Chương 127: Ý nghĩ của Mẫn Quân

Chương 127 ý nghĩ của Mẫn Quân

Mẫn Quân sẽ làm cho Chỉ Nhược cam tâm vui lòng biến thành gái bán dâm, đưa thân cho mọi người hưởng ở chốn lầu xanh. Mụ sẽ tìm cách biến nàng thành một con đĩ.

Xấu xí như mụ thì còn gặp trở ngại khi muốn làm điếm chứ xinh đẹp mĩ miều như Chỉ Nhược thì chẳng khó khăn gì. Mà nếu nàng không muốn làm điếm thì cũng có khối thằng đàn ông con trai sẵn sàng và hoan hỉ chìa cu ra trước một thân hình tươi trẻ, thon gọn, thơm ngát của Chỉ Nhược chứ không sai. Trên thế gian này có nhiều người khùng, nhưng không ai điên đến độ không thể nứng c-c trước một dâm nữ gợi dục, sắc nước hương trời, dâm đãng rạo rực, lúc nào cũng muốn làm tình như Chỉ Nhược. Cái lo là không biết Chỉ Nhược có lựa chọn đàn ông hay không, nghĩa là nàng chỉ tìm trai trẻ, mạnh khỏe, to con mới được. Mụ có cảm tưởng là cần trai như nàng thì bất cứ con cu cứng ngắc nào nàng cũng chịu – như mụ vậy – miễn là đừng như con cu mềm xèo của thằng khốn khiếp kéo xa hôm qua là được rồi.

Mẫn Quân hoan hỉ nắm chặt hai tay vào trước ngực. Trời giúp mụ rồi!Ác nữ Mẫn Quân sẽ làm cho Chỉ Nhược sung sướng. Nhưng mụ không biết, và cả Chỉ Nhược cũng sẽ không ngờ, cái sung sướng đó sau này sẽ làm nàng đau khổ đến suốt đời.

Tống Thanh Thư, được giới giang hồ ban cho danh hiệu Ngọc Diện Mạnh Thường vì dáng người trẻ tuổi đẹp trai và là một tôn đồ đời thứ ba nổi danh của phái Võ Đang, ghì mạnh hai bờ vai trần của người nữ tử, đẩy nó dính chặt xuống mặt giường khiến ngực nàng nở ra và hai bờ vú nàng nẩy lên. Chàng nằm đè lên dọc thân hình nàng ta, ngực chàng ép sát lên bộ ngực căng phồng đó, con cu cắm sâu vào cái âm đạo đen rậm đang phập phồng giữa hai cánh chân dang rộng.

Với tư thế như vậy, chàng siết chặt hai tay lên hai vai thon nhỏ của nữ tử, hai mắt nhắm nghiền, từ miệng chàng phát ra một tràng những tiếng rên vật vã, chàng vận sức dập c-c không ngừng vào l-n nàng. Tốc độ nắc c-c càng nhanh thì mắt chàng càng nhắm kín lại. Tiếng da thịt đập vào nhau nghe phành phạch, mỗi lúc một nhanh lên. Màn làm tình đang tới kì tuyệt khoái nên dương vật của chàng nở to ra, cương cứng, nó đâm thật mạnh, thật sâu vào cái âm đạo mở rộng, chấp nhận của người nữ tử.

Người nữ tử dường như biết Thanh Thư đang lên cực điểm nên nàng liền đổi thế, dùng hai chân kẹp lấy ngang lưng chàng rồi khoá cứng lại. Nàng nhín chặt đít lại khiến l-n nàng thắt theo lại, bóp cứng lấy c-c của chàng như không muốn nhả ra. Rồi nàng vòng tay ôm cứng lấy người chàng, cong người hẩy mông lên, đón nhận những cú đ- mạnh bạo của Thanh Thư vào âm đạo, đưa con cu của chàng đi sâu tuốt vào tử cung.

Thanh Thư háo hức như điên lên, chàng càng đè hai vai người nữ tử xuống khiến ngực nàng nẩy lên, và l-n nàng cũng vung lên theo để cho chàng càng đ- mạnh xuống. Theo đà đó, người nữ tử cũng mím môi đẩy mông lên thật nhanh, thật mạnh, như hối thúc Thanh Thư hãy mau đạt tới cực khoái.

Quả nhiên chỉ trong một phút sau, Thanh Thư rên lên một tiếng lớn rồi chàng phóng tinh ra xối xả vào trong bụng nàng. Từng đợt tinh trùng liên tiếp xịt ra, lấp đầy âm hộ. Thanh Thư buông vai nàng ra rồi ôm chặt lấy thân hình bé nhỏ của nàng. Hai mắt chàng vẫn nhắm nghiền, chàng vẫn tiếp tục dập c-c vào l-n của người nữ tử cho đến khi giọt tinh khí cuối cùng được phóng thích ra khỏi hòn dái của chàng.

Từng một cú dập là một đợt phóng tinh tuôn ra không ngớt, dòng tinh trước theo đuổi dòng tinh sau, được thúc đẩy không ngừng bởi một đầu c-c tròn cứng của chàng. Người nữ tử cũng thở dốc, cong người thâu nhận những đợt bơm xịt từ con cu của Thanh Thư khiến l-n nàng bị tràn đầy, ngập lấp bởi tinh khí, bắn vào tuốt sâu tới nơi tận cùng của âm đạo của nàng. Sau màn phóng tinh dữ dội, Thanh Thư ôm chặt người nữ tử mà thở dồn dập, đầu dúi vào ngực nàng, hai mắt lim dim tận hưởng cái cực khoái của một cuộc giao hoan tuyệt vời.

Lần nào cũng vậy. Gần cuối màn làm tình là chàng liền nhắm mắt lại để tưởng tượng người nữ tử nằm ở dưới cho chàng giao hoan là Chu Chỉ Nhược, một tuyệt sắc giai nhân mà chàng đã lén nhìn trộm khi nàng khỏa thân tắm rửa trong rừng vắng, người nữ tử với khuôn mặt xinh đẹp, với thân hình trắng muốt đã khiến chàng ăn ngủ không yên, suốt ngày tưởng nhớ.

Chàng còn nhớ mãi, trong khu rừng vắng đó, ngay trong lần gặp đầu tiên, chàng đã điểm huyệt, bịt mắt nàng, rồi lột truồng nàng ra để ngắm nhìn và sờ soạng tấm thân mềm mại và tuyệt mĩ đó một lúc lâu. Nhưng vẫn chưa đủ. Chàng đã đánh bạo, vì không kèm hãm được dục vọng điên cuồng, đè nàng xuống ra tay cưỡng hiếp nàng ngay sau khi đó.

Thanh Thư hồi tưởng lại lúc chàng đè ngửa mặt nàng, đút con cu của chàng vào miệng nàng, bắt nàng bú. Nhìn thấy đôi môi hồng của nàng ngậm chặt, bao quanh lấy thân cu nóng hổi của chàng là hình ảnh mà chàng không bao giờ quên. Chính vì cái cảm giác mê mẩn của màn bú cu đã điếu đó nên chàng không thể cầm lòng thêm được nữa để rồi vội vã rút cu ra khỏi miệng nàng, đưa nó xuống dưới mà đâm ngay vào l-n nàng.

Ngay lúc đó, chàng biết ngay là nàng vẫn còn trinh vì âm đạo của nàng khít quá, chàng đã tận lực dúi cu vào nhiều lần mà cũng chỉ qua được tới cái đầu khấc. Đến khi l-n nàng bắt đầu rỉ dâm thủy, trơn trượt, thì chàng liền cố súc nắc một cái thật mạnh, cố ý đâm thủng màng trinh của nàng để hưởng thụ cái trinh trắng của người xử nữ thì đúng lúc đó chàng bị một người bí mật ra tay ngăn cản.

Người đó không xuất hiện mà chỉ dùng kình lực kinh người bắn vỏ cây vào người chàng khiến chàng đau buốt, phải bỏ chạy vì biết mình không thể địch lại. Sau đó chàng nuối tiếc không nguôi vì đã không cướp được cái trinh tiết tinh nguyên, chắc chắn là tuyệt vời, của người mình yêu, để rồi chỉ mơ mộng có một ngày sẽ gặp lại nàng một lần nữa. Cũng may mà Chỉ Nhược không biết được hành động hiếp dâm của chàng, nếu không thì sau này khó có thể gặp nhau. Và thân hình khỏa thể trắng như tuyết, mịn như nhung của nàng cùng những đồi núi, thâm cung đã làm chàng mê say, ngớ ngẩn mấy tháng lên tiếp. Cho tới tận bây giờ.

Lòng tương tư, mối si tình đó sâu đậm đến nỗi mỗi khi làm tình mà chàng tưởng nhớ tới Chỉ Nhược là điểm cực đỉnh sẽ được đạt tới một cách mau chóng và cơn cực khoái sẽ được dâng tới một cao độ không ngờ. Dần dần trở thành thói quen, mỗi khi đi chơi gái thanh lâu, mà chàng lại đi chơi đĩ luôn luôn, là chàng cứ phải hình dung ra chính Chỉ Nhược đang nằm trần truồng cho chàng đ-, và chính nàng cũng đang hăm hở hoà mình với chàng vào cuộc hoan dâm, như vậy mới phê.

Mỗi cú đ- vào bụng người nữ tử là chàng cho là mình đang đ- vào âm đạo của Chỉ Nhược, và mỗi cú hẩy l-n của nữ tử là chàng cho là Chỉ Nhược đang đồng tình đón nhận con cu của chàng vào tận đáy của âm hộ. Rồi cuối cùng, chỉ lúc đó, là chàng đạt cực đỉnh nhanh chóng, trao dồn tất cả những sướng khoái hoang dâm từ người chàng vào sâu trong người Chỉ Nhược, mà cũng là người nữ tử nằm dưới.

Phải rồi, người nữ tử mà Thanh Thư mới đ- xong là một nàng bán thân trong một động điếm. Cũng như Thanh Thư, tất cả những tay hảo hớn hành đạo trên giang hồ, có niềm vui của họ, dù đã lập gia đình hay chưa, là ghé thăm các trà lâu, tửu điếm để chơi gái, mua vui qua ngày. Nên nhớ là giới giang hồ là một xã hội bon chen, chém giết, mạnh được yếu thua, hắc bạch hiệp sĩ hay cường đạo thổ phỉ, pha trộn lẫn lộn, sinh sống ăn nói với nhau rất hỗn loạn, không có luật lệ, hành hiệp giang hồ, dây dưa thù oán, nay sống mai chết là chuyện thường tình.

Đời sống bấp bênh mà lại không bị luật pháp chế áp như vậy cho nên phần lớn các người trong giới giang hồ ăn chơi trác táng, hưởng thụ hết mình (trừ những nhà sư, ni cô thánh thiện, nhưng điều này cũng không chắc lắm). Nếu không làm đạo tặc cướp của hiếp người thì làm hiệp sĩ hành đạo cứu nhân độ thế, bôn ba giang hồ, rồi ai cũng phải có lúc hưởng thụ mà thôi. Mà suốt đời hành hiệp võ lâm thì chỉ có ăn uống, rượu chè, chơi gái là thú vui chính để sung sướng. Còn những ai chán cảnh bon chen, gác kiếm qui ẩn, vui thú gia đình, hưởng cảnh điền viên lại là chuyện khác, nó dành cho những người không còn muốn qua lại giang hồ, hết thời hưởng thụ.

Thanh Thư từ nhỏ tới lớn đã vùng vẫy võ lâm, lăn lộn khắp nơi, không còn gì xa lạ với giới giang hồ nên chàng vẫn thường lui tới những thanh lâu để nghỉ ngơi và giải trí sau những lúc vất vả hành đạo trên đường đời. Điều này cũng bình thường đối với bọn giang hồ tứ chiếng mà thôi. Vậy thì nếu không cướp giựt thì họ lấy đâu ra tiền mà sinh sống, hưởng thụ? Đó là lí do họ lập ra bang phái, một là thâu nhận đệ tử, dạy võ lấy tiền, hai là học võ lập danh tiếng để các đại gia nhờ vả, thuê bao làm việc riêng hoặc bao che cho họ.

Giáo phái càng to, võ công càng tinh diệu thì thanh thế càng cao, tiền cung nộp càng nhiều. Dĩ nhiên danh tiếng của một bang phái cũng tùy thuộc vào võ học của bang phái đó có kì tuyệt hay không và những người trong bang phái đó có tài giỏi hay không.

Phái Võ Đang của Thanh Thư đã nổi danh vì Trương Tam Phong và môn Thái Cực quyền kiếm, một công phu thượng thặng mới được phát minh ra và chỉ xuất hiện vào cuối đời nhà Tống, lấy nhu thắng cương rất độc đáo, ra tay sau mà kềm chế trước rất thần tình, chưa hề có bao giờ. Võ công của Võ Đang vì thế mà nổi tiếng giang hồ, đứng đầu võ học đạo gia đương thời, khiến nhiều người ham muốn học hỏi. Thanh thế của Võ Đang do đó rất lớn. Rồi với tài nghệ lừng danh của Võ Đang thất hiệp lúc trước, đời sau này thì có Thanh Thư cũng nổi tiếng khắp giới giang hồ, mà lại đẹp trai, tài giỏi, nên tiền bạc cũng thu nhập được rất nhiều. Thí dụ như một cao lâu sang trọng bắn tiếng là đã được bảo kê bởi Võ Đang thất hiệp thì ai dám đụng đến? Hình thức này không khác gì một trong những cách kiếm tiền của bọn mafia bây giờ.

Vì thế mà Thanh Thư vẫn thường rủng rỉnh ăn chơi, luôn luôn ghé nơi lầu xanh chơi gái. Nhưng lòng lúc nào cũng tưởng nhớ tới dung nhan xinh đẹp của Chỉ Nhược. Chàng chỉ gặp nàng vài lần. Lần đầu tiên gặp nàng tại sa mạc Tây Vực là chàng đã mê nàng ngay, và lúc đó chàng không cầm lòng được mà ra tay hãm hiếp nàng, tuy không thành. Lần thứ nhì ở Quang Minh Đỉnh, tuy chàng bực tức trước cảnh thắm thiết của Chỉ Nhược và Vô Kỵ, nhưng chàng lại thấy yêu thương nàng thêm, chỉ muốn gặp nàng một lần nữa, biết đâu không chừng sẽ toại nguyện trong màn cưỡng bức lấy đi cái trinh tiết ngàn vàng của người yêu trẻ đẹp.

Nhưng ngay sau đó chàng phải về Võ Đang dưỡng thương vì bị Lam Y Nữ (Tiểu Chiêu) đá vào háng làm dái sưng lên, đi lại không nổi. Lần thứ ba là tại Vạn Pháp tự ở đại đô, lúc quần hùng được Minh Giáo giải thoát, chàng cố ý tới gần nàng, nhưng phái Nga Mi gặp đại tang, Diệt Tuyệt sư thái chết đi là nàng cũng mất tích luôn.

Chàng đang buồn nhớ thì nàng lại xuất hiện. Nỗi vui mừng chưa cạn thì có tin loan ra là nàng sẽ làm lễ cưới với Vô Kỵ, trở thành giáo chủ phu nhân của Minh giáo làm chàng đau đớn cho kiếp si tình của mình. Đám cưới nàng, chàng không muốn đến tham dự, dầu rằng Võ Đang và Nga Mi của Chỉ Nhược (và cả Minh giáo của Vô Kỵ nữa) giao tình rất thân mật.

Sau khi giang hồ nổ bùng tin sốt dẻo là buổi cưới bất thành, lễ thành thân có đổ máu, giữa Vô Kỵ với Chỉ Nhược có một sự hiềm khích sâu đậm, hai bên nặng lời với nhau ngay trong ngày cưới thì chàng mừng rỡ, cơn đau khổ biến thành nỗi hân hoan. Hoá ra chàng vẫn còn có cơ may để chiếm trái tim người đẹp. Và lần này thì chàng quyết ý phải lấy lòng của Chỉ Nhược, làm nàng yêu thương chàng, thành cặp uyên ương mới thôi.

Do đó, khi Chỉ Nhược nhậm chức trưởng môn Nga Mi, các giáo phái đều cử người đến dự, nếu không thì cũng gửi quà mừng, Thanh Thư liền xin thay mặt phái Võ Đang để tới chúc mừng, mục đích là để gặp lại người yêu trong mộng và thực hiện ý nguyện si tư này.

Gặp lại Chỉ Nhược, chàng thấy nàng đẹp hơn lúc trước gấp mấy lần. Bây giờ thân thể nàng như trổ mã toàn diện, một đoá hoa nở rộ hoàn toàn.

Hồi trước là xinh tươi ngây thơ, với nhiều e ấp, khép nép, nay là đẹp đẽ mặn mòi, với nhiều quyến rũ, khêu gợi. Mà chỉ có mấy tháng xa cách, không lâu gì, Chỉ Nhược khác đi rất nhiều: trưởng thành hơn, nghiêm nghị hơn, và nhất là sắc sảo hơn. Không biết những ngày qua, nàng đã làm gì mà người nàng thay đổi, nhan sắc đậm đà, cực thịnh hết nước nói. Thanh Thư không biết là một người nữ tử trẻ tuổi, trinh nguyên, chưa biết hưởng mùi đời, một khi đã được dầm thấm vào dâm trường, nhục lụy thì sẽ đổi thay, bọc lộ hết ra ngay con người trần ai đằm thắm của một thiếu nữ đã bước qua ngưỡng cửa đương thì.

Thanh Thư nhìn nàng mê say, si tình nàng cuồng nhiệt hơn bao giờ hết. Đứng chung với quan khách nhìn lên khi nàng làm lễ, chàng ngắm nàng không chớp mắt, vậy mà Chỉ Nhược vẫn không hề để ý gì đến chàng. Thái độ của nàng, tuy ân cần với khách, nhưng tỏa ra cái xa cách, nghiêm trang với mọi người. Chàng chợt nhớ ra là người ta đồn đại võ công của nàng bây giờ thuộc hạng cự phách (chứ không tầm thường như lúc chàng kềm chế nàng để hãm hiếp), mà lại làm trưởng môn một phái lớn là Nga Mi thì bây giờ danh phận của nàng thuộc hạng trưởng thượng, chàng muốn tới gần không phải là chuyện dễ.

Nhất là giữa một người trẻ tuổi, đẹp trai với một nữ tử đương thì, xinh đẹp. Giao tiếp giữa chàng và nàng, nếu có xảy ra, thì chỉ là hời hợt, bề ngoài, trong vòng lễ nghĩa và cấp bậc. Đó là điều mà Thanh Thư thật sự không muốn.

Tâm nguyện của chàng là được gần nàng, nói chuyện thủ thỉ với nàng, ôm nàng vào lòng, yêu nàng và được nàng yêu. Nhưng làm sao được? Nàng bây giờ chức cao, tài bền, còn chàng chỉ là một hiệp sĩ quèn với một chút danh trong giới giang hồ. Yêu nàng thì chàng có thừa, nhưng được nàng yêu thì chưa có gì. Mà tương lai thì cũng sẽ chẳng có gì thêm nữa. Cuộc tình câm nín, đơn phương, nhưng đậm đà và mạnh mẽ của chàng hầu như đang đi vào ngõ cụt. Nó không được đáp ứng một cách trọn vẹn.

Nhưng Thanh Thư tin ở tài mình – đẹp trai và có tiếng – cố gắng thì sẽ thành công mà thôi (chàng thành danh sớm trên giang hồ chính vì cái tư duy này). Việc đầu tiên phải làm sao được tới gần nói chuyện với nàng. Cái khó là Chỉ Nhược xa cách quá, không dễ gợi chuyện. Vậy thì phải tìm đủ mọi lí do để tới gần nàng. Nhưng bằng cách nào?