị cưỡng dâm, giao cấu bao nhiêu thì bây giờ nàng lại mong muốn, nghĩ nhiều đến nó bấy nhiêu.

Cuộc đời của nàng bây giờ một nửa là vui dâm, còn một nửa là sợ hãi. Vui là vì thân thể được thỏa thê tràn đầy khoái lạc, sợ là vì trí óc căng thẳng nếu ai biết ra chuyện hoang dâm này chắc nàng chỉ có chết. Nếu màn làm tình làm nàng sướng khoái mười phần thì chuyện bắt người hành dâm khiến nàng bị dằn vặt tới năm mươi phần. Hành động dâm dật này, ngoài sự bất an thường trực, rõ ràng là bất chính, có thể còn là bất lương và bất nhân nữa. Nhiều khi nàng tự hỏi phải chăng đây là một cái họa cho những con nhà võ? Càng luyện được võ công cao thâm, ảo diệu thì tâm tình và con người càng bị ảnh hưởng nặng nề bấy nhiêu?

Chỉ Nhược đâu biết là Phượng Nữ cũng vì luyện Cửu Âm chân kinh mà dâm tình quá độ, không tìm đâu ra được đàn ông trong Cổ Mộ, rồi gặp phải Bảo Bảo lúc đó đang kéo binh tới tàn phá Trùng Dương cung mà phải lòng chàng, không dứt được, cứ phải tìm Bảo Bảo để giao hoan, làm tình. Sau đó khi cứu Vô Kỵ đem về Cổ Mộ ở núi Chung Nam thì Phượng Nữ cũng không không cầm được lòng dục mà hoan dâm với chàng trong đêm vắng khi chàng mới khỏi bệnh.

Chỉ Nhược cũng y hệt như thế. Cái hại của luyện tập Cửu Âm chân kinh là đó. Càng luyện thì càng lẫn vào mê đồ, dâm cung. Khi Chỉ Nhược biết ra thì đã muộn, đành chịu – cũng như Phượng Nữ vậy. Phượng Nữ còn ghê ghớm hơn nữa, vì luyện thêm võ công Cổ Mộ phái của Lâm Triều Ngươi nên biến thàng lưỡng dâm, mê luôn nữ tử.

Nằm trên giường ngẫm nghĩ tới những chuyện đang xảy ra trên cuộc đời son trẻ của nàng làm nàng thổn thức, hai hàng nước mắt đổ ra lai láng. Hạnh phúc trong đời của nàng là gì? Đó là theo lời Diệt Tuyệt sư thái để nâng danh tiếng của phái Ngai Mi lên địa vị duy ngã độc tôn và nghe theo lòng mình để có một mối tình đằm thắm với người yêu là Vô Kỵ. Cả hai chuyện này đều đưa đến cơn bất hạnh cho nàng.

Cuộc sống chung đôi với Vô Kỵ coi như tan tành, không thể cứu vãn được nữa; nàng biết là nàng cũng có phần lỗi lớn trong đó: không chịu tìm hiểu nhau để đưa tới sự đổ vỡ không gàn hắn được, chỉ vì lòng quá bức xúc khi luyện Cửu Âm chân kinh. Lời nguyền với sư thái cũng đã làm trọn, nhưng sau đó lại bị dằn vặt triền miên bởi những hành động vô nhân của nàng cùng với ảnh hưởng dâm nứng không ngừng của sự luyện công. Thì ra tất cả những tai hại cuối cùng cũng vì bộ Cửu Âm chân kinh mà ra cả.

Chỉ Nhược thở dài, nhắm nghiền hai mắt lại. Từ khóe mắt nhung, hai giọt nước mắt không lồ từ từ ứa ra rồi lăn xuống hai bờ má hồng. Tuổi xuân chưa trọn mà đã gặp nhiều vướng mắc, oái oăm. Cuộc đời của nàng, một dâm nữ, như thế, thật sự ra nó còn có ý nghĩa gì để mà sống nữa hay không?

Nàng không đưa tay lên gạt nước mắt mà lại tự nhiên đặt nó giữa hai phiến đùi tròn lẵn của mình. Ôi chao, mới làm tình xong mà nàng đã cảm thấy nhột nhạt, mê mẩn nữa rồi. Nàng khép mắt lại, nhận thấy rõ hai mép l-n của nàng đang phập phồng, lỗ âm đạo đương co thắt. Nó lại bắt đầu đòi hỏi một cái dương vật cương cứng, để nó bám chặt lấy khúc gân đó mà nuốt chửng nó mất đi, để rồi lại nhả ra, cứ bám víu và nuốt nhả như thế mãi tới mức tê dại mới thôi. Trong cơn thổn thức, nàng kẹp chặt hai đùi lại, chôn bàn tay với năm ngón thuôn dài vào chỗ trũng của đời nàng. Trời ơi!

Sáng hôm sau, theo thời biểu hằng ngày, là người trưởng môn, Chỉ Nhược phải thức dậy sớm để truyền dạy võ công cho các đệ tử. Nàng vốc nước lên rửa mặt thì nhận ra ngay chiếc nhẫn trưởng môn mà Diệt Tuyệt sư thái truyền lại không còn trên ngón tay mình nữa! Nàng vội tìm tòi khắp nơi trong phòng mà vẫn không sao tìm thấy. Rõ ràng là chiều hôm qua, sau buổi lễ nhậm chức, nàng còn đeo nó trên tay, không có lí nào mà chiếc nhẫn đó lại rơi mất một cách bí mật như vậy. Nàng chợt lạnh người đi.

Đúng rồi, nàng đã vô tình làm rơi tuột nó mất khi nàng hối hả làm tình với nam tử kéo xe đêm hôm qua! Nàng thẫn thờ nghĩ nếu một ai trong đám đệ tử nhận ra rồi hỏi cái nhẫn đâu thì nàng sẽ ăn nói làm sao? Không biết nữa. Nhưng chuyện phải làm ngay là trở lại góc đường vắng đêm hôm qua mà tìm lại chiếc nhẫn liền. Nàng tiếp tục rửa mặt, thay áo mà lòng bấn loạn, không sao tìm được lí do báo cho mọi người biết mình muốn xuống núi – mà là xuống núi một mình – ngay bây giờ để tìm chiếc nhẫn. Thôi đành để tối nay lại phải lén đi một lần nữa vậy.

Nàng thở một hơi dài để lấy lại bình tĩnh rồi đi ra ngoài. Nàng lấy dáng mệt mỏi nói cho chúng đệ tử biết hôm nay tự dưng nàng thấy mệt trong người, cần phải tĩnh dưỡng. Nói xong, nàng lui vào phòng, ngồi thừ trên giường mà ngẫm nghĩ tới việc tối nay làm sao phải tìm cho ra chiếc nhẫn. Việc này coi vậy mà không dễ, chiếc nhẫn bé nhỏ quả thật là khó thấy dưới bụi rậm cành là um tùm. Mà ban đêm, đã bí mật lén lút thì nàng đâu thể chong đèn lên mà tìm kiếm nó?

Bỗng nhiên có tiềng gõ cửa, rồi giọng nói của Mẫn Quân nổi lên:

– Sư muội trong người bất an. Ta vào hỏi thăm được không?

Chỉ Nhược ngần ngại một lúc rồi trả lời:

– Xin mời sư tỉ vào.

Mẫn Quân đi vào, hỏi han nàng vài câu rồi nói:

– Sư muội nên bảo trọng thân thể. Nếu có mệnh hệ nào thì cũng cần phải giữ gìn kĩ lưỡng vật quí của phái Nga Mi chúng ta.

Chỉ Nhược nhíu mày hỏi:

– Sư tỉ nói như vậy là sao?

Mẫn Quân nhìn thẳng vào mặt nàng mà cười nhạt:

– Ta muốn nói những thứ quan trọng như chiếc nhẫn của sư phụ thì không nên để đánh mất.

Chỉ Nhược nghe vậy thì biết ngay Mẫn Quân đã nhận ra là nàng đã làm mất chiếc nhẫn của người trưởng môn đó. Nàng hồi hộp nói:

– Ta vô tình đánh rớt ở đâu đây trong phòng này. Lát nữa ta tìm tất ra ngay.

Mẫn Quân bĩu môi nói:

– Sư muội nói vô tình làm rơi chiếc nhẫn thì có thể đúng. Nhưng nói nó mất ở trong phòng này thì sai rồi.

Chỉ Nhược nhíu mày, vội hỏi:

– Vậy là sư tỉ biết nó ở đâu chứ?

Mẫn Quân lẳng lặng cầm chiếc nhẫn đưa lên cho Chỉ Nhược thấy, miệng nở nụ cười khinh khỉnh.

Chỉ Nhược mừng rỡ kêu lên:

– Thế ra sư tỉ tìm ra rồi! Không biết sư tỉ thấy nó ở đâu thế?

Mụ chăm chú nhìn Chỉ Nhược rồi chậm rãi hỏi nàng với một giọng móc họng:

– Có thật sư muội không biết mình đánh mất nó ở đâu không?

Nghe mụ ta nói với một giọng điệu đầy đe dọa thì Chỉ Nhược ấp úng trả lời:

– Ta… Ta không nhớ ra nữa…

Mẫn Quân liền cười khặc:

– Thế thì để ta nói cho sư muội biết ta tìm thấy nó ở đâu nhé.

Mẫn Quân đưa chiếc nhẫn lên cao, vẫy qua vẫy lại rồi nói nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe:

– Đêm qua ta chứng kiến một cuộc bắt cóc và một trận hãm hiếp của một cặp trai gái. Cái nhẫn này ta lấy được ở dâm trường. Nó thuộc về một trong hai người đó đấy.