Chương 1: Trọng Sinh Đấu La Đại Lục
Năm 2018 nghỉ hè,tỉnh Giang Nam Sở châu thị,một chiếc xe đang hướng nội thành.
Bây giờ đang là mùa hè,trên xe lại rất nhiều người.
Một cái thiếu niên 18 tuổi,sắc mặt trắng nõn ,dáng người thanh tú,mái tóc trắng bạch kim giống hệt nam thần đang cầm điện thoại .
"Ta đi những tiểu thuyết này làm sao đổi mới chậm vậy,lúc nào mời xong xuôi à".
Người này là Dương Vũ là một tên phổ thông trạch nam ở Sở Châu khu hẻo lánh,hắn là một gã hết sức bình thường mồ côi từ nhỏ luôn phải tự thân kiếm tiền trang trải cuộc sống hàng ngày cũng như học tập.
Hắn có một cái sở thích là hay đọc tiểu thuyết.Hắn đặc biệt yêu thích {Đấu La Đại Lục} hắn đã tích góp lương một tháng,xếp hàng nửa ngày để có được cuốn {Đấu La Đại Lục }.
Lần này hắn nên nội thành vì sự ra mắt của tiểu thuyết {Đấu La Đại Lục 2} tên gọi khác chính là {Tuyệt Thế Đường Môn} hắn rất trông mong cuốn thứ hai này.Tuy cậu đã đọc trên điện thoại "Tuyệt Thế Đường Môn" rồi nhưng là phen hâm mộ phải cầm được quyển tiểu thuyết mới vui vẻ.Nên cậu quyết định chắc chắn phải có bằng được.
Cách đó vài ghế sau có một thiếu niên toàn thân mặc màu đen che kín mặt đang dò xét Dương Vũ ý đồ đen tối.
Một tiếng sau xe khách cũng tới được nội thành ,Dương Vũ theo như mọi người đều xuống xe .
Mà trong bóng tối có một người đang âm mưu mà Dương Vũ không biết được.
Bây giờ sắc trời cũng gần tối ,nội thành tuy tấp nập nhiều người nhưng hôm nay là mồng một ,kinh kị đi khỏi nhà nên ven đường rất ít .
Đi được một hồi bỗng diên thanh niên áo đen xông lên Dương Vũ dợt ngay điện thoại trong tay.
Dương Vũ giật mình :
"Cướp" " Cướp " "Cướp "
Nhưng xung quanh không có ai,Dương Vũ bình tĩnh chạy theo hô to mong được sự giúp đỡ.
"Cướp " " có ai không giúp tôi với"
Nhưng từ lúc đuổi theo không có ai cả ,cả hai cùng chạy một đoạn dài nhưng chạy toàn vô hẻm nhỏ nên Dương Vũ rất khó đuổi theo.
30 Phút cuối cùng cũng chặn được tên cướp khi cùng nó chạy vào ngõ hẹp.
"Mày chạy đi đâu trả tao điện thoại" Dương Vụ trong mệt mỏi kêu lên.
Nhưng chưa kịp phản ứng tên áo đen đã lao ra con dao đâm vào bụng Dương Vũ.
"A ....a...a" máu me dính tay cậu không ngờ mình lại như vậy chết đi ,không cam lòng vì chưa lấy được {Tuyệt Thế Đường Môn}.
Mơ ước chưa thực hiện được mà đã chết rồi Dương Vũ không cam tâm.
"Ta không cam tâm như vậy chết " sấm sét kêu lên mưa rơi xuống "Trời cũng không thương ta"
Dương Vũ giận lòng "Số của ta thế là hết sao"
Tại Thần Giới ,đã qua nghìn năm khi Đường Tam cùng bạn bè trở phi thăng Thần Giới.
"Nương Tử chạy nhanh vậy ảnh hưởng tới thai nhi"
Hải Thần Đường Tam đang khuyên nhủ vợ mình.
"Không em muốn chơi em muốn đi ăn kem ker"
Tiểu Vũ nhao nhao trốn Đường Tam,không thích ở nhà chút nào.
Đang khuyên nhủ Tiểu Vũ,đột nhiên Đường Tam cứng lại.
"Không Gian Chuyển Thế còn là bay về Đấu La Đại Lục"
Đường Tam nhìn theo âm thầm nói :
"Đây sẽ là phúc hay là hoạ,là hoạ cũng tránh không nổi " "Nên cũng chuẩn bị sớm một chút"
Lúc này Trên một con thuyền trôi theo dòng hải lưu, chỉ có hai vợ chồng một người đang cầm tay vợ mình :
"Cố gắng lên em " tiếng động viên "con chúng ta sắp chào đời rồi"
Người chồng vô cùng vui sướng cũng như rất lo lắng .
Đúng lúc này một ánh sáng chiếu đến con thuyền ngay sau đó là một tiếng kêu
"E " "e" "e" tiếng khóc trẻ con kêu lên
Người chồng vui sướng ôm lấy đứa con : " Vợ con trai" Người vợ mỉn cười theo đó ôm con vào lòng.
Lúc này đột nhiên đứa bé mở mắt ra .
"Đây là đâu , ta không phải đã chết sao, nơi đây là âm tào à "