"Khí tràng của người này thật cường đại!!".
Không Tuyền Hòa Thượng nhíu mày, mặt ngoài giả ra một bộ bình tĩnh đạm mạc, nhưng thực sự trong lòng khẩn trương muốn chết!!.
Có nằm mơ hắn không nghĩ đến mới vừa bước ra khỏi cửa đã gặp phải Cao Thủ bậc này, dù sao giang hồ chi lớn, mà chỗ này cũng không phải nơi phồn hoa đặc biệt gì, gặp phải tình cảnh này chắc hẳn nên thuộc về sự kiện hiếm có nhất.
Mà tựa hồ người này còn cùng mấy chục vị thực khách có mặt ở đây có thù oán riêng gì đấy nên những tên nhân sĩ giang hồ này có lẽ đang tiềm phục sẵn ở đây chính là đợi người này đến a!!, phải biết người có mặt ở tại tràng nhưng là có hơn 4 ~ 5 vị sở hữu nội lực ẩn ẩn vượt quá chính bản thân Không Tuyền Hòa Thượng a.
Còn Sở Thiên Kỳ thì nhìn chằm chằm Bạch Y Kiếm Khách.
Đây không phải Cái Nhiếp sao?
( Tần Thời Minh Nguyệt ), Đại Tần Đệ Nhất Kiếm Khách!
Thực lực thâm bất khả trắc!, một thân kiếm pháp cường đại vô song!!, ít nhất là trong Nguyên Tác, thực lực của Cái Nhiếp vẫn luôn nằm ở chóp đỉnh.
( Tần Thời Minh Nguyệt ) cũng là một loại tiểu thuyết võ hiệp cải biên, mặc dù Kịch Bản Anime này đã có hơi hướng về thể loại Tiên Hiệp hơn là Võ Hiệp, bất quá có rất nhiều tiểu thuyết Võ Hiệp cũng sẽ có những khái niệm vượt qua phạm trù Võ Hiệp.
Chẳng hạn như Phong Vân Hậu Kỳ, Từ Phúc phục dụng Phượng Huyết sống hơn ngàn năm, 40 mét Đại Đao của Nhiếp Phong, Kiếm Nhị Thập Tam của Kiếm Thánh, Nguyên Thần Xuất Khiếu...v...v...
....
Đối mặt với ánh nhìn chăm chú của tất cả thực khách trong khách sạn, nếu là bình thường kiếm khách cũng phải e dè ba phần, nhưng Cái Nhiếp là ai? chính là kẻ được xưng vì Đại Tần Đệ Nhất kiếm khách, cho nên áp lực như vậy, đặt ở trên thân của hắn như hóa thành không khí.
Y vẫn như vậy, vẫn giữ vững tâm tình của một kiếm khách, một bộ Bạch Y Thần Kiếm, thái độ ung dung, sắc mặt điềm tĩnh như mặt hồ, thản nhiên dạo bước đến chiếc bàn ăn bên cạnh bàn của thầy trò Sở Thiên Kỳ mà ngồi xuống.
Cùng lúc đó, khán giả quan sát phát trực tiếp của Sở Thiên Kỳ cũng bắt đầu sôi trào lên:
"Gia hỏa này ai vậy, rất đẹp trai a!"
" Hắn là Cái Nhiếp! Kiếm Khách cường đại dưới trướng Doanh Chính, cũng được giang hồ xưng vì Thiên Hạ Đệ Nhất kiếm khách!"
"Nhưng nơi này là thế giới lấy võ hiệp làm chính, không biết hắn có võ công không?".
"Cái Nhiếp chi danh mà các ngươi cũng không biết? Không nghe thấy Không Tuyền lời nói à, Cái Nhiếp chính là cùng Kiều Phong nổi danh a".
"Thổi a, gia hỏa này có thể so sánh được Kiều Phong?!".
...
Không Tuyền hòa thượng nhẹ giọng nói: "Chúng ta chuyển sang nơi khác đi, đừng quấy rầy bọn hắn".
Hắn vừa muốn đứng dậy thì...
Bang!!
Những vị giang hồ nhân sĩ kia cũng không chờ đợi được nữa, nhanh chóng rút ra vũ khí của riêng mình, sau đó cả đám đồng loạt xoay người, vận chuyển nội lực thi triển các loại võ học Tam Giáo Cửu Lưu hướng về vị trí Cái Nhiếp công đến.
Nhưng đối mặt với thế công của hơn 30 vị Võ Lâm Cao Thủ, cho dù chỉ là một vài Nhị Lưu cầm đầu, dẫn theo chỉ có mười tên Tam Lưu, còn lại là một số Bất Nhập Lưu, nhưng dù vậy, Nhất Lưu Cao Thủ gặp phải cũng nhượng bộ lui binh.
Nhưng!
Cái Nhiếp vẫn không có để công kích của đám người vào mắt, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng đưa tay cầm lấy một chiếc đũa, lấy đũa làm kiếm, một tầng bạch sắc khí lãng vờn quanh bao bọc trên thân chiếc đũa, sau đó được Cái Nhiếp quét ra ngoài, hình thành nên một đạo bạch sắc kiếm khí, lăng lệ cương mãnh trảm tan tất cả kình lực từ chiêu thức của mấy chục vị Cao Thủ.
Sau đó Cái Nhiệp lật tay khẽ búng chiếc đũa trong tay mình, chỉ thấy chiếc đũa như hóa thành lưu quang, nhanh như thiểm điện phóng về phía đám người.
Phanh một tiếng!
Một vị trung niên nam tử đứng gần nhất, nhất thời bị chiếc đũa chính diện công kích, lực lượng to lớn trực tiếp oanh hắn bay lui về sau, cũng đem mấy người sau lưng hắn đụng đến cùng nhau ngã xuống, hét thảm một tiếng liền thổ huyết liên tục.
Trong phút chốc!
Toàn trường rơi vào tĩnh lặng...
Cái Nhiếp một tay đặt lên bảo kiếm bên hông, trong đôi mắt đều là hàn mang ẩn hiện, kiếm ý ngút trời, hàn khí lạnh lẽo bức nhân, hắn khẽ dùng ngón tay bắn ra một đầu kiếm khí gạch ra một đường nhỏ trên mặt sàng gỗ, lạnh lùng nói:
"Kẻ nào bước qua vạch này, chết!!!".
Thanh âm của hắn khàn khàn, lộ ra một cỗ trầm ổn khó tả.
Những người kia nghe vậy thì bị hù dọa không nhẹ, không ai lại dám tiến lên phía trước nửa bước, bọn họ đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thậm chí có một số kẻ đều đang lùi lại cước bộ của mình.
Nhất thời tràng cảnh lâm vào trạng thái quỷ dị, mấy chục vị cao thủ võ lâm cảm giác xấu hổ vô cùng, nhưng dù sao so với mặt mũi thì mệnh mới là trọng yếu.
Sở Thiên Kỳ nhìn mà chỉ cảm thấy im lặng không thôi, các ngươi liền chút thực lực này, cũng dám đến ám sát hắn? ngại mạng không đủ dài ư?
Một tên Nam Tử sắc mặt nham hiểm hung ác, hình dạng gầy còm, nhưng lại sở hữu nội lực của một vị Nhị Lưu cao thủ, hắn nhìn Cái Nhiếp một cái liền cắn răng nói:
"Cái Nhiếp, Đại Tần đã tuyên bố lệnh treo giải thưởng, ngươi sớm muộn sẽ chết, bởi vì anh hùng thiên hạ đều đang truy sát ngươi, ngươi trốn được nhất thời, nhưng không trốn được một đời đâu! ngươi hãy chờ xem!".
Nói xong hắn quay người nhìn về phía đồng bọn của mình nói: "Chúng ta đi!!!".
Cái Nhiếp hoàn toàn không nhìn tên nam tử này, giống như lời hắn đã nói vậy, người nào cả gan tiến qua vạch kẽ nửa bước thì chết!!, còn lại người khác nói gì làm gì, hắn không quan tâm!!.
Không Tuyền hòa thượng nhíu mày, hiển nhiên là bị kinh sợ bởi thân phận cũng như thực lực, lẫn thủ đoạn kinh người của Cái Nhiếp!
Rốt cục thì hắn vẫn chỉ là chủ quản của một cái Tạp Dịch viện, cho nên tiếp xúc cảnh giới võ học cũng không nhiều.
Lấy đũa làm kiếm là cái gì cảnh giới?? hắn không biết, bởi vì cấp bậc của hắn với không tới, lực lĩnh ngộ của hắn không đủ, và cũng không có cao tăng nào rãnh rỗi chỉ điểm cho hắn biết.
...
Tiểu nhị thì cẩn thận từng li từng tí đi đến bên cạnh Cái Nhiếp, lắp ba lắp bắp hỏi thăm: "Vị, vị khách quan này xin hỏi ngài có muốn ăn uống gì không?".
"Một bình trà, còn lại tùy tiện lên vài đạo món ăn là được!". Cái Nhiếp thản nhiên nói, mặc dù vẫn rất lạnh lùng nhưng không có tỏa ra loại áp lực kinh khủng như vừa nãy.
Khí tức đã đạt tới cảnh giới thu phát tự nhiên, tùy tâm sở dục.
Tiểu nhị lập tức gật đầu rời đi.
Còn lại một nhóm Võ Lâm nhân sĩ vẫn không cam lòng rời đi, thấy được Cái Nhiếp cũng không để ý đến họ, mà họ lại không làm gì được y, thì rốt cục cũng biết khó mà lui, dồn dập ôm ngực rời đi, nhìn qua thập phần chật vật.
Sở Thiên Kỳ cảm thấy bọn hắn liền có chút buồn cười, có lẽ những tên này ngày cả hắn hiện tại đều đánh không lại đi, nói gì đến mai phục ám sát Vang danh thiên hạ Đệ Nhất Kiếm Khách, thật sự khả tiếu khả bi a!!
Sở Thiên Kỳ nhịn không được hướng Cái Nhiếp chấp tay một cái, sau đó hiếu kỳ hỏi: "Tiền bối, ngài đây là đang muốn đi đâu vậy?".
Không Tuyền hòa thượng ra dấu cho hắn một cái, bảo hắn không được làm càn, đồng thời trầm giọng nói: "Hành tẩu giang hồ, không nên hỏi đừng hỏi!"
Sở Thiên Kỳ chỉ hướng về hắn cười gật đầu một cái, nhưng trong lòng là không có một chút sợ hãi nào.
Dù sao là người đã nhìn qua Nguyên Tác, nên hắn hoàn toàn có thể xác định được tính cách cùng nhân phẩm làm người của Cái Nhiếp.
Mặc dù cả đời của Y đã giết rất nhiều người, nhưng đó là trước kia, sau khi rời đi Doanh Chính.
Thì trừ khi bị buộc lâm vào tình thế bất đắc dĩ, thì tuyệt đối Cái Nhiếp sẽ không ra tay giết người một cách một vô cớ.
Hắn là người mang một trong mình một khỏa Chính Nghĩa Chi Tâm, bình thường vẫn luôn treo 2 chữ Hiệp Khách trên miệng đấy.
Nếu chỉ ở trong Nguyên Tác thì khi so sánh một cách đơn thuần về 2 chữ Hiệp Nghĩa, thì trong thiên hạ, tất nhiên sẽ không có người nào có thể ngang hàng được với hắn.
Nhưng trong Ngạo Thế Võ Hiệp, một nơi mà dung hợp từ rất nhiều bộ tiểu thuyết lại với nhau, và có được rất nhiều nhân vật của từng thế giới thì lại khác rồi.
Cái Nhiếp liếc nhìn hắn một cái, hỏi ngược lại: "Vậy các ngươi muốn đi đâu?".
"Chúng ta đang đến Giang Nam, sư phụ của ta mang ta theo cùng, mục đích là để đi ngăn lại một sự việc có thể dẫn đến phân tranh, tránh cho việc xảy ra thương vong không mong muốn!". Sở Thiên Kỳ thành thật hồi đáp.
Không Tuyền hòa thượng nghe vậy thì trừng mắt nhìn, trong lòng hắn đột nhiên có ý định muốn chụp chết tiểu tử này đi cho rồi a!!, ngươi làm sao thành thật như vậy nha?.
Cái Nhiếp nghe xong, khẽ gật đầu, nói: "Thiếu Lâm quả nhiên là Thái Sơn Bắc Đẩu, Thánh Địa của võ lâm, thật sự đáng khâm phục!".
A?
Không Tuyền hòa thượng sửng sốt, hình tượng của Cái Nhiếp hiện tại tựa hồ cùng với hình tượng trong lời đồn đại của gian hồ có khác biệt rất lớn a.
Sở Thiên Kỳ nói: "Tiền bối cũng đáng được khâm phục, không giết người không nên giết, lòng dạ này, thiên hạ có mấy ai?".
Sau đó hắn nhìn về phía Không Tuyền hòa thượng, chân thành nói: "Sư phụ, xem ra giang hồ cũng không phải tuyệt đối hiểm ác như vậy, hiệp nghĩa chi sĩ tuy ít nhưng vẫn còn tồn tại a!!".
Hắn cố ý nói như vậy, chính là để lưu lại cho Cái Nhiếp một cái ấn tượng tốt về mình, vạn nhất ngày sau lại tái ngộ đây? hắn tin chắc tương lai thực lực đại tiến, khi ấy có thể ngang hàng luận giao thì cũng có thể kết giao một hai.
Hoặc có lẽ lần sau gặp lại sẽ trở thành địch nhân cũng nên, thế sự vô thường , vận mệnh phải chăng đã được an bày vậy?.
Không Tuyền hòa thượng gật gật đầu, trong lòng của hắn đối với Cái Nhiếp cũng tràn ngập hiếu kỳ, nhưng không hỏi ra miệng.
Rất nhanh, tiểu nhị bắt đầu mang thức ăn lên, bọn họ cũng bắt đầu ăn phần của mình.
Ăn xong, Cái Nhiếp lưu lại một thỏi bạc, liền đứng dậy rời đi
Hắn ra tay xa xỉ, nghĩ đến ở bên cạnh Doanh Chính mấy năm tiền tài tích lũy được một bút không nhỏ đâu.
Hắn rời đi sau đó, Không Tuyền hòa thượng liền cảm khái nói: "Không nghĩ tới Cái Nhiếp lại bị Đại Tần truy nã, phải biết hắn vì Tần Thủy Hoàng giết không biết bao nhiêu cường địch, thật sự là đáng tiếc."
Hắn trước đó đối với Cái Nhiếp không có bao nhiêu thiện cảm, vì nghe trên giang hồ những lời đồn đãi, nhưng hôm nay gặp mặt, hắn đột nhiên cảm giác được Cái Nhiếp cũng không phải là ma đầu giết người như ngóe, xem mạng người là cỏ rác như tương truyền như vậy.
Sở Thiên Kỳ biết Cái Nhiếp vì sao bị truy nã, là vì bảo hộ ( Tần Thời Minh Nguyệt ) nhân vật chính, Thiên Minh.
Vậy liền liên quan đến nội dung cốt truyện của một bộ Võ Hiệp khác.
Hắn tạm thời không muốn tham dự vào, cũng không có cái thực lực đó, hắn thừa biết năng lực của chính bản thân mình.
Trước cùng Quách Tĩnh, Hoàng Dung tiếp xúc.
So với Quỷ Cốc kiếm thuật, Hàng Long Thập Bát Chưởng cùng Cửu Âm Chân Kinh càng hấp dẫn hắn hơn.
Hai sư đồ ăn xong về sau, cũng cấp tốc lên đường.
Mới ra giang hồ liền gặp được thiên hạ đệ nhất kiếm khách, được nhân xưng vì Kiếm Thánh Cái Nhiếp, Sở Thiên Kỳ tâm tình bị kích thích dữ dội, trong lòng của hắn càng thêm muốn nhanh chóng trở nên mạnh hơn.
Max cấp Thương Ngọc Công khiến cho nội lực của hắn tăng trưởng rất nhanh, làm ít mà được nhiều, trong thời gian ngắn cấp tốc tăng trưởng nội lực.
Nhưng chút ít nội lực ít ỏi như vậy cùng đương thời cao thủ so ra, thì hắn vẫn còn kém quá xa.
Chỉ cần hắn sớm ngày đạt được Kim Dung Tứ Đại Thần Công - Cửu Dương Thần Công, khi ấy bật hack lên đến Max Cấp.
Sở hữu một thân Cửu Dương Nội Lực, Chí Cương Chí Dương, nội công hùng hậu, liên miên bất tuyệt, còn có đặc tính Kim Cương Bất Hoại...
Tiếp đó là Cái Bang Đệ Nhất Chưởng Pháp, cũng là Võ Học thành danh của Bang Chủ Bắc Cái Bang - Bắc Kiều Phong, Bang Chủ Nam Cái Bang - Hồng Thất Công.
Nhất Chưởng Hàng Long Danh Chấn Giang Hồ
Hàng Long Thập Bát Chưởng!
Một thân Cửu Dương Công Lực sinh sinh bất tức, Chí Dương Chí Cương, vận khởi Hàng Long Thập Bát Chưởng, cương mãnh bá đạo.
Chỉ như vậy thôi cũng đủ để hắn có thể nhất phi trùng thiên, trở thành một cái Cao Thủ thực thụ trong chốn Võ Lâm Giang Hồ bao la rộng lớn này.
Huống hồ có Kim Thủ Chỉ, hắn cũng không bị hạn chế về thời gian hay tinh lực thiên phú...v..v...
Trong quá trình này hắn còn có thể tìm kiếm đạt được Cửu Âm Chân Kinh, khi ấy thực lực thủ đoạn liền càng là như hổ thêm cánh.
Không biết khi Cửu Âm Cửu Dương hòa làm một thì sẽ ra sao đây nhỉ?
Là nội lực thuộc tính khác biệt, khắc chế lẫn nhau nảy sinh xung đột từ đó bạo thể mà chết đâu? hay là kết hợp chúng lại sẽ trở thành một loại võ học mới hơn, mạnh mẽ hơn đây?
Thật đáng chờ mong a!!