Sáng sớm hôm sau.
Sở Thiên Kỳ sau một đêm đả tọa tu luyện, không những không mệt mà còn thanh thần khí sảng, hắn mở mắt, thở ra một ngụm trọc khí, chậm rãi thu công.
Sau khi vệ sinh hoàn tất, hắn mới bắt đầu mặc vào Hắc Sắc Võ Tăng Bào.
Đây là phục sức dành riêng cho Đệ Tử của cao tăng thuộc hàng chữ "Không".
Sau đó Sở Thiên Kỳ, tinh thần sáng láng đi ra phòng ốc, hướng Không Tuyền hòa thượng đình viện đi đến.
Không Tuyền hòa thượng thức dậy so với Sở Thiên Kỳ còn sớm hơn, đã sớm tại đại môn chờ hắn.
Lúc này y đang mặc một bộ Cà Sa, lấy hắc sắc làm chủ đạo, màu vàng làm phụ đạo.
Hắn cũng không phải là không thể mặc Xích Kim Cà Sa, mà vì tự hổ thẹn thực lực bản thân không xứng với bối phận, nên không dám rêu rao để tránh làm mất mặt Không Tự Bối của Thiếu Lâm.
Có lẽ cũng vì vậy mà khá ảnh hưởng đến tâm tình của y, nên khi nhìn thấy Sở Thiên Kỳ đã đến, Không Tuyền hòa thượng không nói hai lời, trực tiếp dọc theo tiểu sơn đạo hướng dưới núi đi đến.
Sở Thiên Kỳ còn tưởng rằng bản thân có chỗ nào đắc tội Không Tuyền hòa thượng, liền không dám nói lời nào, thành thành thật thật đi theo sau lưng hắn.
Nội lực của hắn so với hôm qua lại tăng tiến không ít.
Max cấp nội công, chính là thật bá đạo như vậy.
Sở Thiên Kỳ cảm giác cho mình luyện thêm thời gian mấy tháng, liền có thể siêu việt Không Tuyền hòa thượng.
Đương nhiên, chỉ là suy nghĩ một chút thôi, dù sao hắn còn không có minh bạch được thực lực thực sự của Không Tuyền Hòa Thượng.
Ven đường, hắn quan sát phong cảnh của Thiếu Lâm
Không thể không nói, không hổ là võ học thánh địa, Thiếu Lâm tập võ tập tục cực kỳ mạnh mẽ, khắp núi khắp nơi tất cả đều là tăng lữ tập võ thân ảnh.
Đi hơn nửa giờ, bọn hắn mới đi đến chân núi.
Nơi này có một cái dịch trạm, đằng sau có một cái đại rào chắn, mấy chục thớt ngựa cường tráng đang đợi ở đây.
Tại cổ đại, ngựa chính là phương tiện di chuyển chủ yếu.
Không Tuyền hòa thượng mở miệng hỏi: "Con biết cưỡi ngựa sao?".
"Thưa sư phụ, lúc ở quê nhà đệ tử từng có học qua một chút công phu cưỡi ngựa!".
Sở Thiên Kỳ hồi đáp.
Hắn cũng không có nói dối, mà ở trong hiện thực hắn thật sự từng học qua thuật cưỡi ngựa.
Trước kia, vì muốn nghiên cứu thử xem Kim Thủ Chỉ của mình, ngoài Võ Thuật ra, thì còn có thứ gì có thể học một lần liền Max Cấp hay không!
Mà Kỵ Thuật cùng Võ Thuật có chút liên quan, đều lấy thân thể làm chủ, mặc dù không thể trực tiếp max cấp, nhưng lấy trình độ khống chế cơ thể cũng như tố chất thân thể của hắn, học môn cưỡi ngựa này rất nhanh liền thành thạo.
Cưỡi ngựa là khống chế sự cân bằng của chính thân thể mình khi tiếp xúc với loài ngựa, để làm được điều này ngoài việc cần một sự không chế thuần thục điêu luyện ra thì nó còn cần người học phải có một thân thể khỏe mạnh cường tráng, chứ không phải đơn giản là chỉ việc leo lên lưng ngựa, sau đó cùng ngựa giao lưu là được.
Không Tuyền hòa thượng không tiếp tục nhiều lời, đi vào ghi tên vào sổ sách để mượn ngựa.
Rất nhanh, bọn hắn mỗi người dắt một con ngựa đi ra ngoài, phân biệt phi thân lên yên ngựa, bắt đầu cuộc hành trình tới Giang Nam
Khu dịch trạm này thuộc về Thiếu Lâm quản hạt, cho nên bọn hắn đều không cần trả tiền, tất nhiên khi về phải trả lại ngựa đúng quy định để gạch tên là được, nếu không dựa vào sổ sách thì sẽ xử trí theo Tự Quy.
Một đường giục ngựa lao nhanh, nhìn ánh Bình Minh chậm rãi nâng cao, chứng tỏ rằng đã bắt đầu một ngày mới.
Sở Thiên Kỳ tay cầm dây cương, tai thì nghe tiếng gió rít thổi mạnh, mũi thì ngửi mùi hương thanh mát của không khí trong lành thời cổ đại, trong đầu nghĩ đến Tuyệt Thế Thần Công, Tuyệt Sắc Vưu Vật,....
Còn có tương lai bản thân sẽ tranh bá cùng Anh Hùng Võ Lâm Thiên Hạ.
Tất cả những điều này hội tụ vào khiến cảm xúc hiện tại của Sở Thiên Kỳ như sắp được thăng hoa, lâng lâng vi diệu khó lòng mà tả được, chỉ có thể trong lòng mặc niệm một câu:
Mộng Nam Nhi!
Giang Hồ Hiệp!
Anh Hùng Khách!
Mỹ Nhân Quy!!
Hahaha!
Võ Lâm! Sở Thiên Kỳ ta đến rồi!!!.
...............
Cùng lúc đó, một làn sóng mưa đạn từ Phát Trực tiếp lại bắt đầu bạo động lên:
"Cái gì??? hắn còn biết cưỡi ngựa? chẳng lẽ tên này toàn năng toàn tài như vậy sao?".
"Đây mới thật sự là một đấng nam nhi xông xáo giang hồ!!".
"Hahaha, chẳng bằng cho tên Vương Tổng kia, muốn học cưỡi ngựa, xuýt chút nữa bị ngựa giẫm chết!!".
Có kẻ giật mình, đố kỵ bởi tài năng của hắn, có kẻ hâm mộ mơ ước, có người thừa nước đục thả câu mượn đề tài cưỡi ngựa này để phun chết "Lão Vương Sát Vách", và tất nhiên cũng sẽ không thiếu một số Fan hâm mộ thừa thế nhấn mạnh vị trí của Sở Thiên Kỳ như:
"Các vị, nếu chỉ tính ở về mặt Võ Công của thời gian hiện tại, có phải Sở Thiên Kỳ chính là Đệ Nhất Player không?".
"Chắc chắn rồi!!, trước đó có một vị Quyền Vương Thế Giới, là một trong những ứng tuyển thủ hàng đầu đáng giá chờ mong nhất trong Top 10 vị Tinh Anh Nhân Loại được đề cử, nhưng bây giờ vẫn chưa luyện được nội lực đấy thôi!".
"Đúng vậy! hắn lựa chọn gia nhập Hộ Long Sơn Trang, muốn trở thành Hoàng Tự số một, lấy mục tiêu vì Thần Công Đại Thành để làm bàn đạp học tập Hấp Tinh Đại Pháp của Thiết Đảm Thần Hầu, kết quả hiện tại vẫn còn làm Tạp Dịch quét rác tại Thiên Hạ Đệ Nhất Trang a!".
......
Tuy từ lúc bắt đầu cuộc hành trình, Sở Thiên Kỳ còn rất hưng phấn, trong lòng cảm xúc nhộn nhạo khó mà kiềm chế được, nhưng trách làm sao được, ở cổ đại đường xá xa xôi, loại tâm tình hưng phấn này rất nhanh bị sự nhàm chán thay thế.
Thế là.
Một đường không nói chuyện.
Vào lúc giữa trưa.
Bọn hắn dừng lại ở một chỗ khách sạn sơn dã, chuẩn bị nghỉ ngơi ăn cơm.
Khách sạn có hai tầng lầu, lầu một có sáu bàn ăn, hiện tại đã ngồi đầy ba bàn.
Hai người vừa tiến đến liền hấp dẫn đến ánh mắt của các thực khách còn lại.
Dù sao thân mang phục sức Thiếu Lâm lấy hắc sắc làm chủ đạo như Thầy Trò Sở Thiên Kỳ rất hiếm xuất hiện trên giang hồ.
Sở Thiên Kỳ híp mắt.
Hắn cảm giác được một cỗ âm lãnh khí tức, tuy rất nhạt nhưng hắn cũng không phải mao đầu tiểu tử, ở thế giới thực hắn cũng từng xông xáo Hắc Đạo, cho nên vẫn bắt được loại khí tức này, và tất nhiên hắn cũng thừa biết thứ này là gì! đó chính là Sát Khí.
Tuy vậy ở trong hiện thực vẫn rất khó để cảm nhận được loại khí tức này, không vì cái gì khác, chỉ vì bọn củi mục kia không có tư cách sở hữu Sát Khí, hoặc là bọn chúng giết người, nhưng không đủ bản lĩnh lưu giữ lại loại khí tức cao cấp như này.
Nhưng ở thế giới này liền khác biệt rồi.
Võ Lâm cao thủ ở nơi này chính là sống trong đao quang kiếm ảnh, hằng ngày hầu như đều là uống máu trên lưỡi đao, lưỡi kiếm, giết người như ngóe, tính mạng như ngàn cân treo bằng sợi tóc vậy.
Không Tuyền hòa thượng mặt không đổi sắc, mang theo Sở Thiên Kỳ ngồi vào một bàn ăn bên cạnh cửa sổ.
"Hai vị cao tăng, muốn gọi món gì sao?".
Tiểu nhị vội vàng chạy tới, cúi đầu khom lưng hỏi.
Không Tuyền hòa thượng nhìn hắn một chút, liền nhàn nhạt nói: "Hai bát cơm trắng, hai món đồ chay, 4 chiếc màn thầu chay, một bình trà".
"Đến! Các ngài chờ một lát."
Tiểu nhị rời đi về sau, Không Tuyền hòa thượng nhìn về phía Sở Thiên Kỳ, nói: "Giang hồ liền là dạng này, không cần khẩn trương lo lắng, nhưng cũng không thể mất đi cảnh giác! Nhớ! lúc nào cũng phải có tâm phòng bị người ngoài, bởi vì không ai biết trong tay áo của đối phương sẽ giấu thứ gì đâu!!".
"Vâng sư phụ! đệ tử thụ giáo!!".
"Ừm! con hiểu được liền tốt!!". Không Tuyền hòa thượng gật gật đầu nói.
Các thực khác khác trong khách sạn khi nhìn kỹ bọn họ là tăng nhân của Thiếu Lâm thì cũng nhanh chóng thu hồi tầm mắt lại, bắt đầu nói những chuyện Thiên Nam Địa Bắc, ly kỳ bát quái trên giang hồ.
Sở Thiên Kỳ nhìn bọn hắn một bộ cẩn thận e dè như vậy, đoán chừng những người này là sợ chính mình cừu gia tìm tới cửa đi.
Sở Thiên Kỳ hiếu kỳ hỏi: "Sư phụ, ngài có thể giảng giải cho đệ tử bố cục hiện tại của Võ Lâm một chút được không?"
Không Tuyền hòa thượng vuốt râu cười một tiếng, nói: "Hiện nay Thiên Hạ Võ Lâm vô cùng đặc sắc, Phong Vân Khởi Dũng, vương triều san sát, tông môn gia tộc mộc thành rừng, thế lực khắp nơi nhiều vô số kể!".
"Bố cục Thiên Hạ thì một lời khó mà nói hết, Ngạo Thế Cửu Châu Chi Địa rộng lớn vô biên, mỗi một Châu chia làm 3000 vực, chúng ta chỗ ở chính là Đại Minh Hoàng Triều, Trung Nguyên Địa Vực".
"Thiếu Lâm Tự ta tuy có Thái Sơn Bắc Đẩu Chi Danh, nhưng vẫn có không ít Tông Môn Đại Phái, Thế Gia Hoàng Tộc sở hữu thế lực không kém gì chúng ta! Anh Hùng Hào Kiệt, Nhân Tài Hiệp Giả xuất hiện tầng tầng lớp lớp!".
"Con mặc dù là kỳ tài luyện võ trăm năm hiếm gặp, nhưng nếu đem so với thiếu niên anh tài trong võ lâm cũng phải thua kém vài bậc!".
"Ví dụ như Bắc Cái Bang Kiều Phong tuổi tác chỉ ngoài Tam Tuần, thực lực đăng phong tao cực, nội lực thâm sâu khó lường, chỉ bằng Hàng Long Chưởng đã có thể sánh vai với phương trượng của chúng ta, ngoài ra có Quỷ Cốc song hùng, Cái Nhiếp, Vệ Trang vang danh khắp thiên hạ, còn có Hoa Sơn Lệnh Hồ Xung, Hộ Long sơn trang Đoạn Thiên Nhai, Quy Hải Nhất Đao,... tất cả bọn họ đều là anh hùng hào kiệt đương thời!".
"Có thể nói thiên tài kiệt xuất của thế hệ trẻ tuổi ở thời đại mới này, nhiều vô số kể."
Sở Thiên Kỳ nghe được rất hưng phấn.
Ngạo Thế Cửu Châu Chi Địa, mỗi châu phân 3000 Vực,..
Còn có danh tự xưng hào của một số vị võ lâm hào kiệt trong miệng Không Tuyền Hòa Thượng, ở kiếp trước đều đã nghe qua.
Một thế này tiểu thuyết võ hiệp cũng không có lưu truyền rộng rãi như tiền kiếp, bởi vì thời đại khác biệt, lượng lớn đặc hiệu điện ảnh chiếm cứ lấy giải trí chủ lưu.
Rất nhiều người sau khi nghe trò chơi【Ngạo Thế Võ Hiệp】 ra mắt mới tận lực đi tìm kiếm nghiên cứu thứ liên quan đến những bộ võ hiệp kinh điển này, nhưng đối với Sở Thiên Kỳ mà nói, ở kiếp trước, hắn là nhìn những bộ võ hiệp này mà lớn lên.
"Sư phụ, hiện tại trong Thiên Hạ Võ Lâm ở Trung Nguyên Địa Vực hiện nay thì ai là thiên hạ đệ nhất vậy?" Sở Thiên Kỳ thấp giọng hỏi.
"Ai là thiên hạ đệ nhất?!".
Nghe vậy thì Không Tuyền hòa thượng lẩm bẩm tự nhủ, sau đó lắc đầu nói:
"Thiên hạ đệ nhất quá nhiều, tỷ như thiên hạ đệ nhất kiếm, thiên hạ đệ nhất phi đao, thiên hạ đệ nhất hiệp, nhưng tuyệt đối thiên hạ đệ nhất tạm thời không có, Thiên Hạ Hội Hùng Bá, Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại, Võ Lâm Thần Thoại Vô Danh, Võ Đang Trương Chân Nhân, Toàn Chân Vương Chân Nhân, Quỷ Cốc Tử, còn có Đạt Ma Tổ Sư,... Những vị này đều đã được thế nhân ca tụng như là Võ Lâm Chi Thần, quá nhiều người có tư cách làm Thiên Hạ Đệ Nhất, nhưng cũng không có ai dám tự xưng mình là Đệ Nhất cả!!".
Sở Thiên Kỳ trừng to mắt, kinh ngạc hỏi: "Đạt Ma tổ sư còn sống?".
Không Tuyền hòa thượng trừng hắn một cái, tức giận nói: "Nói cái gì đó! Tổ sư siêu phàm thoát tục, tất nhiên là vẫn còn sống rồi!!!".
Sở Thiên Kỳ trầm mặc trong chốc lát.
Sự rộng lớn vô bờ cửa Cửu Châu Đại Địa, quả thật không phải để chưng.
Mọi thứ tồn tại đều có lí do của nó cả, xem ra dù lấy tam quan của hắn vẫn còn đánh giá thấp bối cảnh của 【Ngạo Thế Võ Hiệp】!!.
Đúng lúc này.
Một đạo thân ảnh đi vào trong khách sạn, để không khí của khách sạn trong nháy mắt ngưng kết lại.
Sở Thiên Kỳ liếc mắt nhìn tới, lập tức đồng tử không khỏi co rút lại.
Người này thân mặc bạch y, vết áo bên cạnh có màu xanh đậm đường vân, thân hình khôi ngô, tay cầm bảo kiếm, mái tóc màu đen được buộc lại ở sau đầu, gương mặt hai bên có hai sợi tóc dài rủ xuống, khuôn mặt cương nghị anh tuấn, ánh mắt sắc bén lạnh lùng, có thể nói là bất cận nhân tình, ít nhất khí thế bây giờ của y là vậy.
Khi vị Bạch Y Kiếm Khách này vừa bước vào, thì ánh mắt của tất cả thực khách vốn đang vui vẻ trò chuyện trong khách sạn đều khẽ biến, sau đó vội vàng nhao nhao đưa tay sờ phía vũ khí của mình, tựa hồ rất kiêng kỵ thực lực của Bạch Y Nam Tử vậy.