Chương 2: Hài Tử

Chương 2: Hài Tử

"loặc xoạc, loặc xoạc"

Dương Vũ cựa quậy tính mở miệng.

Dương Vũ cảm giác xung quanh khác lạ,đây có phải địa ngục không.

Vô số câu hỏi trong đầu Dương Vũ,cậu muốn biết bản thân đang ở đâu nhưng không mở miệng được,tai cậu lại không nghe thấy gì,mở miệng thì không phát ra được âm thanh chỉ có thể phát ra tiếng khóc.

"oe, oe,..."

Khi Dương Vũ thấy trước mắt hai người rất xa lạ cũng rất quen thuộc,rồi bên tai cậu đôi khi nghe được vài tiếng mà họ nói.

"Lão công con của chúng ta đang cựa quậy kìa"

Tiếng nói vô cùng trừu mến làm cho Dương Vũ khéo miệng mỉm cười.

"Mồ chó nó con mình nó đang cười kìa"

Đúng vậy đây là một thế giới khác

Dương Vũ dần biết được là mình không có chết mà trọng sinh thế giới này.

Cha cậu là Dương Lăng,mẹ cậu là Lư Yến hai người đều là người dân của một cái tiểu thôn thuộc Tinh La Đế Quốc một trong ba đế quốc Đấu La Đại Lục { Tinh La Đế Quốc,Thiên Đấu Đế Quốc và Nhật Nguyệt Đế Quốc }.

Dương Vũ biết được mình đang ở thế Giới (Đấu La Đại Lục) qua lời của cha mẹ cậu.

Cậu rất vui sướng luôn ước ao được đến thế giới này, bây giờ đã trở thành hiện thực.

Dương Vũ thấy mẹ mình mỉm cười ,ôm cậu vào lòng.

"Hảo hài tử ,ta là mẹ con đây"

Dương Vũ cảm thấy vô cùng ấm áp,kiếp trước mình là trẻ mồ côi,mà bây giờ lại được cảm giác của gia đình thật là tuyệt.

Bên cạnh Dương Lăng nhìn thấy Dương Vũ nói:

"Hảo nhi tử quả nhiên rất đẹp trai,chắc chắn sẽ trở thành hồn sư mạnh mẽ"

"Vậy chúng ta liền đặt tên đi "

sau một hồi suy nghĩ cuối cùng cũng tìm ra cái tên :

"Vậy liền đặt là Dương Vũ".

Dương Vũ nghe tên đặt cho mình thật là trình hợp,có lẽ cậu định sẵn sẽ tới thế giới này.

Nhưng tiếc nuối cậu sẽ không thể trở lại thế giới cũ vì cậu đọc qua nhiều tiểu thuyết

"trọng Sinh".

Thay vì tiếc nuối ,cậu hứa với bản thân mình sẽ sống tốt cho cuộc sống chính mình.

"Cha mẹ,con trai sẽ bảo vệ tốt cho cha mẹ,nay con đến thế giới này có ba mẹ mới có con ,con sẽ trở thành cường đại để cho cha mẹ tự hào về con."

Cậu tiếc nuối nhất vì mình vẫn chưa có được sách tiểu thuyết {Tuyệt Thế Đường Môn} mà cậu chỉ vì cái điện thoại bị cướp dật mà đã chết trọng sinh thế giới này.

Dòng suy nghĩ của cậu không được bao nâu thì dần kéo vào cơn buồn ngủ, trẻ sơ sinh rất mệt nên Dương Vũ ngủ thiếp luôn đi