Thanh Thủy cuốn Triệu Ngân đi, thuấn di đến bốn lần mới dừng lại. Phía trước có ngọn núi sương mù nồng đậm, nàng phất tay trường kiếm xanh lục bay đến, chém mạnh vào tạo thành một động phủ đơn sơ. Cuốn Triệu Ngân bay vào, lập tầng kết giới rồi bụm miệng thổ huyết. Nhanh chóng ngồi xuống tĩnh tọa điều trị thương thế.
Triệu Ngân đứng một bên ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
" ta sao lại ở đây, vị này là Thanh Thủy tiên tử"
Nhìn qua hình dáng mỹ nhân trước mắt, thương thế có vẻ không nhẹ, tạm thời lấp đi nghi hoặc của bản thân, hắn lặng lẽ ngồi xuống chờ đợi. Lúc này Triệu Ngân được chiêm ngưỡng dung nhan tuyệt thế với khoảng cách gần.
" đẹp, đẹp điên đảo, lấn át tất cả" làn da trắng hơn sương tuyết, mày liễu như khói hoàn mĩ. Hắn phun ra một ngụm trọc khí, nhanh chóng bình ổn tinh thần, xoay người nhìn hướng khác, nội tâm chấn động cực mạnh. Niên thiếu chỉ ở trong thôn quê, nhập môn Vô Hồn điện chỉ bầu bạn cũng các vị sư huynh lần đầu được thấy dung mạo thanh nhã thoát tục này. Lần trước được diện kiến thế nhưng trong lúc giao đấu không quá để tâm.
" không được, không được" ta phải tĩnh tâm. Khoanh chân ngồi xuống, Triệu Ngân lẩm nhẩm từng chữ trong Lục Tâm Phế muốn thoát ra tình cảnh hiện tại, thế nhưng trong đầu lại toàn là hình bóng Thanh Thủy.
Một canh giờ, hai canh giờ trôi qua đối với hắn là địa ngục, chuyện này lộ ra ngoài nhất định nam nhân trong thiên hạ sẽ chửi mắng Triệu Ngân, bao nhiêu người nằm mơ chỉ muốn một lần gặp mặt vị đệ nhất mỹ nữ này, thế nhưng hắn lại cố thoát ra, làm bản thân tỉnh táo trở lại.
" hồng nhan luôn làm người ta cảm thấy bứt bối" Triệu Ngân cười cười.
Bỗng nhiên mắt trái rúng động dữ dội, ánh vàng trên mắt như có như không phủ xuống. Triệu Ngân không biết tại sao âm dương nhãn lại mất kiểm soát đến thế, nó như con thú hoang thèm khát muốn lao đến chỗ thức ăn mà cấu xé. Bấy giờ hắn mới phát giác, nơi nó hướng đến lại là linh lực xanh dương trên người Thanh Thủy phát ra.
" xanh dương tượng trưng cho thủy hệ, nói như vậy ánh vàng trên mắt là lôi trùng thứ ba khi đánh xuống bị mắt trái hấp thụ, âm dương nhãn mẫn cảm với với năm thuộc tính sao" nghĩ đến đây như cảm thấy bản thân đang đi đúng hướng. Hắn đi xung quanh tìm kiếm củi bắt đầu đốt lửa. Ngọn lửa mỏng manh trong sơn động lèo lạc. Triệu Ngân nhắm chặt mắt phải, mở to mắt trái như chờ đợi. Nữa canh giờ không chút động tĩnh.
" lôi kiếp đã tiêu diệt vô số đời tu sĩ, uy lực vô cùng khủng khiếp, mà đóm lửa này chỉ là phàm hỏa, âm dương nhãn chỉ bị thu hút bởi ngũ hệ cao cấp ư, như vậy thủy khí trên người nàng ta tuyệt không tầm thường. Đưa mắt trái về phía Thanh Thủy, thầm đánh giá.
Bên cạnh, Thanh Thủy đang trong quá trình quan trọng nhất, nàng bị thương không phải vì hỏa khí của Tống Hà mà do một tia ý cảnh nọ, sau ba giờ đã tọa thương thế đã khôi phục, nhưng ý cảnh như con ngựa bất tuân quấn lấy nguyên anh, tạo thành sự trói buộc. Từ trước đến nay thủy hỏa bất dung, nếu không triệt để xóa đi rất có thể căn cơ của Thanh Thủy sẽ từ từ bất ổn tạo thành lỗ hỏng lớn trên con đường tu luyện sau này.
" lần này trở về phải nhờ sư tôn ra tay". Áp chế xong, Thanh Thủy chầm chậm mở mắt, một thiếu niên tướng mạo tuấn tú đang cặm cụi nướng thịt, hai con linh kê đã được làm sạch để trên mặt đá, cũng giống như Triệu Ngân đây cũng là lần đầu nàng nhìn chính diện khuôn mặt hắn, anh tuấn để tóc dài buộc cao, khoác đạo bào màu trắng, mắt trái tựa như bị mù, đồng tử trắng nhưng khóe mắt lại có ánh vàng trông thập phần huyền bí,
" bách bàn nan miêu" nàng như lẩm bẩm.
Thanh Thủy yên lặng nhìn, Triệu Ngân từ từ xiên thịt vào cây sắt được chuẩn bị sẵn, cắm xuống đất bao quanh ngọn lửa đang bập bùng cháy. Thoáng chốc mùi thơm tỏa ra, hắn đưa tay chà sát vào nhau, xoay xoay thanh sắt làm thịt chín đều.
" sư tỷ, ta sao lại ở đây" nhìn sang thấy Thanh Thủy đã tỉnh, liền hỏi
Nàng vốn lạnh lùng, tuy đã là tu sĩ nguyên anh thế nhưng chưa từng nói chuyện nhiều với bất kì ai, nay bị hỏi làm nàng có chút ngơ ngác không biết trả lời làm sao, khi đấu pháp với Tống Hà rõ ràng hắn đang ngủ, không thể thấy.
" ngươi bị người khác đả thương" theo trực giác mà trả lời.
Triệu Ngân nghe xong thoáng có chút sững sốt nhưng nhìn nét mặt đang căng thẳng của Thanh Thuỷ mà bật cười thành tiếng. Bầu không khí cũng được xoa dịu đi phần nào. Đưa xiên thịt cho nàng Triệu Ngân vẫn giữ nét tươi cười nhưng Thanh Thuỷ lại im lặng, tu sĩ nguyên anh sớm đã ích cốc, đồ ăn phàm tục sớm đã thoát ly nhưng hương vị trần thế há có thể dễ quên. Cuối cùng nàng cũng nhận lấy.
Thời gian thoáng chốc trôi qua, ăn xong Thanh Thuỷ đứng dậy nhìn qua Triệu Ngân một lát rồi nói:
" ta phải hồi tông, ngươi dự định đi đâu" trước thấy hắn xuống núi nàng cũng lò mò đoán được.
" dự định ngao du mà thôi " Triệu Ngân cười cười trả lời.
Nhẹ gật đầu, Thanh Thuỷ nhót gót bay đi. Hắn nhìn theo thân ảnh ấy rồi cũng xoay người bước đi.
" đại ca, nhị ca ta trở về "