Chương 13: MƯỜI NĂM

Thân ảnh chậm rãi lê chân xuống núi, chốc chốc lại dùng tay áo lau nhẹ lên mặt, miệng phát ra âm thanh " hộc hộc" trông có vẻ mệt mỏi lắm.

" đến phiến đá đó nghỉ ngơi thôi" nghỉ bụng Triệu Ngân lên chân bước đến.

Ngồi xuống, Triệu Ngân dùng thần thức dung nhập giới chỉ lấy ra bình nước nhỏ, đưa lên mà tu ừn ực.

" Còn hơn nữa ngày đường mới về đến Thanh Sơn trấn" miệng than vãn. Trong giới chỉ vẫn còn nhiều nước, thịt linh kê và một ít bạc vụn mà Vương Thiên Nhất chuẩn bị làm lộ phí đi đường.

" nếu ta tu luyện được linh lực nhất định phải học phi hành trước" Triệu Ngân nhớ khung cảnh Mục Chân Tà mang hắn bay đến Vô Hồn điện, tuy sợ hãi thế nhưng lại thập phần kích thích. Tựa vào đá hắn thiếp đi lúc nào không biết.

Phút chốc có hai thân ảnh một trước một sau bay nhanh đến, nữ thanh tú, mĩ lệ dung nhan tuyệt thế, nam thì anh tuấn tiêu sái.

" Tống huynh, xin lui bước, đã địa địa phận Vô Hồn tông, đa tạ một đường đưa tiễn" mỹ nữ đáp xuống mà lên tiếng, đôi mắt đẹp không dấu được vẻ chán ghét cực độ.

" Phỉ nhi, ta thực sự yêu nàng, theo đuổi nàng trăm năm, một mực suy tình" nam nhân họ Tống vội nói như sợ thân ảnh ấy biến mất.

" Tống huynh lượng thứ, ta chặt đứt hồng trần một lòng hướng đạo, chỉ mong có ngày đại đạo hoàng kim, không định kết đôi, ngày bước vào tiên lộ đã bỏ đi tục danh, hãy gọi là Thanh Thủy "thanh âm lạnh như băng phát ra. Nàng chuẩn bị bế quan cảm ngộ hóa ý đột phá Hóa Thần kì, còn thiếu một ít dược liệu quan trọng đành tự mình đến phường thị trao đổi, xui khiến gặp phải mà Tống Hà cũng ở đó. Gặp người trong mộng há có thể bỏ qua, liền đuổi theo đến đây. Tu vi gã cao hơn một đại cảnh giới nếu không nàng đã phất tay mà hồi tông. Cái gì mà trăm năm theo đuổi, đại danh Tống điện hạ năm thê bảy thiếp, thị nữ thì hơn mười vị ai ai không biết.

Họ Tống không nản, tiếp tục nói:

" tu luyện tịch mịch cô độc, ta và muội cùng kết đạo lữ vạn năm cầu đạo, hơn nữa tu vi ta đã đến Hóa Thần nhất định có thể giúp muội hóa thành ý cảnh. Còn nữa với địa vị Thái tử La Mã quốc ta hoàn toàn..."

Tống Hà còn chưa hết lời, thì tiếng ngày ngủ đều đều phát lên. Tống Hà sớm biết Triệu Ngân ở đây, liếc mắt đã nhìn ra phàm nhân vốn không để ý. Bây giờ lại bị thanh âm hỗn tạp trong lúc theo đuổi mỹ nữ làm phiền, vừa thẹn vừa giận co tay búng ra một quả cầu lớn lửa. Với tu vi của gã vốn chỉ cần liếc mắt đủ để giết đối phương, thế nhưng có Thanh Thủy ở đây gã liền truyền một chút ý cảnh Hóa Thần vào đòn đánh nhằm thể hiện thực lực trong mắt mỹ nữ. Hỏa cầu được tiếp thêm Hóa Ý như có linh huyền huyễn ra hình rồng lớn tỏa sức nóng khủng khiếp.

Thanh Thủy nheo mắt, thiếu niên nằm kia có chút quen, lúc Tông Hà bắn cầu lửa đi thì nàng mới nhớ đó là người được mình cứu khi Hạ Bất Hùng ra tay, là đệ tử điện Vô Hồn. Không kịp suy nghĩ, nàng bấm quyết linh lực màu xanh dương tập trung nồng đậm hướng đến cầu lửa mà bao phủ lại. Thân thể thuấn di đến chắn trước người Triệu Ngân, dùng tay kết ấn, một đóa sen xuất hiện trước ngực, miệng ngọc hà hơi phun ra luồng khí ánh vàng hướng thẳng vào làm lá sen bung ra tạo thành kết giới bao phủ người Thanh Thủy cùng Triệu Ngân lại. Kết giới vừa thành hình thì hỏa cầu đã thiêu đốt linh lực xanh mà mạnh mẽ lao tới.

Sức nóng cùng uy áp Hóa Thần đánh mạnh vào kết giới làm khuôn mặt Thanh Thủy tái nhợt, bên kia Tống Hà thấy Thanh Thủy ra tay thì sững sốt, thế nhưng lại nhếch môi cười:

" nàng muốn cảm thụ hóa ý bằng cách này ư, được được cho nàng chiêm ngưỡng một tí, không chống đỡ được ta sẽ thu hồi" Gã một bên chắp tay mà xem.

Nguyên Anh dùng nguyên khí trời đất vào trong cơ thể tạo ra hồn anh, nếu hồn anh ở nguyên anh kì là đứa trẻ sơ sinh thì hóa thần lại là hài nhi biết chạy. Nguyên anh đỉnh phong cách Hóa thần sơ kì một tấm màng thế nhưng lại chênh lệch vô cùng lớn, vô số đời tu sĩ phải dậm chân bước này.

Điều làm Thanh Thủy lo lắng là ý cảnh Hóa Thần nằm trong hỏa cầu, lật tay tấm bùa xanh đậm, hoa văn lục bình xuất hiện, niệm chú chỉ về hướng hỏa cầu, quát lớn:

" phá" tấm phù như có linh lao thẳng vào hỏa cầu, tạo thành tiếng nổ lớn, hất nàng cùng Triệu Ngân văng xa. Mắt thấy cơ hội tẩu thoát Thanh Thủy cố ép linh khí đang bất ổn trong cơ thể, thu hồi pháp bảo vươn tay tóm lấy Triệu Ngân thuấn di biến mất.

Tống hà nhìn một màn vừa rồi, miệng lẩm bẩm khen:

" thủy hệ nồng đậm, đúng là thiên tài nghìn năm, thiên linh căn thủy hệ, ta và nàng song tu đột phá Hỏa Dương quyết tầng mười nắm chắc đến sáu thành" nói rồi liếm liếm môi " chậc chậc". Đang định đuổi theo thì không biết tự lúc nào một bàn tay nắm chặt vai gã không cho nhúc nhích. Linh khi trong người như bị phong ấn không thể thôi động được. Tống Hà giật mình nhưng rất nhanh sợ hãi tột độ đã thế chỗ.

" đệ tử Tống Hà thuộc Thương Thiết phái, không biết vị cao nhân nào ở đằng sau. Mong ngài giơ cao đánh khẽ cho tại hạ cơ hội được chiêm ngưỡng dung nhan dễ bề tôn kính" Dù sợ thế nhưng một đường tu luyện đến Hóa Thần kì cảnh giới, không phải kì tài vạn năm thì cũng là kẻ sắc xảo, tuyệt đối không phải hạn ngu dốt. Trước hắn báo danh tự sau xin được diện kiến. Tống Hà rất rõ, nếu đối phương muốn giết, mình hẵn đã chết không cần nghi ngời.

Giọng nói âm trầm, lạnh lùng pha với uy áp ngập trời:

" Thương Thiết thì sao, bằng vào ngươi mà đòi diện kiến ta?"

Vừa dứt lời, một bạt tai đánh thẳng vào mặt Tống Hà làm gã văng xa, va vào vách núi mới dừng lại. Hắn khó khăn đứng dậy, miệng gĩ máu, linh khi tán loạn, trên khuôn mặt anh tuấn còn in rõ dấu năm ngón tay. Con chưa hoàn hồn thì bàn tay ấy lại tiếp tục đặt trên vai gã:

" chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám động vào tiểu sư đệ của ta "

Thanh âm vừa dứt lại là bạt tai nữa. Thân hình Tống Hà trực tiếp đâm thủng vào vách núi văng thêm đoạn dài nữa rồi mới dừng lại. Thâm tâm gã run rẫy, hoản loạn đến đỉnh điểm, cú đánh của đối phương chỉ đơn thuần là sức mạnh thân thể không chút linh lực nào phát ra. Quá kinh khủng. Gã dùng hết sức bình sinh đứng dậy, miệng phun máu tươi. Đôi chân run đứng không vững mà nhìn và thân ảnh nọ. Thâm tầm không ngừng ủy khuất

" tiểu sư đệ nào, ta muốn giết tiểu sư đệ nào của con quái vật này. Ta vừa kết thúc bế quan hai trăm năm làm sao mà chọc vào tên này. Bất chợt gã nhớ đến thân ảnh tuấn tú đến hoàn mĩ dựa đầu vào phiến đá ngủ gật. Con mẹ nó, tên đó là phàm nhân, là phàm nhân cơ mà"

Chưa hết hoản loạn, thân ảnh thần bí kia lại chậm rãi tiến đến làm thân thể Tống Hà run lên suýt té:

" tiền bối, tiểu nhân có mắt như mù không biết đến tiểu sư đệ của ngài. Mong đại nhân rộng lượng bỏ qua, ta sẽ đền bù, sẽ đền bù"

" đền bù, nếu ta đến chậm ngươi sẽ bỏ qua cho họ mà không đuổi theo, đền bù thế nào để tiểu sư đệ ta sống lại, thân là tu sĩ Hóa Thần lại đi hiếp yếu với một phàm nhân, được vậy hôm nay ta cũng muốn thử tư vị lấy manh hiếp yếu, ngươi cũng có thể cho rằng ta ủy lớn hiếp nhỏ cũng được"

Bạt tai lần này làm Tống Hà không còn đứng dậy nổi, khuôn mặt tuấn tú thằng bằng những vết sưng phồng đỏ như máu. Tâm trí có phần không tỉnh táo, không thể dùng linh lực trị thương, dần dần gã mất ý thức lâm vào hôn mê.

" ta cho phép ngươi được bất tỉnh khi nào" luồng khí nhỏ như có như không xâm nhập vào người Tống Hà làm gã đau đớn tỉnh dậy.

Thân ảnh kia vẫn như cũ, chầm chầm bước đến:

" mùi vị này không tệ không tệ"

Nghe thanh âm ấy Tống Hà không còn giữ nổi khí chất của tu tiên giả, run rẫy, lắp bắp cầu xin:

" đại nhân, ta ta, ngài tha cho ta"

" nể phần tình của Tống lão đầu cùng con quỉ keo kiệt Ngô Sở, ta tha cho người lần này, thế nhưng phải thay ta làm một việc"

" một trăm việc, một ngàn việc đều được, đại nhân cứ ra lệnh, tiểu nhân lập tức làm ngay" như nhặt được tấm phao cứu mệnh Tống Hà vội vàng trả lời.

" Tống lão đầu trong miệng đối phương là cha của gã, còn Ngô Sở là trưởng môn Thương Thiết phái, có thể không chút kiêng dè hai đại nhân vật này như thế ắt hẳn thần bí nhân này còn mạnh hơn, tại sao là chọc trúng tên quái vật này, nghĩ đến đây nội tâm thầm đào bới mười tám đời Triệu Ngân lên mà chửi , ngủ đâu không ngủ lại chọn ở đây mà thiếp giấc"

" theo bảo vệ tiểu sự đệ ta trăm năm, ta cho ngươi cơ hội bước vào cảnh giới phân thần" thần bí nhần ôn tồn nói.

Tống Hà nghe xong hít sâu, cơ mặt giãn ra

" mẹ nó, lần này bị đánh đáng giá đáng giá, tên phàm nhân ngủ gật ấy lại mang đến cho ta cơ duyên bực này" như sự đối phương đổi ý, hắn nói lớn:

" đại nhân, xin người hãy yên tâm, tiểu nhân có chết cũng không để công tử rơi mất một cộng tóc"

" không " y phất phất tay, vãn lạnh lùng:

" ngươi chỉ cần ra tay lúc hắn có nguy hiểm đến tính mạng, còn lại hãy để hắn tự phát triển"

Thân ảnh thần bí biến mất, Tống Hà chống tay đứng dậy, linh lực cũng trở lại bình thường, cười khổ:

" lão già Ngô Sở ngươi lừa ta, cái gì mà Hóa Thần cảnh ngạo thị La Mã quốc, ta bế quan không tiếc dùng hết long khí hoàng tộc đột phá, thế mà vừa ra ngoài đã bị đánh, sư tôn này ta không cần, lừa dối, ta mà tin ngươi có ngày mạng nhỏ không còn"

"hai trăm năm a, là hai trăm năm rời xa bảy vị nương tử, ôi bờ mông to tròn, đồi núi căng mọng, làn da như tuyết, con mẹ nó ta tức chết rồi, con rùa tai đỏ ta hận ngươi, đường đường là thái tử gia lại bị lão ép mất hai trăm năm thanh xuân"

Lom khom hướng đến tảng đá lớn, Tống Hà lật tay lấy ra đan dược trị thương, gã bắt đầu trầm tư suy tính:

" mười năm hộ đạo đổi lại là phân thần kì, không tệ không tệ, ta đã dùng hết long khí hoàng tộc, một sớm một chiều không thể có lại được, Hỏa Dương quyết cần phải có thủy khí nồng đậm trên người đạo lữ để trung hòa mới có thể hợp nhất tấn cấp, chi bằng thành thật hộ đạo cho hắn. Khi mọi việc êm xui còn sợ lão rùa tai đỏ Ngô Sở cắn cọ nữa hay sao" Như nhớ đến việc gì mà hét lớn lên:

" trăm năm, ta liên lạc với lão đầu kia bằng cách nào"

" Hừ, đủ thời hạn ta sẽ tự đến thăm ngươi" thanh âm như từ phương xa truyền thẳng vào tâm thức gã, theo bản năng Tống Hà nhìn đông nhìn tây rồi lập tức thuấn di chạy mất.