Chương 45: Sự thật

Cảnh Giới Bích, khu võ đài. Hội trường điều hành lễ Hoả Long Đản Sinh.

Đã vài tiếng trôi qua kể từ khi trận game kết thúc sau thất bại của ma vương Cái Chết Đen, Pest.

Những tấm pha lê nhuộm màu khắc họa lại hình ảnh những nạn nhân tử vong trong thời kỳ Cái chết Đen, và những kẻ bắt chuột đều đã bị đập vỡ. Thay vào đó là những tấm kính khắc họa dòng sông Weser. Sau khi điều kiện [phá hủy truyền thuyết sai lệch, tạo nên truyền thuyết thật sự] được đáp ứng, tầm nhìn của những người tham gia đột nhiên vỡ vụn và  mở toang ra.

Nhìn sang chung quanh, cảnh tượng quen thuộc của những ngọn tháp nhọn và khu hội trường với những cây đèn chùm lấp lánh, đã trải dài ra trong tầm mắt.

Hoàng hôn mô phỏng được tạo ra bởi những chiếc đèn lồng lớn và khung cảnh thành phố hiện ra trước mắt mọi người.

Trong khi những thí sinh tham gia vẫn còn đang đứng chết trân vì bàng hoàng bối rối trước những thay đổi này, Shiroyasha đột nhiên hiện thân trước mặt mọi người trong bộ dạng như một làn sương.

Bộ dạng gãi đầu cùng với vóc dáng thẹn thùng đó trông thật tương xứng vẻ ngoài của cô ta.

"Các vị, màn trình diễn ban nãy quả thực là rất tốt. Thân là Giai Tầng Chi Phối Giả phía Đông, ta muốn biểu đạt lòng biết ơn của mình... và cả sự áy náy. Tuy rằng đã ra vẻ như bản thân mình rất giỏi giang, nhưng kết quả lại là ta bị phong ấn từ đầu đến cuối trận. Ta thực sự xin lỗi..."

Mặc dù Shiroyasha cảm thấy rất ăn năn, nhưng không ai nói một lời chỉ trích nào cả.

Mọi người đều gửi gắm niềm tin của mình vào vị Tối Cường Chi Phối Giả này, và điều đó sẽ không dao động chỉ bởi vì một vấn đề ở mức độ này.

Sau khi Shiroyasha nói xong lời cảm ơn của mình, Sandora bước lên phía trước với hai tay giang ra.

"Trận game với ma vương đã kết thúc, và thắng lợi thuộc về phe ta!"

Khán giả vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt. Nghe được tuyên bố của những Giai Tầng Chi Phối Giả, mọi người cuối cùng cũng cảm nhận được mùi vị chiến thắng.

Một số người đã được giải phóng khỏi lời nguyền từ gió đen bệnh tật.

Một số người rơi nước mắt khi biết được đồng đội của mình đã được cứu.

Một số người đã an lòng vì mối đe dọa  từ ma vương đã tan biến.

Shiroyasha ngắm nhìn cảnh tượng này và dịu dàng truyền đặt mệnh lệnh đến với những người tham gia:

"Lập tức chữa trị cho những người bị thương, những người không bị thương sẽ đi theo hỗ trợ bọn họ. Sau khi mọi chuyện kết thúc... Việc phát thưởng công lao đánh bại ma vương, cũng như việc tiếp tục tiến hành lễ hội, chúng sẽ diễn ra trong khi tổ chức ăn mừng. Mọi người có thể vui mừng đón chờ nó mà xem."

Hiệu lệnh đề ra của Shiroyasha càng làm tiếng hoan hô vang dội hơn nữa.

Mọi cộng đồng đều cùng nhau bắt tay vào làm việc để dọn dẹp tàn tích sau trận game.

Kết thúc bài phát biểu của mình, Shiroyasha quay lại nhìn nhóm người No Name. Bà ngó quanh một lượt giống như đang tìm ai đó, rồi nhướng mày khi không thấy người mình cần tìm ở đâu.

"Cái tên đó dở người đó đi đâu rồi? Ta tin rằng không chỉ ta mà cả các ngươi cũng có rất nhiều thứ muốn hỏi hắn đúng không?"

Cả nhóm người nhìn qua nhìn lại rồi đồng loạt lắc đầu, không rõ là vì không biết người mà Shiroyasha nhắc tới đang ở đâu hay là vì không có gì để hỏi cậu.

"Anh ấy... Anh ấy mới bị chị Asuka kéo đi mất rồi."

Chỉ có Jin là lắp bắp trả lời.

"Mới vừa nãy thôi."

Cảnh Giới Bích, hội trường triển lãm mỹ thuật.

Trong khi toàn thể người tham gia đang chuẩn bị tổ chức ăn mừng, Asuka lại kéo theo Saigou Izayoi bước vào trong hang động to lớn này.

Bước đến vị trí trưng bày ban đầu của Deen là trung tâm hang động, Asuka mở toang cánh cửa ẩn giấu bên trong bức tường đá rồi đi sâu vào trong, nơi mà cô đã tham gia trận gift game của Rattenfanger để sở hữu Deen.

Đây rõ ràng là khu vực bên trong Cảnh Giới Bích, nhưng vẫn có một chút tia sáng mặt trời len lỏi chiếu sáng vào chỗ sâu nhất.

"Vậy ra đây là cách mà cô biến mất vào tối hôm qua à?"

Saigou Izayoi tỏ vẻ hứng thú khi quan sát vách đá xung quanh.

"Vậy chúng ta tới đây làm gì?"

"Chấm dứt truyền thuyết giả tạo và giải phóng linh hồn họ khỏi trói buộc, tôi đã hoàn thành rồi nên muốn nói lời tạm biệt trước khi họ rời khỏi nơi này."

Nắm lấy cổ tay Saigou Izayoi, Asuka vừa kéo cậu đi một mạch vừa nói.

"Tạm biệt à... Hiểu rồi, nhưng mà sao lại kéo theo cả tôi theo nữa?"

Izayoi để mặc cho Asuka kéo mình đi, nhưng cậu vẫn không hiểu hành động này của cô mang ý nghĩa gì.

"Tại sao ấy hả?"

Vẫn không dừng bước, Asuka nghiêng đầu nhìn ra phía sau.

"Tôi cũng không rõ nữa."

"Hả?"

"Chỉ là cảm thấy nếu không có anh thì bản thân chẳng thể làm được gì hết. Thậm chí có lẽ lúc này tôi vẫn còn chìm trong mớ suy nghĩ vớ va vớ vẩn nữa kìa. Nhận hết công lao về mình thì trơ trẽn quá... Mà quan trọng nhất..."

Asuka quay mặt về lại hướng chính diện để giấu đi hai gò má đang dần gợn đỏ.

"...Chỉ là tôi muốn anh đi cùng mình thôi."

Cô lí nhí với âm lượng mà chỉ chính bản thân mình mới có thể nghe được.

"Đại tiểu thư, cô vừa mới nói gì à?"

"Không có gì! Tới rồi này!"

Buông tay Izayoi ra, Asuka một mình chạy tới giữa hang động.

"Ma thư Hamelin đã biến mất, như vậy thật sự ổn sao?"

Cô nhỏ giọng thì thầm.

"Đúng vậy, như thế chúng tôi mới có thể trông mong được trở về thời đại nguyên bản của mình."

Rất nhiều giọng nói vọng lại bên trong hang động, bọn họ đã được xác nhận là 130 đứa trẻ đã hy sinh ở thành Hamelin.

"..."

Izayoi đứng gần vách hang, không tới gần Asuka, cũng không lên tiếng nói cái gì, chỉ một mực lặng lẽ nhìn cô và những tinh linh của Rattenfanger từ biệt nhau.

Đã có lúc Asuka muốn níu giữ họ lại khu vườn nhỏ, tuy nhiên, khác với cô, họ đã không từ bỏ hết tất cả để đi tới nơi này.

Ngược lại, họ đã bị ép triệu hồi và giam cầm bên trong khu vườn nhỏ.

Và giờ đây, họ cuối cùng cũng có thể trở về thế giới ban đầu của mình. Nguyện vọng này, dĩ nhiên sẽ không thể từ bỏ chỉ vì một thiếu nữ.

Được giải  phóng, linh cách của quần thể tinh linh chậm rãi hóa thành hình người.

Từ giữa ánh sáng đó xuất hiện một tinh linh nhỏ mang mũ nhọn, cô bé đã tạo mối quan hệ mật thiết với Asuka.

Tiếng nói của quần thể tinh linh dần tan biến trong vọng lại giữa không trung:

"Chúng tôi đã để lại linh cách [Khai Thác] được truyền cho đời sau lại cho đứa trẻ đó.

Đây là minh chứng cuối cùng, nói lên rằng chúng tôi đã từng tồn tại trong khu vườn nhỏ. Giờ đây xin được giao phó lại cho cô..."

Sau đó, Asuka không còn có thể cảm nhận sự hiện diện của quần thể ở bên trong hang động nữa.

Chỉ còn lại cô tiên nữ mũ nhọn đang nằm trong lòng bàn tay cô.

"Tạm biệt.

Asuka thấp giọng nói với một chút cô đơn.

Một bàn tay ấm áp và rắn rỏi bỗng nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu cô.

"Chia tay luôn thật buồn, nhưng chúng ta nên mừng cho họ vì cuối cùng cũng đạt được nguyện vọng của mình. Với lại, minh chứng cho mối quan hệ của cô và họ vẫn còn ở đây mà."

Izayoi dịu dàng cười an ủi.

"Tôi biết chứ."

Asuka cố xua đi vẻ u ám trên mặt, ngẩng đầu đáp lại.

"Phải rồi, cô bé tên gì?"

Nhìn bộ dạng quật cường của cô, Izayoi cười khổ một tiếng, cậu nói lảng sang chuyện khác.

"Tên? Cô bé không có tên."

"Vậy thì đặt cho cô bé một cái đi. Cô không định để bạn đồng hành của mình không tên như vậy chứ?"

"Được rồi, tôi cũng vừa nghĩ tới một cái tên phù hợp rồi."

Bị cuộc trò chuyện của Izayoi và Asuka đánh thức, tinh linh nhỏ xoa xoa hai mắt với vẻ mặt uể oải và chậm rãi ngồi dậy.

"... Asuka?"

"...Ừ, chào buổi sáng, Melun."

"Melun?"

"Đúng rồi, em là người kế thừa linh cách [Người thổi sáo xứ Hamelin], và từ giờ trở đi, cũng là bạn của bọn chị."

Nghe Asuka nói đến đó, Melun chỉ "Ưm" một tiếng và nghiêng đầu.

Cô bé ngó nhìn chung quanh, chậm rãi chuyển đầu từ trái qua phải, và sau khi cân nhắc một hồi thì...

"Ừ!"

Với bộ dạng tươi cười, cô bé phấn khởi đáp lại.

Đã hai ngày kể từ sau trận chiến với ma vương.

Ngoài lễ hội ăn mừng thắng lợi cùng lễ Đản Sinh ra, bên ngoài vẫn còn đang tổ chức yến hội chung trong ngày cuối cùng. Sandora sau khi giành được thắng lợi đầu tiên với Ma Vương, cũng như nhóm No Name lập công lao to lớn đáng tuyên dương, đều đang làm bầu không khí náo nhiệt càng thêm sôi động. Trong tình huống với hàng nghìn người tham gia mắc kẹt trong trận game của ma vương, như kỳ tích vậy khi mà có thể giành lấy chiến thắng mà không có một ai phải hy sinh.

Công lao lớn nhất có thể quy về No Name khi đã nhanh chóng giải được câu đó trong game. Không thể không kể đến sự ứng cứu kịp thời của Salamandra với những người tham gia mắc nạn.

Tất cả mọi người đều không hề ngại ngần tán dương Salamandra và No Name.

Cũng nhờ vậy mà tiếng tăm của No Name và tên tuổi Jin Russell dưới nhân danh mục đích đánh bại ma vương trở nên nổi tiếng tới cực điểm.

Kế hoạch mà Sakamaki Izayoi lập ra vào những ngày đầu tới khu vườn nhỏ bằng cách nào đó đã thành công rực rỡ.

Mặt khác, ở hậu trường lễ hội.

Mandora qua mấy ngày điều trị thì thương thế đã khôi phục được phần nào, không tới mức phải nằm liệt giường nữa mà đã có thể quay lại xử lý sự vụ đơn giản.

Nhóm vệ binh riêng của hắn đã được phép nghỉ ngơi, tạo dịp cho bọn họ đi tham gia yến tiệc. Thiện chí rất hiếm khi thấy này đã khiến cho đội vệ binh ngạc nhiên, nhưng bọn họ bây giờ chắc hẳn đang mãi mê tận hưởng yến tiệc bên ngoài. Trong khoảng thời gian này, Mandora là người duy nhất ở lại bên trong phòng làm việc của cung điện, hắn đang xem qua phong bì màu đen có niêm phong của Thousand Eyes.

"..."

Không còn một người nào khác ở đây, mọi cánh cửa và cửa sổ đều đã được đóng chặt.

Văn phòng trống rỗng.

Sau khi xác thực nội dung của bức thư rồi đặt lên trên bàn làm việc, Mandora cảm thán tự nhủ:

"[Từ việc lễ hội diễn ra tốt đẹp cho tới thành công đẩy lùi ma vương, chúng tôi xin được bài tỏ sự chúc mừng của mình. Cũng rất mong chờ được nhìn thấy ngày mà Giai Tầng Chi Phối Giả của Salamandra chứng tỏ năng lực của mình.

Chú thích: Thần Trân Thiết từ Tinh Hải Long Vương đã được tặng cho các mồi nhử kia.] ...Hả? Không hổ danh là Thousand Eyes, tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của họ sao? Lần này đúng thật là không thể an toàn làm chuyện xấu."

"Chuyện xấu gì?"

Mandora đột ngột đứng lên.

Không có một ai ở quanh đây, nhưng hắn có chút ấn tượng đối với giọng nói này.

"Cái con nhóc vô lễ từ No Name...! Ngươi đang trốn ở đâu hả?!"

"Trên trần nhà!"

Rầm!

Sakamaki Izayoi đánh vỡ trần nhà rồi xuất hiện.

Cô vỗ bay bụi bẩn trên người mình, rồi mở miệng nói với vẻ tươi cười có chút khinh bỉ.

"Chuyện xấu ở đây là chỉ cái gì thế? Có phải là chuyện chính Salamandra đã mời chào ma vương vào lễ hội này không?"